Chương 468: Có người đưa lợn rừng
Edit: Hồ ly lông xù
Người ta ở trên núi cực khổ săn thú, còn Âu Dương Túy thì tìm một chỗ vừa rộng rãi lại bằng phẳng, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ dự định bắt đầu bữa tiệc nướng thịt dã ngoại.
Tất nhiên, mọi thứ đã sẵn sàng, giờ chỉ còn thiếu mỗi nguyên liệu để nướng thịt.
Kỹ năng bắn cung của Âu Dương Túy không đáng tin cậy, căn bản hoàn toàn không trông cậy được.
Lăng Hiểu dùng linh lực chậm rãi quét qua rừng cây, trong chốc lát phát hiện hai con thỏ nhỏ đang chạy nhảy trong rừng, rất đáng yêu và hoạt bát.
Nhưng, Lăng Hiểu còn chưa kịp hành động, bất chợt có hai mũi tên xé gió mà đến, bắn chết hai con thỏ hoang với độ chính xác cực cao.
Lăng Hiểu: Quá tàn nhẫn, thỏ thỏ đáng yêu như vậy, lại bị bọn họ cướp mất!
Haizz, không được ăn chân thỏ nướng, thật mất hứng.
''Lão tổ tông, sao rồi?''
Âu Dương Túy ở bên cạnh chuẩn bị nhóm lửa, bỗng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột giảm xuống, theo bản năng hỏi Lăng Hiểu một câu.
''Không có gì, ta thấy có hai người phát rồ.''
Lăng Hiểu thu hồi thần thức, thản nhiên bay qua một bên hỏi Âu Dương Túy: ''Phải rồi, ngươi cảm thấy chúng ta nướng lợn rừng được không?''
''Lợn rừng? Thứ đồ chơi đó da dày thịt béo... Nhưng nếu lão tổ tông thích, ta như thế nào cũng được.''
Âu Dương Túy vừa nói, vừa lấy con dao mổ lợn trong bộ đồ bếp: ''Con dao này hôm qua ta đã nhờ Âu Dương Tiểu tìm thợ mài đó, cực kì sắc bén!''
Âu Dương Túy vừa nói xong, còn cầm con dao mổ lợn múa hai đường.
Chà, không hổ là đứa nhỏ đã học qua võ công được một thời gian.
Ngươi xem đường đao hỗn loạn này...
Lăng Hiểu đoán chừng, hai vị võ sư dạy võ công cho hắn mà xem được màn biểu diễn này nhất định sẽ gào khóc.
''Phải rồi, lão tổ tông, lợn rừng ở đâu? Là ngài dùng thần lực bắt được ư?''
Đùa nghịch với con dao mổ lợn xong, Âu Dương Túy đứng dậy mỉm cười hỏi Lăng Hiểu.
''Ờm, không phải.''
Giọng Lăng Hiểu có chút vui vẻ: ''Rất nhanh sẽ có người đưa lợn rừng cho chúng ta.''
Còn có chuyện tốt như vậy?
Vẻ mặt Âu Dương Túy đầy nghi hoặc, không lâu sau, hắn quả nhiên nghe thấy một đạo âm thanh dồn dập từ xa truyền đến.
Chẳng lẽ là...
Âu Dương Túy lập tức đứng vững, ngay sau đó hắn nhìn về phía Tây khu rừng, thấy một con lợn rừng khổng lồ đang xông thẳng tới.
Mẹ kiếp!
Con này to vậy!
''Lão tổ tông cứu mạng!''
Âu Dương Túy hét lên, Lăng Hiểu ở bên cạnh lại không hề có hành động gì.
Bởi vì lúc này nàng đang cười híp mắt nhìn người ở phía sau lợn rừng, người dụ lợn rừng tới đây, chính là Điệp Ngọc cô nương và vị thiếu niên đeo mặt nạ bên cạnh.
À không, chính xác hơn thì đó là một nữ tử.
Nếu Lăng Hiểu đoán không sai, vị nữ tử đeo mặt nạ cải trang thành nam nhân này, hẳn là Phi Phượng quận chúa!
''A!''
