Chương 24
Mọi người đều biết sự trọng dụng của viện trưởng Đồ giành cho cô, nhưng quá sớm để ủy thác cho cô trách nhiệm quan trọng như vậy, giống như một đứa trẻ học đi đôi giày cao gót của người lớn, không phù hợp, tránh sao khỏi bị vấp ngã.Thậm chí cũng không thể nói đây là sai lầm của viện trưởng Đồ, ai cũng đều phải đi từ thấp lên, nếu muốn leo cao, cần phải có người kéo bạn, hoặc cùng bước với bạn. Kỳ thực người ta đã cho cô cơ hội, giám đốc công ty thương mại liên kết với bí thư, đưa một kiến trúc sư trưởng[1] nhỏ bé như cô lên vị trí danh dự. Nếu cô hiểu thời cuộc một chút, cho dù không thể gia nhập nội bộ của họ, dựa vào việc họ cần sự phối hợp của cô, họ cũng không thể ngược đãi cô, huống hồ người ta cũng đã ám thị rằng sẽ đối đãi với cô thật tốt.
[1]Kiến trúc sư trưởng ở đây tương đương với chức vụ giám đốc dự án.
Chỉ là do bản thân cô không nghĩ ra, không dám hy sinh quyền lợi của anh em dưới quyền. Thực ra nếu thật sự hạ thấp báo giá, chỉ cần không có sự phản đối của lãnh đạo cấp cao hơn, có thể được thông qua bước thẩm định. Bù lỗ hay không bù lỗ, đó là việc của viện và sở, cô chỉ cần làm tốt chức trách của mình, trách nhiệm không phải do cô gánh vác. Lý do dùng giá thấp để chiếm lĩnh thị trường đã được các vị lãnh đạo sử dụng rất nhiều lần rồi.
Còn về việc Kenya bất ổn, làm chậm tiến trình, dù có đánh chết cô cũng không tin rằng có người nào đoán trước được, hoặc tiến hành thao túng.
Nói tóm lại, hai sai lầm này, một là do cô có nhiều kinh nghiệm, cho rằng mọi chuyện đường nhiên phải xảy ra như vậy, một là lại do cô không có kinh nghiệm, đường nhiên còn thêm vào một nhân tố hết sức quan trọng nữa, đó là sự việc đổ vỡ của gia đình cô.
Trong hoàn cảnh đổ vỡ hoàn toàn, Chu Lạc còn thấy được bản tính thâm căn cố đế xu nịnh kẻ gặp thời, quay lưng lại với những người gặp rủi ro của người Trung Quốc.
Căn hộ được cấp của Chu Lạc nằm trong khu nhà của những người thân ở trong viện, lần phân nhà này không phải là đợt phân nhà theo chỉ tiêu, mà thực hiện theo chế độ ưu đãi đối với tài năng đặc biệt, chỉ riêng mình cô được sở hữu một căn hộ như vậy, điều này vô cùng thu hút sự chú ý.
E rằng từ lúc nhận nhà cho đến lúc chuyển đến ở, mọi người đều nhìn thấy chỉ một mình Chu Lạc bận rộn lo liệu, e rằng thường xuyên trong bảng đăng ký thường trú lại ghi hộ độc thân khiến người ta để ý, việc Chu Lạc ly hôn cũng được lan truyền nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với lúc cô kết hôn.
Việc vội vàng kết hôn để được phân nhà nhiều lắm cũng chỉ khiến người ta ghen tỵ, nhưng kết hôn rồi lại lập tức ly hôn, ngang nhiên sở hữu một căn hộ, việc này lại có liên quan tới sự lừa dối, cao hơn nữa còn liên quan tới vấn đề đạo đức của con người.
Thực ra những trường hợp kết hôn để được phân nhà không phải là không có, nhưng người ta đã đóng kịch thì đóng tới cùng, có người từ giả thành thật rồi cứ sống như vậy. Cho dù muốn ly hôn, cũng phải tạm duy trì với nhau thêm một thời gian, đợi đến khi sóng yên bể lặng rồi mới tiến hành được, thật chẳng có ai bạo gan trắng trợn nhanh chóng như Chu Lạc.
