Chương 418: Chị gái sẽ không vứt bỏ hắn
Edit: cầm thú
"Sở Mặc?"
Hạ Vi Vi nhìn bốn góc linh đường, không thấy bóng dáng Sở Mặc đâu.
"Chắc là em ấy ở phòng nghỉ rồi."
Lăng Hiểu xoa xoa hai chân tê dại: "Hiu hiu, hiện tại mình không đi được, cậu đi xem nó giúp mình đi, tâm trạng nó chắc chắn không tốt đâu."
"Ừm."
Hạ Vi Vi gật đầu, sau đó vòng qua linh đường đi tới phòng nghỉ phía sau.
Trong phòng nghỉ không kéo màn, trong phòng cực kì tối, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, đang ngồi trên sofa.
"Sở Mặc?"
Hạ Vi Vi khẽ gọi một tiếng.
Không có người trả lời cô.
Hạ Vi Vi do dự, nhưng vẫn đi về phía trước vài bước, đến gần đó, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người kia rồi.
Sở Mặc mười chín tuổi, đã sớm trở thành một thiếu niên đẹp trai, nhưng mà giờ phút này, sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, hai ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.
"Sở Mặc, em... đừng quá thương tâm."
Hạ Vi Vi không biết an ủi hắn thế nào, do dự một chút, cuối cùng giơ tay vỗ vai Sở Mặc.
Sở Mặc sau đó kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Hạ Vi Vi, lập tức òa khóc: "Chị Vi Vi, có phải em không còn... ông nội nữa không?"
Từ nhỏ Sở Mặc mất cha mẹ, trong trí nhớ của hắn căn bản không có ấn tượng gì với cha mẹ, nhưng trong toàn bộ trí nhớ của hắn, người đối xử với hắn tốt nhất thế gian, người hiểu rõ hắn nhất, chính là ông nội.
Mà bây giờ, ông nội đi rồi.
Sẽ không quay về nữa.
Hắn thật sự rất muốn gọi ông nội quay về, hắn muốn nói với ông nội, mình trưởng thành rồi, có thể tự mặc quần áo tự ăn uống, có thể học phép cộng trừ!
Nhưng mà....
Ông nội không nghe được nữa rồi.
Ông nội sẽ không cười khen hắn thông minh nữa!
"Nơi này của em... thật khó chịu, thật sự rất khó chịu."
Sở Mặc khóc, giơ tay tìm vị trí trái tim của mình, nơi này hoảng sợ đau đớn.
Nhưng mà...
Hắn không biết phải làm gì bây giờ, chị bận rộn như vậy, chị vẫn luôn không ngủ, Sở Mặc không muốn làm phiền chị, chỉ có thể một mình trốn ở chỗ này.
"Ngoan."
Hạ Vi Vi cái mũi chua xót, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Sở Mặc làm sai cái gì hả?
Từ đầu tới cuối, hắn đều đơn thuần như thế.
Mà vận mệnh của hắn, từ lúc bắt đầu liền được chú định...
Hắn chỉ là tảng đá đặt chân của nam chủ, cơ thể túc chủ mà thôi.
"Sở Mặc, em đừng đau lòng quá, sau này... sau này... chị chăm sóc em!"
Giờ phút này, Hạ Vi Vi không kìm lòng được nói ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận rồi.
Thân là một nhiệm vụ giả sóng yên biển lặng, chủ động đi thay đổi kịch tình, sẽ dẫn đến nguy hiểm không lường trước.
Không phải việc cô sẽ làm.
Nhưng làm sao bây giờ, Sở Mặc thật sự quá đáng thương, bộ dạng hắn khóc quá tội nghiệp.
Hạ Vi Vi: Mị thấy hắn đáng thương mới giúp hắn, không phải vì bộ dạng hắn đẹp trai đâu. Ừm.
Sở Mặc vẫn còn đang khóc.
Nghe Hạ Vi Vi nói vậy, hai mắt hắn đỏ hoe nhìn lên, có chút khó tin và mơ hồ nhìn Hạ Vi Vi, sau đó lắc đầu: "Em không cần chị chăm sóc đâu, chị sẽ che chở cho em, chị của em sẽ che chở em."
