Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 9

“Ngươi sao vậy?” Đông Diêu giơ tay quơ quơ trước mặt hắn: “Vừa tới chỗ Vương phi thì lại như mất hồn thế?”

Giang Dương không để ý tới hẳn, nhịn không được mà nói với Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, Vương phi vô cùng ôn nhu, nàng lại nói cảm ơn ta, trước khi rời đi còn khách khi đưa thuộc hạ ra khỏi viện, trước giờ thuộc hạ chưa từng nhận được loại đãi ngộ này.”

Tâm tư Mộ Dung Bắc Uyên vừa động, hắn đã sớm thấy nàng thay đổi, chỉ là bản năng không hỏi đến.

Hiện tại nghe Giang Dương nói lại vô cùng khó chịu: “Nàng có chút nào ôn nhu, hôm nay còn cầm dao phat muốn làm thịt Ngu Hương”

“A ha ha ha, thật đáng đời, thuộc hạ đã sớm chướng mắt Ngu quản sự kia rồi”

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lung thoáng nhìn qua, Giang Dương lập tức điều chỉnh sắc mặt: “Đúng rồi,thuộc hạ hôm nay mới biết, Vương phi lại biết ý thuật. Cơ bản nha hoàn kia trúng độc rất nặng, được Vương phi xử lý rất tốt, nếu đổi lại là thuộc hạ cũng không thể xử lý tốt như Vương phi, đúng là làm người khác ngạc nhiên “

“Cái gì?” Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên hình ảnh kia, nàng biện giải rõ ràng chuyện Ninh Vân công chúa hãm hại nàng, lại xử lý miệng vết thương có độc của Hồng Mai, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Tuy hắn không muốn nhìn thất Triệu Khương Lan, lại cho rằng bản thân hiểu nàng, vậy mà chuyện quan trọng như thế lại không biết.

“Vương phi nói về sau muốn theo thuộc hạ học y, khà khà, nàng còn xưng sư phujj với thuộc hạ”

Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt cảnh cáo: “Nếu thê ngươi làm cho bổn vương xem trọng nàng chút, đừng để nàng gây chuyện náo loạn. Rốt cuộc con người bản tính khó đổi, ai biết có phải Triệu Khương Lan lại bày ra chiêu mới.”

Nghĩ đến Triệu gia, Mộ Dung Bắc Uyên ức chế vô cùng, cảm thấy quá bực bội.

Hắn không yên tâm lại phân phó Đông Diêu: “Phái ấm vệ âm thầm theo dõi Vương phi, có bất kỳ chuyện bất thường gì phải bảo bổn vương”

Rất nhanh sau đó quản sự đã thay đổi người khác, nghe nói đó là một chưởng quầy của tửu lâu bên ngoài, là người khéo léo trong cư xử, cũng không biết sao lại được vào Vương phủ.

Tân quản sự thực sự rất hiểu quy củ, trong ngày đã đưa hai nha hoàn tới thỉnh an Triệu Khương Lan: “Thuộc hạ tên Chu Dương, sau này thay Ngu cô nương phụ trách việc vặt trong phủ, Vương phi có yêu cầu gì chỉ cần thông báo thuộc hạ một tiếng là được”

“Đây là hai nha hoàn mà Vương gia phân phó lưu lại bên cạnh Vương phi để hầu hạ, Liên Nguyệt, A Sở, mau thỉnh an Vương phi.”

Hai người cung kính cúi đầu, Triệu Khương Lan cũng không thu người ngay.

Trước giờ bên người nàng chỉ có một người hầu hạ, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên đưa hai người lại đây, ai biết có âm mư gì.

“Trước kia các ngươi làm việc ở đâu?”

A Sở nói: “Trước kia nô tỳ là người của phủ Thái Phó Tự Khanh là Hàng đại nhân, người Hàng gia vì phạm sai lâm, nên đám nô bộc cũng bị đuổi ra ngoài.”

Triệu Khương Lan hỏi tiếp: “Hàng gia xảy ra chuyện gì?”

A Sở vẻ mặt khó xử, chần chờ rồi đáp: “Nô tỳ không rõ lắm”

Chuyện Hàng giam quyền quý trong kinh thành đều biết, A Sở là nô bộc nên càng rõ nhất.

Nhưng nàng không thể vì bản thân mà nói xấu lão chủ nhân, từ điểm này cũng có thể thấy nhân phẩm không tệ.

Triệu Khương Lan lại nhìn qua Liên Nguyệt: “Còn ngươi?”

Liên Nguyệt hơi khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn nàng: “Trước kia nô tỳ chưa từng làm việc cho phủ khác, lần đầu bán mình, nhưng nô tỳ không sợ khổ, chuyện gì cũng sẽ làm được, nhất định không để Vương phi phiền lòng”

“Vì sao lại bán mình như thế?”

