*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Triệu An Linh lộ ra vẻ mặt đau đớn, hơi thở của Mộ Dung Bắc Quý không khỏi chậm lại.
Hắn lập tức cẩn thận hỏi: “Có phải ta làm nàng đau rồi không?”
Triệu An Linh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, không muốn nói chuyện với hắn nữa, chỉ muốn mau chóng trở lại trong phủ.
Nhưng Mộ Dung Bắc Quý vẫn bắt được cổ tay của nàng, thế nào cũng không chịu buông.
“Mỗi năm trước Tết Nguyên Đán, trong cung đều sẽ thiết yến, để trọng thần triều đình đưa gia quyến đến đây dự tiệc. Nếu như đến lúc đó nàng vẫn không ngồi vào bên cạnh ta, chuyện chúng ta hòa ly nhất định sẽ truyền đi nhanh chóng.”
“Vậy liên quan gì đến ta? Ta chỉ mong sao cả thiên hạ đều biết, để tránh ta chỉ đi ra ngoài ăn bữa cơm với người khác, cũng có người chạy đến trước mặt ngài nói luyên thuyên, vô duyên vô cớ làm bẩn thanh danh của ta!”
“Ta mặc kệ, gặp loại trường hợp bắt buộc, nàng phải diễn kịch với ta: “Ta không đồng ý!”
Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Quý không có ý muốn buông tay, sự kiềm chế của Triệu An Linh đã đến cực hạn rồi.
Nàng ta đang chuẩn bị kêu cho người nhà họ Triệu đến giúp đỡ, đúng lúc này, Triệu Khương Lan lại đến gần.
Bởi vì gần nhất “Lan Tâm” ra một bộ đồ trang sức gốm sứ, thịnh hành khắp thành.
Bên trong có bộ họa tiết hình một con thỏ trắng nhỏ, Triệu Khương Lan cảm thấy vô cùng thích hợp với Triệu An Linh, liền muốn mang tới tặng cho nàng ta.
Không ngờ đúng lúc nàng nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng đương nhiên nhìn ra được trên mặt Triệu An Linh không vui, vẻ mặt liền trầm xuống, bước nhanh đến kéo hai người bọn họ ra.
Triệu Khương Lan kéo Triệu An Linh một cái ra phía sau lưng của mình, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Bắc Quý.
“Thái tử điện hạ, ngài không yên lành ở trong Đông Cung của mình, chạy đến nhà họ Triệu làm cái gì?”
Mộ Dung Bắc Quý nhíu mày nhìn nàng: “Thần Vương phi, bây giờ bổn vương có chuyện cần nói riêng với Triệu An Linh, không liên quan đến ngươi, mời ngươi rời đi.”
“Thế nhưng trong mắt của ta, An Linh cũng không muốn nói gì với ngài, nếu như nhớ không lầm, thái tử điện hạ đã không còn là muội phu của ta nữa rồi. Thân là người ngoài nhưng lại lôi kéo muội muội của ta không buông, ảnh hưởng không tốt đến muội muội của ta.”
“Muội muội của ngươi? Gọi thân thiết như vậy để làm gì, trước đây lại không biết, Thần Vương phi lại cũng hiểu cái gì gọi là tỷ muội tình thâm”
Triệu Khương Lan hừ một tiếng: “Trước kia không hiểu, không có nghĩa là bây giờ không hiểu.”
“Triệu Khương Lan, bổn vươn khuyên ngươi chớ xen vào chuyện của người khác!”
Nàng không hề nhượng bộ chút nào: “Từ giờ trở đi, chuyện của.
Triệu An Linh, chính là chuyện của ta. Ta là tỷ tỷ của nàng ta, quản nàng là chuyện phải làm.”
Triệu An Linh nghe thấy lời này, trong lòng bỗng dưng ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nghiêm túc bảo vệ nàng ta như: vậy.
nàng ta thành toàn cho ngài rồi, ngài còn muốn như thế nào nữa!”
Trên mặt Mộ Dung Bắc Quý thoáng hiện lên sự đau khổ.
Nhìn thấy dáng vẻ của hẳn, Triệu Khương Lan thật sự cảm thấy phiền lòng.