Sẩm tối, Hứa Tri Nhan trầy trật về đến nhà, chẳng được Vu Diễm Mai ỏ ê lấy nửa lời.
Cô cầm quần áo sạch vào nhà vệ sinh, bà vẫn rửa rửa gọt gọt trong bếp, cắm cúi nấu cơm chiều.
Hứa Tri Nhan nhìn mình trong gương một lúc, cà phê khô hằn lại vệt lớn vệt bé, đùi và cánh tay đều quấn gạc, nom thảm vậy trách sao đi đường ai cũng nhìn.
Lột bỏ váy áo, pha bồn nước ấm, cô dùng khăn lau người rồi cẩn thận gội đầu.
Ra khỏi phòng tắm, vừa hay gặp Hứa Chí Tiêu về đến nhà.
Hứa Chi Tiêu không thờ ơ như Vu Diễm Mai. Thấy Hứa Tri Nhan cuốn gạc, ông vừa thay giày vừa hỏi: “Bị sao thế kia?”
“Bỏng nước sôi ạ.”
Trả lời xong định về phòng, Hứa Chí Tiêu gọi cô lại, tiếp tục quân tâm: “Bỏng nặng không?”
Hứa Tri Nhan đáp: “Con bôi thuốc rồi, không sao đâu ạ.”
Hứa Chí Tiêu gật nhẹ, còn định hỏi thêm vài câu, song thấy Hứa Tri Nhan không mặn mà, bèn thôi.
Hứa Tri Nhan cầm khăn bông vào phòng, vừa lau tóc vừa đưa mắt nhìn túi nilon trên bàn. Trong đó có thuốc Trình Liệt mua cho.
Cô chợt nhớ lúc ở hiệu thuốc, Trình Liệt thuật lại đâu ra đấy, hỏi han xem nên dùng thuốc gì và xử lý ra sao. Có lẽ cũng không biết quá nhiều, lúc dược sĩ giới thiệu thuốc, anh còn bổ sung rằng hãy lấy loại tốt nhất.
Thực chất Hứa Tri Nhan không bị nặng đến vậy. Bỏng cà phê mà thôi, da đỏ rát và rộp lên còn khiến cô ngạc nhiên nữa là, hồi còn nhỏ đâu phải chưa từng bỏng nước sôi. Khi ấy nghịch ngợm lại ương bướng, chuyên sờ mó lung tung bị bắn lên cả người, cũng không nặng đến mức phải bôi thuốc.
Lúc nãy, cô như bị Trình Liệt thuyết phục trong tích tắc.’
Nhớ lại cảnh Trình Liệt bôi thuốc cho mình, Hứa Tri Nhan chợt nở nụ cười.
Anh quả là đặc biệt.
Hứa Tri Nhan nhìn gạc trên cánh tay mình. Cảm giác được bao quanh này sao kỳ lạ quá. Khó chịu thì khó chịu thật đấy, nhưng gạc mềm quấn băng khiến cánh tay như được thứ gì dịu dàng, ấm nóng vây trọn.
Hơi giống… cảm giác Trình Liệt kéo tay mình đứng dậy.
Tay Trình Liệt mấu khớp rõ ràng, Hứa Tri Nhan đã phát hiện điểm này từ lúc anh chấm bài cho.
Cô không mảnh tình vắt vai, chưa nắm tay cậu con trai nào, lớn rồi cũng không nắm tay ba nữa.
Trước kia cầm tay bạn nữ thấy mềm mại, nuột nà, nghĩ rằng tay ai cũng đem lại cảm giác ấy cả.
Cho tới hôm nay, Trình Liệt nắm tay cô.
Hiển nhiên là con trai và con gái trời sinh đối lập. Bàn tay anh to dày, ngón tay cũng thô hơn tay cô. Phải chăng thời tiết quá oi bức, lòng bàn tay ấy cũng ấm nóng không thôi.
Xúc cảm da thịt luôn để lại ấn tượng khó phai với con người ta. Lúc này đây, Hứa Tri Nhan vẫn nhớ như in lực nắm và độ ấm khi anh cầm tay mình.