Sở Mặc rất tin tưởng, Lăng Hiểu nói cái gì hắn cũng sẽ tin.
Chị sẽ không vứt bỏ hắn.
Vĩnh viễn sẽ không.
"Lăng Hiểu cậu ấy..."
Hạ Vi Vi thở dài.
"Vậy... lỡ như sau này chị Lăng Hiểu không cần em nữa, em không còn nhà để về, nhớ kỹ phải đi tìm chị, nhớ không?"
Hạ Vi Vi biết, chính mình chỉ có thể làm được như vậy thôi.
"Chị ấy sẽ không, chị sẽ không vứt bỏ em."
Sở Mặc cố chấp trả lời, giọng nói cực kì kiên định.
Chương 419: Hứa Văn Thành tham lam
Edit: cầm thú
Tang sự của Sở Uyên xong xuôi, công ty Sở thị cũng đổi chủ.
Lăng Hiểu không biết Hứa Văn Thành làm như thế nào, nhưng không thể phủ nhận, thủ đoạn của ông ta ở trên thương trường đúng là đủ phong phú, thấy lợi là ham.
"Cầm lấy đống văn kiện này, bảo Sở Mặc ký tên vào!"
Ngày thứ tám sau khi Sở Uyên mất, Hứa Văn Thành gấp gáp đi tới Sở gia trạch, cầm một đống văn kiện, ném trước mặt Lăng Hiểu.
"Đây là..."
Lăng Hiểu cầm văn kiện lên nhìn nhìn, đều là giấy tờ pháp luật Sở Mặc đồng ý chuyển hết tài sản cho Hứa Văn Thành!
Trong đó không chỉ bao gồm một tòa nhà Sở Uyên để lại cho Sở Mặc, còn có rất nhiều bất động sản khác, thậm chí còn có bảo hiểm Sở Uyên mua cho Sở Mặc!
"Cháu sẽ không để Sở Mặc ký đâu."
Lăng Hiểu thu đống văn kiện về, nhìn Hứa Văn Thành một bên: "Thứ ông muốn ông đều chiếm được rồi, cái bánh ngọt công ty Sở thị còn chưa đủ sao? Ông nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tận vậy sao? Những tài sản này Sở gia gia để dành cho Sở Mặc sống nửa đời còn lại, ông biết mà, thằng bé không có bất kỳ uy hϊếp gì với ông, vì sao ông phải độc ác như thế?"
Lăng Hiểu biết Hứa Văn Thành tham lam ích kỷ, nhưng không ngờ ông ta sẽ tuyệt tình như vậy!
"Lăng Hiểu, không ngờ cháu sẽ nói giúp Sở Mặc."
Vẻ mặt Hứa Văn Thành kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu: "Chẳng lẽ cháu thật sự muốn gả cho thằng ngốc đó ư? Tình hình của Sở Mặc cháu phải biết rõ hơn ông chứ, cho dù chúng ta không ra tay, mấy kẻ họ hàng thân thích khác của Sở gia cũng sẽ dụ dỗ nó ký tên thôi, nó là đứa ngu, căn bản không giữ được tài sản, nếu như bị người khác lấy, Sở Mặc không còn gì nữa, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng chúng ta thì khác, có thể nể mặt giao tình nhiều năm của Sở gia với Hứa gia, ông sẽ tìm một viện điều dưỡng cho Sở Mặc, để nó sống ở đó suốt quãng đời còn lại."
Hứa Văn Thành ra vẻ chân thành nói.
Nhưng mà Lăng Hiểu tin ông ta mới lạ.
Có điều, nhờ lời nói của Hứa Văn Thành, Lăng Hiểu chợt nghĩ ra.
Họ hàng Sở gia cô không thể không đề phòng, tài sản Sở Uyên đều nằm trong tay Sở Mặc, quá nguy hiểm.
Có những kẻ vì lợi ích, có thể đánh mất lương tâm, không từ thủ đoạn.
Nếu như bọn họ không lừa được tài sản, có khả năng sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ hơn để cướp!
"Ông ngoại."