Đúng lúc đó, một tiếng kêu quen thuộc vang lên.
Âu Dương Túy đã bị con lợn rừng phi nước đại tới húc qua một bên, hắn theo bản năng hét to, nhưng sau khi hét lên, Âu Dương Túy lập tức hồi thần.
Hình như...
Không đau lắm nha?
Vậy sao mình phải hét lên chứ?
Nhất định là do trước kia bị lão tổ tông dùng gạch đập, ta hét lên thành thói quen rồi.
''Vυ't.''
Đúng lúc đó, một mũi tên bén nhọn xé gió mà đến, trực tiếp đâm thẳng vào chỗ yếu hại của lợn rừng.
Con lợn rừng lập tức gào lên giãy dụa, mà Âu Dương Túy cũng chớp thời cơ, nhanh chóng bổ xuống một đao, dứt khoát chặt đứt chân trước của nó!
Trong nháy mắt, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, nhưng không hề bắn một giọt nào lên trên người Âu Dương Túy.
Chương 469: Cái này... Ngươi xác định tới đây săn thú?
Edit: Hồ ly lông xù
''Ồ, Âu Dương công tử?''
Lúc này, Điệp Ngọc và thiếu niên đeo mặt nạ đã phi ngựa tới.
Trên tay vị thiếu niên vẫn còn cầm cây cung.
Thực ra, Lăng Hiểu đã đoán đúng, thiếu niên đeo mặt nạ chính xác là Phi Phượng quận chúa - Tư Khinh Trúc cải trang thành.
Nàng và Điệp Ngọc vốn là bạn tốt, chủ ý cải trang lần này cũng là do Điệp Ngọc đề xuất.
Tư Khinh Trúc mới mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, thân hình còn chưa phát triển hoàn toàn, thêm vào đó, nàng có một thân võ công trác tuyệt, có thể tùy ý điều chỉnh vóc dáng, cho nên, nàng đeo mặt nạ và cải trang thành nam nhân quả thực rất khó để phân biệt nam nữ.
Trên đường đến đây, Điệp Ngọc và Tư Khinh Trúc đã thương lượng xong, bọn họ muốn thử thăm dò Âu Dương Túy, hắn có thực sự là một công tử ăn chơi trác táng hay chỉ giả vờ.
Cho nên mới có tình huống này.
Bọn họ đã dẫn dụ lợn rừng lao tới đây, chính là muốn kiểm tra bản lĩnh của Âu Dương Túy.
Dù sao mấy tháng trước, thời điểm hắn dõng dạc tuyên bố muốn cưới Phi Phượng quận chúa, còn nói mình đã luyện xong tuyệt thế thần công rồi.
Tư Khinh Trúc không biết nhiều về Âu Dương Túy.
Nàng cho dù có mạnh mẽ đến đâu, nhưng trong thâm tâm vẫn là một thiếu nữ.
Nếu Âu Dương Túy có khẩu khí lớn như như vậy, có khi nào... Hắn thực sự có bản lĩnh thì sao?
Phải nói rằng, Tư Khinh Trúc thật lòng muốn tìm một người bạn đời có thể địch nổi mình.
Nhưng vừa rồi, sau khi con lợn rừng húc Âu Dương Túy, thấy hắn có thể sẽ mất mạng mà vẫn không có phản ứng, Tư Khinh Trúc lập tức giương cung bắn, một tên trúng đích!
Nàng có thể thăm dò Âu Dương Túy, nhưng lại không muốn để Âu Dương Túy bị thương hoặc mất mạng, đó chính là đại tội!
May thay, Âu Dương Túy không hề bị thương, hơn nữa...
Vào thời khắc cuối cùng, Âu Dương Túy lại có thể dùng dao chặt đứt chân trước của lợn rừng, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Tư Khinh Trúc.
... ...
Trên người Âu Dương Túy lúc này mặc dù trông rất sạch sẽ, nhưng một tay hắn cầm dao mổ lợn, tay kia cầm một cái chân đẫm máu của lợn rừng, thoạt nhìn không được đẹp mắt.