“Vì thân thể phụ thân nô tỳ không tốt, cần có tiền để cứu mạng”

Triệu Khương Lan nhíu mày: “Phụ thân ngươi thân thể không tốt, trong nhà có người khác chăm sóc không? Ngươi có huynh đệ tỷ muội gì không? Có bệnh trạng gì đặc biệt? Nói rõ cho bổn cung nghe”

Liên Nguyệt không ngờ Vương phi lại hỏi cẩn thận vậy, trong lòng càng thêm lo lắng: “Trong nhà có hai đệ đệ, một chin tuổi, một mười tuổi.

Phụ thân nô tỳ bị trúng gió, nói chuyện không rõ ràng, hơn nửa người không thể động đậy”

Triệu Khương Lan thấy ánh mắt nàng ta luôn né tránh, có chút nghi ngờ.

Căn cứ nàng ta miêu tả, nếu nàng ta vào vương phủ thì trong nhà không biết sẽ loạn thế nào.

Chu Dương thấy Triệu Khương Lan có vẻ do dự, vội hỏi: “Vương phi giữ Liên Nguyệt lại chứ ạ?”

“A Sở giữ lại, còn Liên Nguyệt…” Đột nhiện bị gọi tên, Triệu Khương Lan chú ý bả vai Liên Nguyệt run lên hai cái, nàng nhanh chóng có chủ ý: “Bổn cung muốn tới nhà Liên Nguyệt”

Nhà Liên Nguyệt vừa nhỏ lại đơn sơ, chỉ có một nhà mấy người ở trong gian nhà ngói, cơ hồ nơi đứng cũng không có.

Trên chiếc giường lụp xụp một ông lão nằm nghiêng, không ngừng chảy nước dãi, vừa nhìn đã biết trúng gió đã lâu, trong đầu có máu bầm.

“Đã mời đại phu chưa?” Thấy Liên Nguyệt không lừa nàng chuyện phụ thân có bệnh, Triệu Khương Lan hòa hoãn vài phần, nghĩ thầm bản thân đa nghỉ.

“Sau này không mời đại phu nữa, trước đây có mời đại phu mở phương thuốc, nhưng phụ thân không tốt hơn. Đại nương nhà bên cạnh nói phụ thân bị thứ dơ bẩn quấn thân, nên nô tỳ mời đạo sĩ tới làm pháp sự”

Triệu Khương Lan bất đắc dĩ đè giữa chân mày: “Đạo sĩ tới chưa?”

“Chưa tới, Ngô đạo trưởng quá bận rộn, sau ngày nay mới có thời gian.”

“Không bị thứ dơ bẩn gì cả, đây là bị bệnh, nhân lúc còn sớm ngươi lấy tiền về đi, nếu không chính là ném tiên xuống ông, tình trạng cha ngươi có làm mười đàn pháp sự cũng không thể tốt hơn được.

Nàng nói xong ngồi xổm xuống bắt mạch, xem xét miệng mũi người bệnh: Có thể trị, dựa theo lời bổn cung, không cam đoan sẽ hết hẳn nhưng sẽ tốt hơn”

Liên Nguyệt mở to hai mắt, Triệu Khương Lan viết phương thuốc: “Trước đi bốc thuốc, bổn cung sẽ châm cứu.

“Vương phi, nô tỳ sao dám phiền người chứ?”

“Mạng người quan trọng, ngươi không muốn cứu cha ngươi sao?”

“Đương nhiên muốn!”

Triệu Khương Lan ầm thầm dùng linh lực đem hộp ngân châm ra: “Vậy đừng dài dòng.”

Liên Nguyệt vừa đi, A Sở thấy nàng duỗi tay cởϊ qυầи lão ông, lập tức nóng lòng: “Vương phi, hành động kia không ổn lắm”

“Chỉ lộ ra vài huyệt vị thôi, trong mắt bổn cung hắn không có giới tính, chỉ là người bệnh” Mặt Triệu Khương Lan không đổi sắc, lấy ngân châm cắm lên các huyệt trên người hắn, cũng âm thầm bức hàn khí trong cơ thể hẳn.

Nàng quay đầu phân phó A Sở: “Trong một nén nhang, nhắc bổn cung rút châm”

Liên Nguyệt đem thuốc trở về, nhìn ngân châm thì sợ ngây người, không dám tin một Vương phi tôn quý lại xem bệnh cho kẻ hèn mọn bọn họ.

Nàng ta sắc thuốc nhưng mang tâm tình khó nói, đến khi rút châm, phụ thân nàng ta lại mở miệng được.