Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 885

Thế là, Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên và hai đứa nhỏ đã cùng bước ra ngoài.

Bước ra ngoài cửa, Mộ Dung Bắc Quý cười nhạt một tiếng: "Tứ ca và Tứ tẩu thật sự là có tấm lòng rộng lượng, lại không hề kiêng kỵ gì. Chỉ là sợ hai người vốn muốn lấy lòng phụ hoàng, cuối cùng lại thành nuôi ong tay áo, tự khiến bản thân nơi vào cảnh khó coi." Mộ Dung Bắc Uyên thờ ơ nói: "Từ nay về sau, chuyện của Dung Nhật và Dung Sương, đều là chuyện nhà của Thần vương phủ chúng ta, không cần thái tử người nhọc lòng nữa"

Nói rồi, hắn mỗi tay bế một đứa nhỏ, đầu cũng không thèm ngoảnh lại: “Đi, về nhà cùng Vương thức nào!

Suốt dọc đường đi, Dung Sương và Dung Nhật ngồi trong xe ngựa, nắm chặt lấy tay hai người không chịu buông.

Triệu chương Lan nhẹ giọng hỏi hai đứa nhỏ khó chịu ở đầu không, trong lòng cũng dự tính xem kê cho hài tử phương thuốc gì mới tốt! 7.

Bởi vì chúng là trẻ nhỏ, không thể kê những phương thuốc có dược tính quá mạnh, còn cần phải chú ý liều lượng. Nàng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nói với Mộ Dung Bắc Uyên: "Này, chi bằng chúng ta tìm cho hài tử một ma ma, tốt nhất là có thể thường xuyên ở bên cạnh chúng, phải có kinh nghiệm. Để ngộ nhỡ chúng ta có chỗ sai xót”

Mộ Dung Bắc Uyên rất đồng ý, dự định ngày mai sẽ tiến cung hỏi ý kiến Hoa quý phi.

Một số người già trong cung đã xuất cung an hưởng tuổi già, nhàn rỗi ở nhà, có thể tuyển tới Vương phủ hàng ngày chăm sóc hài tử.

Dung Nhật ngẩng đầu nói: "Chúng con cũng có ma ma"

Dung Sương phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng rồi, Dung ma ma cùng chúng con tới Kinh Thành"

"Dung ma ma, là người trực tiếp chăm sóc các con đúng không? Bà ấy ở đầu, chúng ta đón bà ấy tới."

Dung Nhật vén màn che rồi chui đầu ra, nó không nhớ đường lắm.

Dung Sương nhớ lại: "Con thấy chỗ đó có bán đồ ăn. Rất nhiều rất nhiều luôn. Cả một hàng dài". "Chỗ chúng nhắc tới là phố ăn vặt Hoàng Hoa. Có vẻ đội hành quân đã đi ngang qua trạm dịch Hoàng Hoa. Chi bằng chúng ta qua đó tìm xem"

Xe ngựa rẽ vòng đến dịch quán Hoàng Hoa, Mộ Dung Bắc Uyên xuống xe hỏi thăm.

Đây là trạm dịch nhà họ Công, lão bản lập tức bước tới thỉnh an: "Tiểu nhân tham kiến Thần Vương điện hạ”

"Hai tiểu điện hạ của Lê Vương phủ nói, ma ma của chúng đang đợi ở đây, người mau mời vị ma ma đó tới đây, bổn vương muốn đưa người này đi."

Lão bản ở đây sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

"Người này, người này đã rời đi rồi, tiểu nhân cũng không biết rõ là bà ấy đi đâu."

"Nói láo! Ma ma đã hứa hẹn với các tiểu điện hạ rằng sẽ đợi ở đây, sẽ không rời đi. Làm sao bà ấy có thể tự mình rời đi? Ngươi nói thật đi, bà ấy rốt cục ở đâu!"

Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng nghiêm nghị, lão bản cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Mộ Dung Bắc Uyên lờ mờ đoán được chuyện gì đó.

"Ma ma đã xảy ra chuyện rồi?"

Sự im lặng của lão bản chính là đã âm thầm thừa nhận.

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc ông ta một cái.

Hai đứa nhỏ vào cung chưa được bao lâu, ma ma đã mất mạng rồi.

Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Đối phương chẳng qua cũng chỉ là người có thân phận thấp kém, sẽ không đến nỗi khiến cho cục diện thay đổi, nhà họ Liên cũng không chị, bỏ qua sao.