Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 489

Nha hoàn hồi môn của Triệu An Linh nói nhỏ: “Vương phi, bây giờ phải làm như thế nào đây, hôm nay Trữ quốc công đã từ quan rồi, sau sự việc xảy ra trong thư viện Dụ Hòa, thậm chí không còn ai dám đứng ra bênh vực nhà họ Liên nữa, liệu vương gia của chúng ta có gặp chuyện gì hay không?”

Nghe xong lời của nha hoàn, Triệu An Linh tức giận nắm chặt tấm chắn.

Nhà họ Liên thất thế, còn không phải là do Mộ Dung Bắc Uyên hay sao.

E rằng bây giờ phu thê Thần Vương đang vui mừng đốt pháo ở trong sân rồi.

Tại sao bây giờ nàng ta phải có đầu rút cổ sợ chết khϊếp ở chỗ này, những thứ tốt đẹp đều bị Triệu Khương Lan chiếm hết.

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Lúc trước về Triệu phủ, mẫu thân nói khi nào thì bà ngoại đến?”.

“Người đừng nóng vội, Văn Hi trưởng công chúa đang trên đường đến đây rồi, chẳng qua là dọc đường đi tuyết rơi dày đặc, còn mang theo nhiều hành lý nên gặp một chút khó khăn thôi. Nếu không phải vậy thì đoàn người đã vào kinh từ sớm rồi, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ đến kịp trước Tết Nguyên Đán”

Triệu An Linh tức giận cắn chặt hàm răng: “Khi bà ngoại đến, chuyện đầu tiên bổn cung muốn làm là dạy dỗ Triệu Khương Lan! Cứ bảo là ả ta dám hống hách trước mặt bổn cung và mẫu thân, ngay cả hoàng thượng cũng phải giữ thể diện cho bà ngoại, để bổn cung nhìn xem Triệu Khương Lan còn dám không xem vương phi ta ra gì hay không.”

Lúc này ngoại trừ Ngũ vương phủ, quý phủ của Lâm thái úy cũng lâm vào tình cảm bị thảm.

Trong màn đêm dày đặc, Lâm thái quý và phu nhân nhìn đứa con gái Lâm Gia Uyển nhếch nhác trở về, khuôn mặt lộ ra vẻ u sầu.

Ngày hôm nay đối với người trên dưới nhà họ Liên mà nói, gần như tai họa đã ngập đầu.

Điển hình như Liên Khuê Nghiêm, không học vấn cũng không nghề nghiệp, thường ngày chỉ biết ỷ vào thân phận cháu trai của Trữ quốc công mà làm biết bao nhiêu chuyện xằng bậy.

Bây giờ hắn ta đã lên được một chức quan nhỏ nhặt, nhưng Trữ quốc công lại bị lật đổ, đêm đó hắn ta đi uống rượu với mấy tên quan khác lại bị bọn họ nói những lời châm chọc.

Đã lớn như vậy nhưng Liên Khuê Nghiêm cũng chưa từng phải chịu bất kì sự nhục nhã nào, hắn ta tức giận đến mức lật đổ bàn rượu.

Sau khi trở về, Lâm Gia Uyển thấy không yên lòng nên khuyên hắn ta vài câu, lại bị hắn ta tát cho hai cái.

Lâm Gia Uyển không chịu đựng được sự nhục nhã này, chạy về nhà ngoại tìm Lâm phu nhân khóc lóc kể lể trong đêm khuya.

Sắc mặt của Lâm thái úy âm trầm đứng bên cạnh nghe, trong lòng hối hận không thôi.

Đứa con gái được yêu thương nhất trong căn nhà này, đáng lẽ ra phải trở thành thái tử phi rồi sau này lên làm hoàng hậu, đem lại vinh quang cho gia tộc này.

Ai ngờ năm ấy lại gặp biến cố, phải chắp tay tặng con gái cho một kẻ không ra gì, còn bị sỉ nhục như vậy.

Tuy ông ta là thái úy, cấp quan rất cao nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Ở triều đại trước ông ta một vị quan chính trực, nắm trong tay một quân đội hùng hậu, nhưng hôm nay chỉ còn là một chức quan trên danh nghĩa, không hề có tiếng nói.

Trong tay không có Hổ Phù, cũng đồng nghĩa với việc không còn chỗ nào để dựa.

Lâm phu nhân ôm con gái khóc sướt mướt: “Phải làm sao bây giờ, lần này xem ra hoàng thượng không còn chút tình cảm nào đối với nhà họ Liên, ta nghe các gia đình khác nói rằng trong triều đình đang thay đổi rất nhiều vị quan lớn, có khả năng vẫn còn thay đổi nữa”

Trong lòng Lâm thái úy cũng rất bất mãn.

Nhìn thái độ của Chiêu Vũ đế, xem ra sau này Mộ Dung Bắc Quý muốn đăng cơ thì chỉ có con đường tạo phản mà thôi.

Nhưng mà Liên Tư Thành cũng đã giao nộp quyền cầm binh của mình, lấy cái gì tạo phản bây giờ?

Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi lại thở ngắn thở dài.

Lúc trước không nên để ma quỷ mê hoặc mà từ hôn.

Bởi vì nếu hôn ước với Sơn vương điện hạ lúc trước được chấp nhận, thì cho dù là những quan chức nhà cao cửa rộng trong triều cũng không dám mơ tưởng đến Lâm Gia Uyển, chứ đừng nói gì đến Liên Khuê Nghiêm.

Hôm nay nghĩ lại, xem ra quãng đường tiếp theo đúng là sống không bằng chết.

Lâm Gia Uyển lau khô nước mắt: “Nghe nói thân thể của Sơn vượng điện hạ đã tốt lên rồi, nói không chừng trong tương lai hắn có thể hoạt động lại tự nhiên.”

Ngôi vị thái tử đã để trồng nhiều năm như vậy, chắc hẳn là vì chờ Mộ Dung Bắc Hải hồi phục.

Sau này hắn thật sự khỏe lại rồi thì miếng thịt mỡ này không thể để rơi vào bát của người khác được.