Nhìn thấy Điệp Ngọc tươi cười chào hỏi, Âu Dương Túy chỉ gật đầu một cái, sau đó nghiêm túc nói: ''Lợn rừng này là con mồi do các người bắn trúng, nó vốn nên thuộc về hai người, nhưng chân trước của nó là do ta chặt xuống, đương nhiên nó là chiến lợi phẩm của ta, các người không có ý kiến chứ?''
''Tùy huynh.''
Điệp Ngọc khẽ mỉm cười, đại hội săn bắn lần này, sau khi bắn trúng thú săn, bọn họ chỉ cần cắt đứt tai của con mồi, còn thi thể của chúng, tự nhiên sẽ có người của Tề Vương phủ đến thu dọn sạch sẽ.
Núi Mai Lâm có vẻ như là một vùng đất vô chủ, nhưng trên thực tế, nó đã được ban cho Tề Vương điện hạ từ mấy năm trước, nếu không Tư Nam Thiên cũng chẳng nhiệt tình đến mức cử hành đại hội săn bắn ở chỗ này.
... ...
Thấy Điệp Ngọc đồng ý cho mình mang chân lợn rừng đi, Âu Dương Túy cuối cùng cũng thấy yên tâm, hắn vui vẻ xoay người lại, ngồi xuống đất, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Đổi dao cũng là công việc cần đến kỹ thuật linh hoạt.
Khoảng thời gian trước, hắn còn đặc biệt tìm hai đầu bếp của Âu Dương phủ, nghiêm túc học tập khoảng chừng mấy ngày.
''Huynh đang làm gì vậy?''
Trong lúc Âu Dương Túy đang bận rộn, Điệp Ngọc và Tư Khinh Trúc cũng không rời đi, hai người chẳng thèm để ý đến lợn rừng, đi buộc chặt ngựa, sau đó tò mò đi về phía Âu Dương Túy ——
Trên mặt đất có rải một tấm vải bày đầy chai lọ, thậm chí có cả đĩa và dụng cụ làm bếp.
Cái này...
Ngươi xác định tới đây săn thú?
Chương 470: Tổ huấn của gia tộc
Edit: Hồ ly lông xù
''Không nhìn thấy ta đang thái thịt sao?
Nghe thấy Điệp Ngọc hỏi, Âu Dương Túy cầm dao mổ lợn, đầu không ngẩng lên, thái từng miếng từng miếng, kỹ thuật cực kì thuần thục.
Điệp Ngọc nghe thấy Âu Dương Túy nói vậy khẽ bĩu môi, đám con em thế gia trong kinh thành, có ai nhìn thấy nàng lại không chủ động nịnh bợ, chủ động lấy lòng?
Chỉ có cái người trước mắt này.
Mắt hắn mù sao?
Không thấy đại mỹ nữ đứng trước mặt hắn sao?
''Huynh chuẩn bị đầy đủ như vậy, chắc hẳn đang dự định ăn một bữa thịnh soạn? Đúng lúc lắm, ta cũng đang đói bụng.''
Đôi mắt Điệp Ngọc khẽ chớp, nàng dứt khoát ngồi xổm bên cạnh Âu Dương Túy: ''Âu Dương công tử hay là... Mời bọn ta cùng nhau ăn thịt đi? Thịt lợn rừng này vốn cũng có một phần công lao của bọn ta nha, phải không?''
''Muốn ăn thịt thì tự ra kia chặt, con lợn rừng to như thế vẫn đang nằm bên kia kìa.''
Âu Dương Túy không thèm ngẩng đầu trả lời một câu.
Mặc dù Điệp Ngọc rất đẹp, trước kia hắn cũng mơ ước cưới được nàng.
Nhưng...
Âu Dương Túy bây giờ đã không còn là Âu Dương Túy trước kia nữa.
Đúng.
Được lão tổ tông dạy bảo, hắn đã thay da đổi thịt rồi!
... ...
''Lời này của Âu Dương công tử thật khiến cho người ta đau lòng, huynh chẳng lẽ không biết thương hoa tiếc ngọc ư? Hay là huynh cảm thấy ta không đủ xinh đẹp?''