Không biết có phải để ý quá nhiều tiểu tiết về Trình Liệt hay không, giấc mơ đêm của Hứa Tri Nhan cũng mang hình bóng anh.
Trong giấc mơ kỳ lạ ấy, cô đang treo leo trên đỉnh núi, sương mù cùng mây quyện dày bên chân. Tuy đã trang bị đầy đủ trang thiết bị dù lượn (1), khi liệng xuôi theo gió, cô vẫn hoảng vì độ cao, sợ sẽ rơi xuống. Cúi đầu thấy bên dưới có rất nhiều người, tất cả là những gương mặt thân quen, song không một ai để ý đến cô, bởi họ đều có người kề cận.
(1)
Dù lượn
(Paragliding) là một môn thể thao hàng không giải trí nhưng cũng không kém phần cạnh tranh mang tính chuyên nghiệp. Dù lượn là hình thức bay tự do, cất cánh bằng chân.
Phi công
ngồi vào một ghế ngồi được may bằng những dây đai bền chắc (đai ngồi) bên dưới một cánh dù làm bằng vải, được bơm căng đầy không khí để giữ hình dáng
khí động học
nhờ vào
áp lực không khí
khi dù di chuyển tràn vào các “xoang dù”.
Hứa Tri Nhan nghĩ mình sắp rơi xuống hang cùng núi hẻm, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng nói, tay cũng được một bàn tay khác nắm chặt.
Trình Liệt áp sau lưng, nắm lấy tay cô bằng bàn tay lớn ấy, cất giọng khiến người ta yên lòng: “Để anh giữ lái cho, lát nữa là đáp đất thôi.”
Đang muốn cảm ơn, Trình Liệt lại bổ sung thêm: “Lát nữa anh bay kèm em thêm lần nữa cũng được, cho em thử cách bay khác, nhưng em phải cho anh xem nháp của em.”
Sáu rưỡi sáng, Hứa Tri Nhan bứt khỏi giấc mơ dở khóc dở cười này.
…
Ăn sáng xong, Hứa Tri Nhan ngồi làm bài thi như ngày thường, thi thoảng sẽ đọc sách mới mượn về từ thư viện một lúc.
Có Hứa Chí Tiêu ở nhà, Vu Diễm Mai nấu bữa sáng xong bèn ra ngoài. Nghe nói là mới đăng ký khóa học nấu ăn.
Hoạt động cuối tuần của Hứa Chí Tiêu lúc nào cũng lặp đi lặp lại: Xem ti vi, cho cá ăn, tự đánh cờ tướng trong phòng khách và ở trong một không gian với Hứa Tri Nhan. Hai ba con rất ít chủ đề chung, cứ được dăm ba câu là hết chuyện.
Hứa Tri Nhan đọc mẩu truyện cổ tích trong « Nghìn lẻ một đêm », liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 50 rồi.
Như cô đoán, chốc lát sau chuông cửa vang lên. Hứa Chi Tiêu chạy ra mở cửa, khách sáo mời Trình Liệt vào nhà.
Hứa Tri Nhan đứng ở cửa phòng chờ như lần trước, để ý thấy anh lại đeo cặp kính kia.
Hứa Chí Tiêu nói: “Đợt này mùa mưa, chẳng mấy lúc tạnh ráo, không bị ướt chứ? Mau vào đi cháu, chú lấy nước ép cho hai đứa nhé?”
Trình Liệt cảm ơn, đeo ba lô tiến về phía Hứa Tri Nhan.
Hứa Tri Nhan mặc váy liền không tay kẻ caro màu nâu, bên hông buộc dây chiết eo. Người dong dỏng như cô rất hợp với váy liền, nhất là những chiếc màu nền nã thế này.
Có điều, Trình Liệt chú ý đến vết bỏng trên cánh tay cô trước tiên, ra là vẫn để gạc anh quấn giúp hôm qua.
Trời lại đang mưa, rả rích đã mấy hôm, duy hôm qua được ngày nắng đẹp. Nhiệt độ dao động thất thường, lúc khô hanh, lúc nhớt nhát.