Chu Lạc, Chu đại tiểu thư, vô tình lại trở thành một ngôi sao, một kiểu ngôi sao công khai thách thức quy phạm đạo đức, công khai thách thức tài trí của cán bộ công chức trong toàn viện. Tính tiêu cực của nó không thua kém gì sự kiện một nữ minh tinh mặc trang phục có hình quốc kỳ của nước khác lên sân khấu năm xưa. Đều là hành động cho dù luật pháp không thể xử phạt nhưng đương sự có thể chết chìm trong miệng lưỡi của dư luận.
Nếu Chu Lạc đang vận đỏ, rất nhiều người còn có thể tế nhị một chút, còn giữ nguyên tắc cơ bản của việc buôn chuyện, chỉ bàn tán sau lưng và tuyệt đối không để đương sự biết được.
Tình hình hiện nay lại không như vậy nữa rồi, là một kẻ bị sa cơ thất thế, còn ai quan tâm đến cảm nhận của cô đây?
Về cơ bản, ngoài việc ở lì trong nhà và không ra ngoài, những ánh mắt hoặc lén lút hoặc coi thường hoặc khinh miệt hoặc hả hê đều cứ đeo bám cô như bóng với hình. Những lời bàn tán to nhỏ cũng không hề có ý né tránh cô, chỉ cần ra ngoài đi vệ sinh một lần, cũng khiến việc buôn chuyện được nâng cấp và bổ sung thêm.
Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, cho đến tận bây giờ Chu Lạc mới tin rằng năm xưa Nguyễn Linh Ngọc[2] thật sự đã chết bởi những lời đồn đại; cho đến tận bây giờ Chu Lạc mới phát hiện ra nhân duyên của cô thật tồi tệ. Hóa ra, cái được gọi là hoan nghênh chào đón của mọi người dành cho cô, thái độ hòa nhã cởi mở với mọi người đều chỉ là tưởng tượng, lừa dối người khác, lừa dối bản thân mình mà thôi.
[2]Nguyễn Linh Ngọc: (26.04.1910 – 08.03.1935), là một trong những nữ minh tinh kiệt xuất thời đại phim câm của điện ảnh Trung Quốc. Cô có một cuộc hôn nhân đầy bất hạnh. Năm 1935, trước những vu khống, sỉ nhục và ầm ĩ của cuộc hôn nhân, cô uống thuốc tự tử kết thúc cuộc đời mình ở tuổi hai mươi lăm.
May mà hai người thân cận nhất, Mao Đông bị cử đi làm dự án ở Tân Cương, Đồng Đan nghỉ phép về thăm nhà còn chưa quay lại viện. Nếu hai người bọn họ cũng nhạo báng cô như vậy, Chu Lạc sẽ phải nghi ngờ rằng liệu mình có đủ can đảm để bước vào cánh cửa nơi làm việc nữa hay không.
“Đây là?” Ánh mắt của bí thư chuyển từ mặt bàn bằng gỗ thật bóng loáng như gương sang Chu Lạc – người đang ngồi trước mặt ông, nghi ngờ hỏi.
“Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi, còn có cả chìa khóa nhà nữa.” Chu Lạc bình tĩnh nói, mắt nhìn xuống mũi, mũi hướng về tim, dường như cô rất điềm tĩnh.
“Cô Chu, cô làm gì vậy? Việc của cô cấp trên vẫn chưa có chỉ thị. Còn về việc nhà ở, phân rồi coi như đã xong, không có quy định trả lại. Các trường hợp trước đây nghỉ việc cũng không trả lại nhà, cô vội gì chứ?” Bí thư nói rất chân thành, thái độ của một người yêu quý hiền tài.
Chu Lạc mỉm cười, “Tôi cũng muốn nhân lúc chưa có kết quả xử lý vụ việc mà nhanh chóng xin từ chức, nếu không, đến khi lý lịch bị ghi án phạt rồi, còn đơn vị nào dám nhận tôi nữa chứ? Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở còn chưa làm xong, nếu bây giờ tôi nghỉ việc, xét về tình về lý đều không nên tư lợi khoản nhà ở này”.
Bí thư nhìn cô hồi lâu, thở dài, “Cô Chu, hà tất cô phải như vậy…”. Còn chưa nói hết câu, điện thoại trên bàn bỗng dồn dập đổ chuông.
Nghe điện thoại xong, bí thư nói với cô: “Tôi phải lên Bộ, có cuộc họp gấp. Việc của cô hãy để sau nhé, tập trung làm việc, đừng nghĩ lung tung nữa, nhé?”. Sau khi nói với Chu Lạc như dỗ dành trẻ con, ông liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác.