Lăng Hiểu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hứa Văn Thành: "Lời của ông rất có lý, thế nhưng, Sở Mặc đưa tài sản của Sở Uyên cho ông, thì chẳng phải danh không chính ngôn bất thuận sao? Cho nên, ông cũng không nên lao tới dành chứ, chung quy vẫn nên chừa cho người khác đúng không? Cháu cảm thấy mình là hôn thê của Sở Mặc, em ấy nên chuyển tài sản cho cháu mới hợp lý, ông nói xem ạ?"
Hứa Văn Thành sững sốt.
Ông còn tưởng Lăng Hiểu có cảm tình với Sở gia, mới ngăn cản ông, không nghĩ tới....
Nó có tính toán như vậy.
"Cháu thật là tham nhỉ."
Hứa Văn Thành cười cười.
"Như nhau a, trong người cháu có dòng máu của ai chứ, là máu tham của Hứa gia đấy nhỉ? So với ông ngoại, cháu tính là gì chứ."
Lăng Hiểu đem trả văn kiện cho Hứa Văn Thành: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, về sau ông cũng đừng đánh chủ ý lên tài sản của cháu! Cháu còn phải lên lầu đóng dấu văn kiện chuyển nhượng tài sản, không tiễn ông ngoại được, đi thong thả nhá!"
Hứa Văn Thành: ...
"Tốt! Tốt! Cánh của mày cứng cáp rồi nhỉ!"
Hứa Văn Thành thâm sâu nhìn Lăng Hiểu vài lần, lúc này mới không cam lòng xoay người rời đi!
Nhìn Hứa Văn Thành cuối cùng cũng đi, lúc này Lăng Hiểu mới thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó, cô lên lầu soạn mấy hợp đồng.
Nửa tiếng sau, Lăng Hiểu gọi Sở Mặc vào phòng.
"Sở Mặc, qua đây, mau ký vào mấy hợp đồng này đi."
"Hả?"
Sở Mặc ngây ngốc nhìn Lăng Hiểu: "Ký thế nào?"
Hắn không biết hợp đồng là cái gì, nhưng chị bảo hắn ký, hắn liền ký.
Chương 420: Tâm tư độc ác của nữ phụ hi sinh
Edit: cầm thú
"Chỗ này, viết tên em xuống đi, đúng rồi, còn tờ cuối cùng nè, cứ viết tên em xuống, sau đó đóng dấu vân tay."
Lăng Hiểu chỉ Sở Mặc ký hợp đồng, sau đó còn đóng dấu vân tay.
Từ giờ phút này, Sở Mặc liền trắng tay rồi.
Mà hắn còn đứng một bên cười hề hề, nhìn Lăng Hiểu nói: "Chị, em biết ký hợp đồng, em lợi hại không?"
"Lợi hại, Sở Mặc lợi hại nhất!"
Lăng Hiểu cười cười, kéo Sở Mặc qua, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngày mai chị sẽ đi tìm luật sư, tạm thời để luật sư giữ một bản hợp đồng, sau này ai bảo em ký hợp đồng, hoặc là hỏi về tài sản của ông nội em, em nói với bọn họ em đưa hết tài sản cho chị rồi, đã ký hợp đồng với chị rồi, còn ấn dấu vân tay nữa, nhớ không?"
"Ừ."
Sở Mặc gật đầu: "Nhớ rõ!"
"Ừm, ngoan quá. Tốt, trễ rồi, em đi ngủ đi."
Lăng Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng bóp nát toàn bộ nguy hiểm từ trong nôi.
Mị thật sự không dễ dàng a.
Đoán chừng, từ trước tới nay, bây giờ mới đúng là tâm tư độc ác của nữ phụ hi sinh!
"Chị, em sợ."
Lúc này Sở Mặc cũng không có rời đi, hắn kéo tay Lăng Hiểu, vẻ mặt hoảng sợ.
"Sợ cái gì? Sợ bóng đêm sao?"
Lăng Hiểu hơi kinh ngạc.
Cô và Sở Mặc cùng nhau lớn lên, mặc dù chỉ số thông minh của Sở Mặc có vấn đề, nhưng thời điểm đi ngủ hắn ngủ rất nhanh không cần người dỗ.
