Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 157

Một lúc sau, ngoài cổng trại có một đám người ngựa hùng hùng hổ hổ xông vào.

Nhìn qua thì, có lẽ là đám người vừa rồi được phái đi để uy hϊếp nàng.

Có người vội vàng bước vào gọi tên mập: “Bàn ca, chúng ta có bảy huynh đệ bị thương, huynh mau đến xem đi”

Triệu Khương Lan nghe vậy nhíu mày: “Các ngươi có bảy người bị thương, vậy thuộc hạ của bản cung có mấy người bị thương?”

Nàng hỏi một cách không hề khách khí, nụ cười trên mặt cũng đã thu lại, từ đầu đến cuối đều là một tư thái áp bức ngưng trọng như mây đen vây thành.

Tên tiến vào báo tin bất giác lùi ra sau một bước: “Ba, ba người, có một người bị thương nặng”

Triệu Khương Lan mặt không biểu cảm xoay người sang chỗ khác, không bao lâu sau, một tách trà bị ném ra từ trong phòng khách, vỡ nát loảng xoảng trên mặt đất.

“Vương phi này tính tình cũng lớn thật” Ai đó lẩm bẩm.

Lại có người kêu lên một câu: “Đến chỗ này của chúng ta rồi thì còn vương phi cái gì nữa, chỉ là một người đàn bà mặc cho chúng ta xâu xé mà thôi”

Tiểu Bàn Tử bước lên bàn luận: “Được rồi đừng lảm nhảm nữa. Mau khiêng hết người bị thương vào đây để ta chữa trị”

Nói là chữa trị, nhưng hắn ta cũng chỉ là một đại phu kiến thức hạn hẹp.

Vừa cầm máu cho một người bị thương trên vai ở chỗ này xong, phía sau liền có người kêu cánh tay bị gãy, hắn ta lại vội vàng chạy qua đó.

Triệu Khương Lan vốn đang ôm một bụng tức giận, nhìn thấy bộ dạng này liền nhịn không được mà hỏi: “Sao các ngươi không tìm thêm hai đại phu nữa đến đây”

Tiểu Bàn Tử trong lúc bận rộn vẫn phải giải thích: “Lúc bình thường sẽ không có nhiều người bị thương cùng lúc như vậy, đây còn không phải do vương phủ của các ngươi canh phòng quá nghiêm ngặt hay sao.”

Nàng lạnh lùng nhìn đám người đang không ngừng chảy máu một cách thảm hại dưới đất, gõ gõ lên bàn một cái: “Ta có thể giúp các ngươi chữa trị cho bọn họ, nhưng cứu người xong phải thả ta đi”

“Ngươi biết y thuật?”

Má lúm nhỏ cười híp mắt đi đến: “Không nhìn ra được đường đường là vương phi mà còn có loại bản lĩnh này”

Triệu Khương Lan ha” một tiếng, chỉ chỉ vào.

Tiểu Bàn Tử: “Chắc chắn là làm tốt hơn hắn ta”

“Vậy cũng không thể thả ngươi đi được, người thuê chúng ta đã nói rồi, để ngươi ở đây tròn một tháng, nếu như thả ngươi ra trước thì sẽ ảnh hưởng đến uy tin của chúng ta”

“Đều là một đám sơn tặc mà còn nói uy tín gì chứ, ngươi tưởng đây là buôn bán bình thường sao?”

Triệu Khương Lan nói xong lại cảm thấy kỳ lạ, sao bọn chúng lại biết được thân phận của nàng?

Lại còn được người khác nhờ làm việc, rõ ràng là có người xuống núi đi tiếp viện đàm phán.

Thấy nàng im lặng không nói gì, má lúm nhỏ lại cười cười: “Nếu như vương phi thật sự có bản lĩnh, giúp chúng ta cứu người đương nhiên là tốt nhất. Người ta thường nói người học y luôn thiện tâm, nhiều huynh đệ bị thương như vậy, cô nhãn †âm sao?”

“Ta có gì mà không thể nhẫn tâm? Các ngươi bắt ta qua đây, cũng đâu có thấy các ngươi hạ thủ lưu tình?”

Bên cạnh bỗng có người nôn ra máu, ôm ngực liên tục kêu đau.

Tên mập mạp chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy qua: “Chuyện gì vậy? Không phải chỉ là trầy da một chút, không hề có vết thương nặng sao?”

Triệu Khương Lan xoa nhẹ mi tâm: “Có phải ngươi bị ngốc hay không hả? Không có ngoại thương thì rất có khả năng là nội thương, nhìn không thấy mà thôi”

Nàng đưa tay ấn vào xương sườn của người kia hai cái, đối phương quả nhiên là đau đến mức kêu lên.

“Có lẽ là xương sườn bị gấy rồi, nhìn bộ dạng này chắc không phải chỉ là gãy một khúc, không chừng còn bị thương đến phổi. Hoặc là giải phẫu ra rồi nối xương, hoặc là dùng băng quấn lại trước rồi uống thuốc”

Tên bị thương tội nghiệp lên tiếng: “Ta không muốn đυ.ng dao”

Triệu Khương Lan chỉ huy: “Tìm một miếng vải trắng sạch đến đây, cởi y phục của hắn ta ra”

Thân là nữ nhân lại nói muốn cởi y phục của nam nhân mà mặt không đổi sắc, lại còn đang ở giữa một đám thổ phỉ.

Những người xung quanh đều ngẩn ra.

Triệu Khương Lan lạnh lùng quở trách: “Ngây ra đó làm gì, muốn hắn ta chết sao?”