Thấy nước mưa đọng trên mặt Trình Liệt, Hứa Tri Nhan đưa hộp khăn giấy cho anh: “Lau đi này?”
Trình Liệt nở nụ cười, rút hai tờ khăn giấy lau mặt.
Anh rút đề thi mới in khỏi ba lô, nói: “Hôm nay làm cái này nhé.”
Hứa Tri Nhan không ý kiến gì.
Thấy cô định đặt bút, Trịnh Liệt hỏi thêm: “Lần này anh muốn xem cả nháp, được không?”
Hứa Tri Nhan ngẩng phắt dậy, nhìn Trình Liệt chằm chằm mấy giây rồi nở nụ cười khó hiểu.
Thích xem thì xem đi vậy, cô gật khẽ.
Trình Liệt rút sách có đề mình định làm ra, tiện miệng hỏi: “Cười gì thế?”
Hứa Tri Nhan cầm bút, mất một lúc lâu sắp xếp câu chữ, cô nói: “Hôm qua em mơ thấy anh.”
Trình Liệt ngẩn người: “Gì cơ?”
Nhận ra câu nói vừa rồi dễ gây hiểu lầm, Hứa Tri Nhan giải thích: “Trong mơ anh cũng nói muốn xem nháp như thế, trùng hợp nhỉ.”
“Thế là em mơ thấy điềm đấy.” Anh cười.
“Chắc vậy. Sao anh phải xem nháp bằng được?”
Trình Liệt đáp: “Lần trước anh có nói rồi, xem nháp sẽ dễ tìm được lỗi sai của em trong trình tự và mạch suy nghĩ giải đề, từ đó giúp em sửa sai và nhớ lâu hơn. Anh có cách dạy của anh, anh mong học sinh sẽ nghe theo, càng mong mình không làm uổng tiền ba mẹ em bỏ ra.”
Hứa Tri Nhan cười, đáp “vâng” rồi bắt đầu giải đề.
Trình Liệt nhìn tay cô, thấp giọng hỏi: “Tay còn đau không?”
“Không đau lắm, chắc mấy hôm nữa là đỡ.”
“Ừ, làm bài đi, vẫn cho em một tiếng rưỡi nhé?”
“Vâng.”
Hai người tập trung làm bài, tiếng bút cọ giấy át tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Hứa Chí Tiêu bê hai cốc nước ép vào rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Để không làm ảnh hưởng tới việc học của con, Hứa Chi Tiêu tắt tivi, đánh cờ tướng một mình trong phòng khách.
Đương lúc yên tĩnh, tiếng nước “xoe xóe” ngoài ban công khiến ba người giật nảy.
Hứa Tri Nhan bất giác nhìn sang Trình Liệt, hai người cùng liếc nhau.
Cô để bút xuống: “Em ra xem thử.”
Trình Liệt không nói gì, cũng ra ngoài theo cô.
Nhà Hứa Tri Nhan là căn lớn gồm ba phòng hai sảnh, ngoài phòng ngủ chính có ban công nhỏ, phòng khách còn có ban công lớn. Nhà cô không lắp kính chắn gió, mà để ban công lộ thiên.
Nước từ bồn rửa tay ở ban công bắn tung tóe, chẳng mấy chốc cửa kính đã phủ kín bọt nước, cộng thêm màn mưa ngoài kia như mùi tai vạ.
Hứa Chi Tiêu đứng trước bồn rửa, dùng tay chắn nước tóe ra. Đang lúc cấp bách, ông giật khăn bông đang phơi xuống bịt vòi nước, lúc sau hoàn hồn đã ướt như chuột lột.
Hứa Tri Nhan và Trình Liệt đều giật mình.
Hứa Chí Tiêu mất bình tĩnh: “Vòi nước hỏng rồi, ba gọi hỏi mẹ con xem sao. Hai đứa… vào học đi, không sao đâu.”
Tuy Hứa Chí Tiêu đã buộc khăn bông, nước vẫn trào ra không ngừng, tung tóe khắp ban công.
Trình Liệt phản ứng nhanh: “Chú ơi, phải khóa van tổng lại trước, rồi tìm bên quản lý tòa nhà lên xử lý ạ.”