Cho dù là thời điểm Sở Uyên qua đời, Sở Mặc đều đi ngủ đúng giờ.
Bây giờ sao lại...
"Em... sợ lắm, có rất nhiều người, rất nhiều người đuổi bắt em!"
Sắc mặt Sở mặc thật sự không tốt, nắm chặt bàn tay Lăng Hiểu.
Rất nhiều người đuổi bắt hắn?
Lăng Hiểu ngây người ra, lập tức phản ứng: "Có phải em gặp ác mộng rồi không?"
Gần đây Sở Mặc thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, trước đó, lúc ăn cơm hắn từng nhắc với Lăng Hiểu.
"Ừm, ác mộng, thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ!"
Sở Mặc không biết hình dung thế nào, dù sao vốn từ ngữ của hắn rất nghèo nàn.
Hắn chỉ biết giấc mơ kia rất đáng sợ.
Rất nhiều người đuổi bắt hắn, muốn cướp thứ gì đó.
Hắn chạy trốn không ngừng, không ngừng chạy.
Những người đó cầm dao đâm hắn, chảy máu, chảy rất nhiều máu.
"Em sợ."
Sở Mặc sợ hãi rụt vai.
"Được, chị sẽ canh chừng cho em."
Lăng Hiểu thở dài một hơi, đi theo Sở Mặc tới phòng ngủ của hắn, rõ ràng là người trưởng thành, nhưng trong phòng ngủ cất đầy đồ chơi trẻ em.
"Tới, ôm cái này đi."
Lăng Hiểu chọn ra một con gấu bông hình rồng trong đống đồ chơi.
"Để nó bảo vệ em. Chị ở ngoài canh chừng, con rồng này bảo vệ em trong mơ, nhớ không?"
Lăng Hiểu nghiêm túc nói.
"Nhớ rồi ạ."
Sở Mặc thay đồ ngủ, sau đó vâng lời ôm lấy con rồng lên giường.
Hắn không dám nhắm mắt lại, đôi mắt đẹp nhìn Lăng Hiểu bên cạnh giường.
"Đừng nhìn chị, nhắm mắt, đi ngủ!"
Lăng Hiểu cảm thấy bản thân thật sự là quá hao tổn tâm tư.
"A..."
Lúc này Sở Mặc mới nhắm mắt lại.
Không lâu sau, truyền tới tiếng hít thở đều đặn của hắn.
Lăng Hiểu thở dài nhẹ nhõm.
Không tệ, không tệ, hắn vẫn là hắn, chỉ cần để hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại không nói chuyện, trong vòng năm phút đồng hồ, hắn liền ngủ.
Dù sao tâm tư của Sở Mặc rất đơn thuần, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì, cho nên chỉ cần hắn mệt mỏi liền ngủ được, căn bản không có chuyện suy nghĩ nhiều dẫn đến mất ngủ.
Nhìn Sở Mặc đã ngủ, Lăng Hiểu cũng không định rời đi, cô tắt đèn bàn mở đèn ngủ lên, cả người ngồi trên ghế dựa cách đó không xa để nghỉ ngơi.
Chương 421: Hắn ở trong mơ
Edit: cầm thú
Đêm khuya yên tĩnh.
Trong phòng ngủ Sở Mặc, ánh đèn vàng mờ ảo.
Cách cái giường hắn nằm không xa, Lăng Hiểu ngồi trên ghế, có vẻ như đã ngủ thϊếp đi.
Đồng hồ báo thức trên giường chỉ vào số 2 giờ 37 phút.
Lúc này, Sở Mặc vẫn luôn nằm ngủ trên giường đột nhiên nhíu mày, bắt đầu sử dụng tay chân, ra sức đấm đá, chăn đắp trên người lập tức bị đá xuống dưới giường.
Lăng Hiểu ngồi trên ghế nghe tiếng động, lập tức mở mắt ra.
"Sở Mặc!"
Cô vội vàng đứng dậy, chạy tới bên cạnh Sở Mặc.
"Đừng mà."
"Đừng đuổi theo tôi."
