Trên khuôn mặt màu men trắng của nàng đã không có huyết sắc, đau nhức lần đầu tiên trải qua việc đời giống như là lưỡi dao rạch phá thân thể, liên tục gào thét, đã mất cả âm thanh.
Hắn nắm mặt của nàng, nhìn vẻ mặt của nàng mất đi thần thái, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Nước mắt này khiến hắn hết sức bất mãn, gần như là trong nháy mắt chảy ra liền bị hắn dùng sức lau đi.
Lại chảy, lại lau.
Cũng không biết là phân cao thấp với ai.
"Cứ không tình nguyện như vậy sao?" Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh: "Đổi lại là ai thì nàng sẽ không khóc, hả? Người tên là Tiểu Tửu, hay tên là Sơn Kha.
Ai mới là nhân tình của nàng, hay là cả hai”
Triệu Khương Lan dường như bị hắn kích động.
Nàng cắn chặt môi, bởi vì dùng sức mà cắn môi dưới chảy máu.
Thật lâu sau, đúng là nàng đã nở một nụ cười: "Ha ha ha, Mộ Dung Bắc Uyên, huynh đúng là phu quân tốt của ta”
"Đêm nay, bản vương vốn định cho nàng một đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ.
Là chính nàng lãng phí, bản vương thương tiếc, nàng không xứng.”
Hắn cắn răng nghiến lợi nói.
Đến cuối cùng, hắn không thay đổi sắc mặt đứng dậy, tùy ý lau cơ thể, ánh mắt lại rơi lên trên giường.
Phía dưới hai chân của nàng có một vết máu.
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình, im lặng nhìn màu đỏ kia.
Triệu Khương Lan yên tĩnh nằm, nàng không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng gần như không phát hiện ra.
Sống hai đời, đây cũng là lần thứ nhất trong đời nàng phải trải qua chuyện như vậy.
Không có nến đỏ lời ngon tiếng ngọt, không có thân mật cùng nhau.
"Không được chạm vào ta."
Nàng thì thào nói nhỏ.
"Đêm ở trong sơn trại, nàng không bị...
bị ai chạm qua”
Nàng bỗng nhiên quay sang nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt trong vắt: "Huynh đúng là nghĩ ta như vậy.”
"Nhưng nàng mặc bộ đồ cưới đó.' Trong mắt của hắn cũng dần dần nổi lên hơi nước nhàn nhạt.
Trong lời nói là chua xót hắn khống chế không nổi.
"Đây không phải là áo cưới cho ta! Là bọn họ thấy ta không có quần áo sạch sẽ, cố ý tìm ra để cho ta tạm thời mặc”
Triệu Khương Lan nói xong, bỗng nhiên cảm giác bất lực.
Đau đớn và rã rời cuốn tới, nàng chán nản nhằm mắt lại: "Thôi, hiểu lầm đến tận đây, ta không có gì để giải thích.
Thần thϊếp không còn cầu mong gì khác, nhưng xin vương gia buông tha cho những người đưa ta về, bọn họ chưa hề tổn thương ta, không nên bị liên lụy”
"Bọn họ bắt nàng đi, mà nàng lại nói chưa hề làm tổn thương?”
"Không phải ý của ta, không cần người khác nói.
Là ta khăng khăng để bọn họ đi theo ta, tất cả chỉ trích, ta cũng đồng ý gánh chịu một mình.”
Mộ Dung Bắc Uyên mím thật chặt bờ môi môi, khuôn mặt đẹp đẽ như đao khắc lộ ra vẻ đọc ác lạnh lùng.
"Nếu ta không làm thế thì sao?”
Triệu Khương Lan hơi co chân lại, mới chịu được đau đớn.
Nàng nỗ lực chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn: "Huynh sẽ làm gì bọn họ?”
Vẻ mặt hắn kiêu căng, giọng nói cũng lạnh nhạt vô tình: "Gϊếŧ hết bọn họ thì như thế nào?”
Đã nhìn không ra tâm trạng gì trên mặt của nàng: "Thả bọn họ ra, ta mặc cho huynh xử lí”
"Triệu Khương Lan.
Bọn họ là sơn tặc! Nàng điên rồi sao, vì những người kia mà khiêu chiến với ta, mặc ta xử lí, nàng muốn ta xử lí như thế nào.
Thân thể của nàng đều là của ta, còn nói điều kiện gì với ta nữa”
Hắn túm lấy cổ áo của nàng, chậm rãi nhấc nàng lên.