Giọng điệu của Điệp Ngọc rất dịu dàng và dễ nghe, hiện tại nàng cố tình tỏ ra nhu nhược, càng khiến người ta thấy mà thương.
Âu Dương Túy rốt cục cũng không nhịn được nữa, hắn ngẩng đầu nhìn Điệp Ngọc một cái, vừa nhìn vừa gật đầu: ''Điệp Ngọc cô nương quả thực rất xinh đẹp, nàng là mỹ nhân xinh đẹp nhất nhì kinh thành, trước đây ta cũng mơ ước muốn cưới nàng! Nhưng ...''
Âu Dương Túy chuyển chủ đề: ''Ta hiện tại chỉ muốn cưới Phi Phượng quận chúa, ta không thể có lỗi với nàng, ngoại trừ nàng ấy, ta không có hứng thú với bất kì nữ nhân nào, lão tổ tông nói rất đúng —— truy thê cảnh giới cao nhất, chính là trong mắt ta chỉ có nàng, những cô nương khác đều là bộ xương khô, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!''
Điệp Ngọc: ...
Điệp Ngọc lần đầu nghe được cách nói như vậy.
Chỉ có điều... Nghe có vẻ đúng.
Nàng theo bản năng liếc nhìn Tư Khinh Trúc ở bên cạnh, quả nhiên, ánh mắt Tư Khinh Trúc lấp lánh, kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt Âu Dương Túy ——
Thiếu niên này khôi ngô tuấn tú, nhưng võ công lại quá kém.
Nhưng nhân phẩm...
Khá ổn.
Độ hảo cảm của Phi Phượng quận chúa +1, +1, +1...
Âu Dương Túy không hề biết nương tử tương lai đang đứng trước mặt, hắn nói xong lại bắt đầu chuyên tâm sắp xếp nguyên liệu, lúc này, giọng của Lăng Hiểu lại vang lên bên tai Âu Dương Túy: ''Âu Dương Túy, ban nãy, vị thiếu hiệp đeo mặt nạ đang đứng phía sau Điệp Ngọc kia đã bắn một mũi tên vào đúng thời khắc mấu chốt, tổ huấn của gia tộc chúng ta chính là tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo*, hiện tại chính là lúc ngươi nên báo ân, ngươi chủ động mời hắn ở lại ăn cơm dã ngoại cùng ngươi, coi như trả ơn người ta!''
*Tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đáp.
Hử?
Âu Dương Túy sững sờ, tổ huấn gia tộc? Lão tổ tông, lần trước ngài nói hình như... Không phải là câu này?
Lăng Hiểu: Ngươi không cần để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt đó.
Âu Dương Túy: Được rồi.
''Cái đó...''
Âu Dương Túy một lần nữa ngẩng đầu lên, hắn không nhìn về phía Điệp Ngọc, mà nhìn Tư Khinh Trúc đang đứng sau lưng Điệp Ngọc, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời.
''Vị thiếu hiệp này, vừa rồi cảm ơn huynh đã cứu ta, để bày tỏ lòng biết ơn, ta có thể mời huynh cùng nhau ăn thịt lợn rừng nướng không, này là... công thức tổ truyền của gia tộc ta, vốn định làm cho nương tử tương lai ăn thử, lần này thật là quá tiện nghi cho huynh!''
Tư Khinh Trúc: ...
Ta còn chưa nói muốn ăn đâu!
Phi Phượng quận chúa có chút không nói nên lời, Âu Dương Túy này hành sự thật quái dị.
''Khụ khụ, Trúc... Ách, Trúc công tử là bạn tốt của ta, nếu huynh mời huynh ấy, vậy ta cũng muốn ở lại.''
Thấy Âu Dương Túy chủ động mời Tư Khinh Trúc, Điệp Ngọc rất kinh ngạc ——
Chẳng lẽ hắn nhận ra Trúc nhi?
Không thể nào! Tư Nam Thiên còn không nhận ra mà?
Chỉ có điều...
Cho dù thế nào, nàng nhất định phải ở lại quan sát Âu Dương Túy...
Dường như hắn có vẻ thú vị hơn nàng tưởng tượng!