Ngồi trước bàn là một công tử mặc cẩm y ngọc bích, lúc này mặt nạ đã được tháo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú vốn có.
Đồng tử của Hồng Vân xẹt qua, quỳ xuống mặt đất: “Tham kiến bệ hạ”
Nàng âm thầm hét lên không hay trong lòng.
Hoàng thượng đích thân đến, nhưng Phượng Vệ lại không nhận được chút tin tức nào.
Nếu như nương nương không cẩn thận lộ tẩy, há không phải là một rắc rối lớn sao?
Lý Mặc liếc nhìn nàng ấy một cái: “Đứng dậy đi. Người tên là gì?”
“Thuộc hạ Hồng Vân là người đứng đầu Phượng vệ ở Kinh thành. Không biết bệ hạ đến đây, không thể nghênh đón từ xa. Vẫn xin bệ hạ tha tội”
Nói đến phía sau, giọng nói của Hồng Vân có chút run lên.
Lý Mặc không khỏi liếc nhìn nàng ấy mấy lần: “Ngươi rất sợ trẫm sao?”
“Bệ hạ long uy chấn động, thuộc hạ khó tránh trong lòng sợ hãi”
“Không cần căng thẳng. Trẫm chỉ là một lần hiếm hoi đến Thịnh Khang, tò mò về động tĩnh của kinh thành mà thôi. Người nói thử xem, gần đây đã xảy ra chuyện gì đặc biệt.”
Hồng Vân lắc đầu: “Không có gì đặc biệt. Hiện tại không có chiến tranh, dân chúng sống yên ổn. Hoàng đế Thịnh Khang thân thể vẫn còn khỏe mạnh, hiện tại chưa lập thái tử, trong cung cũng không thấy sóng gió”
Lý Mặc tuỳ ý gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy vị Thần vương phi họ Triệu đó, người đã biết bao nhiêu?”
Hồng Vân đổ mồ hôi tay, không dám tin nhìn Lý Mặc.
Hắn vừa mở miệng đã hỏi về Triệu Khương Lan, chẳng lẽ vương phi đã làm chuyện gì khiến người ta nghi ngờ thân phận của mình rồi sao?
Nàng ấy miễn cưỡng nặn ra cười: “Không biết tại sao bệ hạ lại đột nhiên hỏi về vị vương phi đó. Thuộc hạ và nàng ấy chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, cũng không có quá nhiều giao tình.”
“Nàng ấy rất giỏi về y thuật, nghe nói là nữ nhi của Thái phó đương triều. Tại sao nữ nhi của một vị trọng thần lại có thể tinh thông y thuật như vậy?”
Hồng Vân không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Rất nhiều gia tộc quyền thế đều có lục đυ.c với nhau, hạ độc là chuyện bình thường. Có lẽ vị vương phi đó vì để bảo vệ bản thân nên từ nhỏ cũng có lòng học.”
“Thần Vương Phủ cũng có Phượng Vệ sao?”
Nàng ấy không biết Mai Hương có bị lộ hay không, chỉ đành căng da đầu nói: “Có một nha hoàn đang hầu hạ bên cạnh vương phi”
“Được, trông chừng nàng ấy cho trẫm. Nếu có gì bất thường, hãy gửi thư đến Vinh Dương bất cứ lúc nào.”
Lý Mặc nói xong, lại nhìn nàng ấy mấy lần: “Nghe nói ngày mai người sẽ đại hôn, gả cho người nào?”
Lần này Hồng Vân thực sự tái mặt vì sợ hãi.
Hôn sự giữa nàng ấy và La Tước cũng không tính là bí mật, rất nhiều người ở Kinh Thành đều biết.
Nếu như không biết thân phận của nàng ấy, nghe nói đã làm thành một giai thoại hy hữu nhất.
Nhưng trước mặt quân vương của Vinh Dương, nói với đối phương rằng người mà nàng sắp gả là chỉ huy của nước kẻ thù.
Nàng ấy thực sự không có cái gan đó.
Lý Mặc híp mắt: “Thế nào, không thể nói sao?”
“Thuộc hạ không dám” Nàng ấy lại quỳ xuống, tim đập thình thịch.
Lý Mặc đi tới chỗ nàng ấy, đột nhiên túm lấy tóc nàng ấy.
“Thân là Phượng Vệ, người vẫn còn nhớ chủ tử của ngươi là ai không?” Hồng Vân đau khổ ngẩng đầu lên: “Là … hoàng hậu nương nương”
“Hoàng hậu đã chết rồi. Vậy thì sau này thì sao, sau này thì không tuân thủ quản thúc nữa sao?”
“Đương nhiên là phải trung thành với bệ hạ, thuộc hạ không dám quên.”
Hắn cong môi, nhưng ánh mắt lạnh lùng kinh người.
“Đã như vậy, còn không nói phu quân tương lai của ngươi là ai sao?”
Hồng Vân mở miệng: “Là, là chủ soái của Thiết Ngô Quân, La Tước.”
Nàng ấy nói xong, trong căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Lý Mặc mới cao giọng cười nói.
“Haha, thật không ngờ, thật sự là không ngờ” Hắn bóp chặt cằm nàng ấy, ép Hồng Vân không thể không nhìn mình.
“Đường đường là người đứng đầu Phượng vệ, lại trở thành phu thê với chủ soái của nước địch. Hồng Vân, nếu chủ nhân nhà người dưới cửu tuyền có biết, không biết sẽ có tâm trạng thể nào?”