Húa Chí Tiêu lau mặt, gật đầu, đáp liên tục: “À ừ à ừ, để chú khóa van! Hai đứa trông một tí nhé, chú xuống tìm bên quản lý tòa nhà.”
Trình Liệt ra ban công xem tình hình, quay lại hỏi Hứa Tri Nhan: “Nhà em có khăn mặt không dùng đến không?”
“Có, dùng cái trên kia là được.”
Hứa Tri Nhan ra ban công, kéo khăn đang phơi xuống.
Vừa dứt lời, chỗ Hứa Chí Tiêu mới buộc khăn phụt ra như súng, bọt nước bắn lên cả hai.
Hứa Tri Nhan giật nảy mình.
Trình Liệt nhanh tay xoắn khăn mặt, quấn quanh vòi nước rồi buộc thành nút thắt.
Hứa Tri Nhan vội đưa thêm chiếc khăn khác cho anh. Bị hai khăn quấn quanh, cửa nước đã nhỏ hơn nhiều.
Chưa kịp bình tĩnh lại, Hứa Tri Nhan hít nhẹ một hơi, nhìn về phía Trình Liệt.
Anh đứng gần, hứng già nửa lượng nước tóe ra, giờ cũng ướt nhoẹt như Hứa Chí Tiêu.
Áo sơ mi mỏng gặp nước dần trở nên trong suốt. Lớp vải ướt sũng áp sát, phác lên đường cong nửa người trên của anh.
Trình Liệt có da có thịt, mặc quần áo nom dong dỏng cao, không cơ bắp ngồn ngộn, cũng không quá gầy yếu hom hem. Form người anh rắn rỏi, rãnh cột sống tạo hõm, thắt lưng cân đối, các bắp thịt căng tràn, chảy trôi ẩn hiện dưới lớp vải.
Trình Liệt lau nước trên người, cúi đầu mới phát hiện mình đã ướt đẫm.
Anh định hỏi Hứa Tri Nhan lát nữa tắm nhờ có được không, quay đầu lại va phải ảnh mắt của cô.
Em ấy đang nhìn mình.
Hứa Tri Nhan lúc này đâu khá khẩm hơn anh. Tóc nam ngắn, ướt chút cũng thôi, tóc nữ dài, gặp nước lập tức biến thành rong biển. Từng lọn, từng lọn ôm sát sườn mặt, bọt nước lớn nhỏ đua nhau chảy dọc theo mặt cô.
Người vốn đẹp, nay càng như đóa sen giữa đầm.
Vậy mà ánh mắt kia cứ hoài ngây dại.
Có lẽ đây là lần đầu biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt ấy.
Khóe miệng nhếch nhẹ, bỗng thấy cánh tay cô thấm nước, Trình Liệt bất giác chau mày.
Anh nói nhỏ: “Đừng ngây ra đó nữa, đi rửa qua đi. Chỗ bỏng không được dính nước, tí anh thay băng cho em. Vào trước đi, để anh trông ở đây.”
Nghe anh nói vậy, Hứa Tri Nhan mới sực nhớ mình bị bỏng.
Giờ chứng kiến Trình Liệt ướt đẫm, cô lại thấy buồn cười, nhất là cặp kính bám đầy bọt nước kia.
Thấy người còn đứng đó, Trình Liệt vỗ nhẹ vào vai cô: “Còn đơ ra đó nữa? Bạn học Hứa, vào nhanh đi.”
Hứa Tri Nhan cười: “Thế nhờ anh nhé. Một lát nữa… ba em quay lại ngay thôi.”
Bạn học Hứa.
Hứa Tri Nhan đi được một bước, nghĩ đến cách xưng hô kỳ lạ này lại quay đầu: “Để em lấy quần áo của ba cho anh thay nhé, thầy Trình.”
Cô còn cố tình dừng lại, nhấn mạnh vào hai chữ cuối.
Rõ là đang trêu anh.
Nói xong, Hứa Tri Nhan vào nhà. Mình Trình Liệt dõi theo bóng lưng ai kia, ánh mắt còn đọng ý cười không tên.
Hết chương 8.