Bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên đã ngồi xuống, bàn gỗ phía trước đã chắn túi thơm trên người hắn nên Mộ Dung Bắc Hải không để ý.
Trên thực tế, hôm nay hắn mang theo túi thơm trên người, cũng là bởi vì không có đa tâm. Nữ tử đem tặng những vật như vậy, có khả năng là muốn gửi gắm một phần tình cảm nào đó.
Thế nhưng Triệu Khương Lan là đại phu của hắn, ở bên trong lại bỏ thêm hoa cỏ khô, khiến hắn khó tránh khỏi cảm thấy cái túi thơm này là dùng để giúp hắn an thần.
Mộ Dung Bắc Uyên còn có công việc, liền tranh thủ xuất phát sớm một chút. Ngay trước lúc lên đường, hắn liền nhịn không được nhìn thoáng qua Chu Khiết đang đứng cạnh cánh cửa.
Chu Khiết biết ý, tiến lên một: “Vương gia có gì phân phó?”
“Ngươi đi hỏi thăm một chút, túi thơm của Sơn vương là từ đâu tới.”
Chu Khiết sửng sốt, cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên một chút.
Thấy hắn dường như chỉ là hỏi, không thấy vẻ tức giận, liền vội vã đáp ứng.
Sau khi lâm triều, Mộ Dung Bắc Uyên đã bị đồng liêu có quan hệ thân thiết kéo lại. Người gọi hắn lại chính là Bạch Ngọc Dương, tuổi còn trẻ đã nhậm chức Tòng tam phẩm ở Thân Phủ Giám.
Bởi vì trước đây Bạch Ngọc Dương là đích thứ tử của Bạch đại nhân, khi còn bé cũng có may mắn cùng các hoàng tử cùng nhau đọc sách ở Nam Thư Phòng.
Cho nên hắn cùng Mộ Dung Bắc Uyên quan hệ cũng không tệ. Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt nhìn hắn, ý bảo hắn không nên đυ.ng vào triều phục của mình, không mặn không nhạt hỏi một câu: “Làm gì vậy?”
“Điện hạ thật là may mắn, hôm nay hạ quan đứng ở phía sau ngài, liếc mắt liền thấy túi thơm trên lưng ngài. Đây chẳng lẽ là Thẩm tẩu tử làm cho ngài?”
Vài ngày trước Bạch Ngọc Dương bị phong hàn, hẳn là hơn nửa tháng không có ra cửa. Ở trong trí nhớ của hắn, nếu như Mộ Dung Bắc Uyên chịu dùng đồ vật gì đó của nữ nhân, vậy vật này nhất định là Thẩm Hi Nguyệt cho. Nghe nói như thế Mộ Dung Bắc Uyên liền thấy không đáng giùm Triệu Khương Lan.
Vì sao mỗi người đều cho rằng hắn cùng Thẩm Hi Nguyệt tình cảm sâu sắc không thay đổi, trước đây rất cuộc là hắn đã làm bao nhiêu việc có lỗi với Triệu Khương Lan?
Mộ Dung Bắc Uyên không vui nói với hắn một câu: “Ngươi làm gì có Thẩm tẩu tử nào. Vương phi của bản Vương họ Triệu, có thể đảm đương nổi hai chữ tẩu tử của ngươi, chỉ có một mình nàng mà thôi.”
Bạch Ngọc Dương kinh ngạc há miệng, có chút không dám tin tưởng lời này là từ trong miệng Mộ Dung Bắc Uyên nói ra.
Ngón tay thon dài của Mộ Dung Bắc Uyên liền giơ túi thơm ra, vẫn chịu nhịn tính tình giải thích: “Đây là Vương phi thêu cho bản vương đó, đẹp không”
“Đẹp đẹp! Tay nghề của tẩu tử thật tốt!”
Bạch Ngọc Dương đầu còn dám nhắc lại Thẩm Hi Nguyệt, khen Triệu Khương Lan không ngừng. Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Dương.
Tiểu tử này kì thực là người có quan hệ tốt nhất với hắn và Lục đệ, tuy rằng không tính là vô cùng tuấn mỹ, nhưng từ nhỏ đến lớn nhân duyên vô cùng tốt. Hắn nhịn không được hỏi: “Ngọc Dương, nếu có một nữ tử tặng túi thơm cho nam tử, vậy là vì ý gì?”
Bạch Ngọc Dương lập tức nói: “Còn có thể vì cái gì, nhất định là hài lòng với nam nhân đó, túi thơm này là đồ vật mang theo bên người, há có thể tùy tiện tặng người, nếu muốn tặng, phải suy nghĩ kỹ!
Nói xong, hắn còn nhìn Mộ Dung Bắc Uyên nháy mắt: “Điện hạ đừng buồn phiền, Vương phi đối với ngài đây là một tấm chân tình rất rõ ràng, cho dù nàng ấy không tặng quà gì cho ngài, nhưng tâm ý nàng ấy đối với ngài ở kinh thành này ai chẳng biết?”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt có chút hổ thẹn.
Vậy có thể như nhau sao!
Lúc trước Triệu Khương Lan hành sự lỗ mãng căn bản là giả bộ, có một lần hắn hoài nghi trước đây nàng đối với hắn một cách khù khờ như vậy, chỉ là một kế sách giúp nàng rời khỏi Triệu phủ mà thôi.
Thế nhưng vì sao nàng phải tăng Mộ Dung Bắc Hải túi thơm chứ!
Lẽ nào Mộ Dung Bắc Hải cũng mở miệng muốn?
Không đúng, tính tình của Mộ Dung Bắc Hải sẽ không liều lĩnh như vậy.