Sắc mặt Sở Mặc tái nhợt, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, hai tay hắn nắm chặt, có vẻ cực kì hoảng sợ.
"Sở Mặc, đừng sợ, em tỉnh dậy đi!"
Lăng Hiểu có chút lo lắng.
Thời điểm trong phòng sách, bộ dạng sợ hãi của Sở Mặc, Lăng Hiểu rất quan tâm.
Cô thực sự tò mò, Sở Mặc nằm mơ thấy cái gì?
Hơn nữa...
Cơn ác mộng này không ngừng lập đi lập lại, có phải rất kỳ quái không?
Rốt cuộc là...
Mơ thấy cái gì?
Ánh mắt Lăng Hiểu dần dần trở nên nghiêm trọng.
Lúc này.
Trong giấc mơ của Sở Mặc.
Một đám người hung ác cầm đao kiếm đang đuổi theo hắn.
Trong mơ Sở Mặc thân bất do kỷ, hắn cảm thấy tốc độ của mình rất nhanh, không ngừng chạy về phía trước, nhưng cả con đường dính đầy máu tươi của hắn.
Hắn không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Cực kỳ sợ hãi.
"Sở Mặc! Ngươi không còn đường lui nữa! Mau giao đồ ra đây!"
"Đúng vậy, mau giao bí tịch ra đây! Chúng ta sẽ tha chết cho ngươi!"
"Ngươi là phản đồ sư môn, lấy tư cách gì tu luyện bí tịch sư môn chứ!"
Đám người vừa đuổi theo hắn, vừa la hét.
Bí tịch gì?
Sư môn gì?
Sở Mặc không biết gì cả, hắn thật sự rất sợ!
Ông nội.
Chị ơi.
Con rất sợ!
Sở Mặc sợ muốn khóc, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy một chút hơi ấm quen thuộc, bên tai truyền tới tiếng kêu của Lăng Hiểu.
"Sở Mặc em đừng sự! Mau tỉnh lại!"
Chị ơi!
Sở Mặc giật mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đúng rồi, đây là giấc mơ.
Hắn đang nằm mơ.
Tỉnh lại là được rồi.
Tỉnh lại liền không có chuyện gì nữa rồi!
Nhưng mà, phải thoát khỏi ác mộng này thế nào đây?
Sở Mặc không biết.
Lúc này, hắn cảm thấy cơ thể của mình dừng lại, bởi vì phía trước, chính là vực sâu vạn trượng!
"Sở Mặc, ngay cả trời cũng muốn diệt ngươi!"
"Ha ha ha, còn không mau giao bí tịch sư môn ra đây!"
Những giọng nói này lại tới, mang theo ác ý và tiếng cười nhạo.
"Cho dù ta chết, cũng không đem bí tịch giao cho đám ác nhân các người!"
Lúc này, Sở Mặc nghe thấy tiếng nói đó.
Đây là... giọng của hắn?
Nhưng mà hình như cũng không phải giọng của hắn.
Sở Mặc lập tức hoang mang, ngay sau đó hắn cảm thấy cơ thể của mình lao xuống vực.
"A!"
Sở Mặc mở mắt ra.
"Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!"
Lăng Hiểu hiện tại đang ngồi bên cạnh giường, nắm chặt bàn tay của Sở Mặc.
"Sở Mặc, em có sao không?"
"Chị."
Sở Mặc thở dốc, ra sức nắm tay Lăng Hiểu: "Em... em chết rồi!"
Cái gì?
Lăng Hiểu ngơ người, kinh ngạc nhìn Sở Mặc: "Đừng nói bừa, phì phì phì, đồng ngôn vô kỵ!"
"Không, không phải em chết."
Sở Mặc lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu.
"Mà là em đã chết rồi."
Lăng Hiểu: ...
Cho nên, rốt cuộc là ai chết?
"Em bình tĩnh lại, rồi, hít sâu, nói cho chị biết, trong giấc mơ của em, em mơ thấy cái gì hả?"
Lăng Hiểu nhìn Sở Mặc, cô có dự cảm, giấc mơ của Sở Mặc, có liên quan tới tuyến chính của kịch tình, có lẽ cực kì quan trọng!