“Thôi nào, ăn thêm hai miếng nữa. Thϊếp biết chàng đang không muốn ăn gì cả, nhưng trên đường đi chắc chắn chàng phải uống rất nhiều rượu, có lẽ một nửa thời gian chàng say rượu, ăn trên một chút để dạ dày trống rỗng không tốt cho sức khỏe?
Mộ Dung Bắc Uyên rũ mi: “Thẩm Hi Nguyệt chết như thế nào?
Triệu Khương Lan tức giận buông cải thìa xuống, giọng điệu không tốt.
“Nàng ta đã chết, chàng còn hỏi nàng ta chết như thế nào để làm gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ một tiếng, dùng đầu ngón tay hơi lạnh, cầm tay nàng: “Đừng tức giận, cũng đừng ghen. Ta không quan tâm hay hối tiếc, ta chỉ tò mò. Ta tưởng nàng ta không muốn chết”
Triệu Khương Lan nhẫn nhịn nói: “Nàng ta đã tự sát. Sau khi thϊếp tìm được nàng ta, không biết từ đầu lại có một đám thích khách chạy đến, bọn chúng còn phóng mũi tên lạnh về phía bọn thϊếp, hơn nữa rất nhất định là hướng về phía nàng ta. Dường như là người của nhà họ Liên, hoặc là người mà Mộ Dung Bắc Quý phái tới, có lẽ thẩm Hi Nguyệt cảm thấy Mộ Dung Bắc Quý muốn gϊếŧ nàng ta, vì giúp Mộ Dung Bắc Quý loại trừ chàng, cho nên nàng ta đã tự sát luôn lúc đó”
Nàng nói đến đây bỗng nhiên nghẹn ngào, trong giọng nói như mang theo tiếng khóc.
“Nếu thϊếp biết chuyện này sẽ xảy ra, thϊếp sẽ không để Triệu An Linh đi tìm người. Lúc trước Triệu An Linh ra tay với nàng ta, khiến Thẩm Hi Nguyệt nhục nhã một hồi, về sau chúng ta đi vào quán rượu tránh né cung tên, lại đυ.ng phải Mộ Dung Bắc Quý đứng xem, ta tức giận cho nên trào phúng Mộ Dung Bắc Quý vài câu, có lẽ cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Hi Nguyệt”
Nước mắt Triệu Khương Lan rơi xuống: “Nếu thϊếp không nói những lời tức giận đó thì tốt rồi, có lẽ Thẩm Hi Nguyệt sẽ không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tự cắt cổ mình. Bây giờ ruột hối hận cũng không kịp nữa, vì sao thϊếp lại không nhịn được tức giận như vậy, nhất định phải trêu chọc bọn họ chứ, thϊếp nên khuyên bảo nàng ta không nên xúc động mới đúng?
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy nàng mất khống chế cảm xúc, không khỏi nhíu mày.
“Khương Lan, Khương Lan nàng hãy bình tĩnh một chút”
“Khụ, khụ khụ”
“Nàng đã cố gắng hết sức để giữ nàng ta lại, nàng cũng làm rất tốt rồi, đừng tự trách mình, tất cả những chuyện đó đều do nàng ta tự chịu. Mộ Dung Bắc Quý vốn định gϊếŧ chết ta, Thẩm Hi Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng, chỉ là vừa đúng lúc phát sinh chuyện hôm nay mà thôi. Nàng đã làm rất tốt, không ai có thể so với nàng được, nếu như không phải ta bị độc tình phát tác, căn bản nàng cũng không cần phải chịu tủi thân một mình như vậy, đều là lỗi của ta”
Triệu Khương Lan nâng tay hắn đặt lên mặt mình, nước mắt dính vào ngón tay hắn.
"Thϊếp thực sự sợ hãi, thϊếp thấy chàng đau đớn cuộn tròn lại, thϊếp sợ hãi choáng váng.
Chàng không thể xảy ra chuyện gì được, hứa với thϊếp, chàng không thể bị làm sao!”
Mộ Dung Bắc Uyên dịu dàng thay nàng lau nước mắt: “Đương nhiên, hiện tại không phải ta vẫn đang nói chuyện với nàng sao? Nếu như ta đau, ta sẽ đi uống rượu, hơn nữa chúng ta còn muốn đi gặp Trùng Vương, tất cả sẽ được giải quyết, đúng không?”.
Triệu Khương Lan dùng sức gật đầu, sau đó lại nhớ tới cái gì, nàng mím môi.
“Có một điều, thϊếp nghĩ nên nói cho chàng biết ngay bây giờ?
“Nàng cứ nói”
Triệu Khương Lan nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung Bắc Uyên, muốn nói lại thôi.
Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, không biết có nên nói không.
Nhưng nếu mà không thông báo cho Mộ Dung Bắc Uyên quan hệ giữa mình và Lý Mặc, chỉ sợ vào cung hắn không có phòng bị, không dễ hành động.
Nhưng để nàng nói ra sự thật đó, lại sợ Mộ Dung Bắc Uyên không chấp nhận được.
Nàng do dự, nhưng trái tim nàng cũng rất rõ ràng.
Sớm muộn gì hắn cũng phải biết.
Một khi bọn họ gặp được Lý Mặc, tất cả bí mật đều sẽ không có chỗ che giấu nữa, căn bản không thể giấu được.