Bí thư không giống với viện trưởng Đồ, Chu Lạc và ông ấy làm việc với nhau không nhiều, không dám tùy tiện, lập tức đứng lên kinh cẩn cáo từ.
Chờ đến hết giờ làm, trong tâm trạng bực bội, Chu Lạc vội vội vàng vàng rời khỏi đơn vị. Hiện giờ cô căn bản là không có việc gì để làm, hằng ngày ngồi trong phòng làm việc giống như bị hành hình, chỉ mong sớm được giải thoát. Cứ cho là phải bỏ đi tám năm làm việc tại nơi này, cứ cho là phải từ bỏ sự nghiệp đang có, cũng không vấn đề gì.
Nếu không từ bỏ, với chuyên ngành hẹp như vậy, cô căn bản không thể tách rời khỏi hệ thống này. Lý lịch có vết ố, tiếp tục sự nghiệp tới cuối đời trong án phạt kỷ luật, đó là điều mà Chu Lạc không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đã làm thì phải làm ở mức tốt nhất, nếu như một ngày nào đó công việc trở thành công cụ để kiếm cơm, cô thà rằng không cần đến nó, đó là giới hạn, là mức có thể duy trì cơ bản nhất.
Trước đây vốn đã quen với công việc bận rộn, giờ đột nhiên nhàn rỗi, Chu Lạc lại cảm thấy không quen. Những ngày cuối tuần, không biết đi đâu, cô lôi giấy bút, nghiên mực đã phủ đầy bụi ra, định thần tĩnh khí.
Nhấc bút lên, nụ cười hiền từ nhưng nghiêm khắc của ông ngoại dường như đang hiện ra trước mắt, thái độ hiền từ, yêu cầu nghiêm khắc.
Cô thường buộc tóc hai bên rồi tết lại thành bím, quỳ gối trước chiếc bàn gỗ vuông màu đỏ, làm bài tập xong, Anh Tẩu – người hay mặc áo trắng quần đen thường mang những món ăn ngon lên, khi thì là những quả anh đào to đỏ ửng đặt trên lá sen trong một khay sứ màu hồng cánh sen, khi thì là những quả vải trắng nõn đã được bóc sẵn đựng trong một cái bát sứ màu xanh lục.
Mỗi khi tinh thần thoải mái, ông thường dạy cô các kỹ xảo trong hội họa, cô thường rớt nước miếng ngồi nghe ông chỉ dạy cách phối màu, phác họa đường nét. Khó khăn lắm mới đợi được ông giảng xong, cô liền “giải quyết” chỗ hoa quả ngọt lịm, thơm mát kia với một tốc độ nhanh nhất.
Hồi đó có thể vì còn nhỏ, cô luôn cảm thấy vườn nhà ông ngoại rất rộng rất rộng. Hành lang uốn lượn quanh co, ao nước đầy lá sen to, những con cá chép đã giúp cô ăn nốt số bánh ngọt thừa lại, tiếng kêu của những chú ếch cũng giúp cô vượt qua những đêm dài cô đơn.
Đến mùa đông, đào củ sen lên, kết hợp với phần cánh hoa của cây hoa quế trước cửa sổ, cùng với mật ngọt của quả vải đã được cô đặc, mang hấp cách thủy, đó là món ăn nhẹ mà cô rất thích ăn trước khi đi ngủ. Chính vì thế mà đã làm hỏng mấy cái răng sữa của cô vì bị sâu.
Quá khứ không thể quay lại, Chu Lạc vốn cứ nghĩ rằng tuổi thơ của cô không may mắn, nhưng giờ nghĩ lại, lại cảm thấy buồn rầu và hoài niệm, hóa ra một tuổi thơ dù không may mắn vẫn vui vẻ hơn nhiều so với cuộc sống của người lớn. Giờ đây, cô đang đi ngược lại quá khứ, trở thành một cô bé cô đơn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Bất giác, một ngày đã trôi qua. Khi dạ dày bắt đầu sôi lên, cô mới nhận ra cả ngày nay mình không ăn uống gì. Cô quyết định ra ngoài mua đồ ăn, dù không thể tiếp tục sống, cô cũng không muốn lựa chọn bỏ đi một cách thê lương như vậy.
Đặt bút xuống, đang định đi rửa tay, chuông cửa bỗng vang lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã chếch về hướng tây, không biết còn có ai đến thăm cô vào giờ này?