Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 396-397

Chương 396: Mưa gió sắp đến

Edit: cầm thú

Gia đình khác, đêm 30 đều là gia đình đoàn viên, cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Mà ở Lăng gia, buổi tối đêm giao thừa, cả ba người tụ lại một chỗ, nghiên cứu các vấn đề học thuật.

Không sai, không chỉ Lăng Xuyên và Lăng Hiểu, ngay cả Lăng Vệ Chu cũng tham gia vào nhóm của bọn họ.

Ba người nghiên cứu vô số chiêu thức võ kỹ, giải đáp vấn đề đến hơn nửa đêm.

Năm mới, cứ như vậy lặng lẽ bắt đầu...

Mùng một đầu năm, Lăng Hiểu ngủ tới khi mặt trời mọc lên cao.

Vốn dĩ cô có kim cài áo học bá, học tập sẽ không quá tốn sức, nhưng tối hôm qua Lăng Vệ Chu và Lăng Xuyên giảng giải tri thức tới tận rạng sáng.

May mắn Lăng Hiểu đã có lượng tri thức cực kì lớn, cho nên miễn cưỡng có thể trao đổi với anh trai và ba ba.

Chỉ là tối hôm qua thật sự quá hao tổn tế bào não, cho nên...

Trong lúc giác ngộ, liền ngủ quên.

Lăng Hiểu tỉnh dậy trên giường, phát hiện ở trên bàn cách đó không xa, Bạch Trăn vẫn còn đang ngủ.

Tên này nói chào đón năm mới trong tộc bọn họ là thời điểm tốt nhất để ngủ đông.

Lăng Hiểu: Mị tin hắn mới lạ đó.

Khẳng định hắn không dám đối mặt với Lăng Xuyên.

Sợ.

Bạch Trăn: ...

Thời điểm Lăng Hiểu rời khỏi phòng ngủ, Lăng Vệ Chu đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi một mình Lăng Xuyên.

"Ba đi thăm hỏi lão viện trưởng, ba bảo anh ở nhà trông em."

Nhìn thấy Lăng Hiểu đã dậy, Lăng Xuyên thờ ơ nói một câu.

"Trông chừng em làm gì? Em có thể bỏ đi sao?"

Vẻ mặt Lăng Hiểu đen thui.

"Người lớn như vậy khẳng định không lạc được." Lăng Xuyên ở một bên cười nói: "Trên bàn có bữa sáng, còn chưa nguội đâu, em ăn trước đi, anh và ba đã ăn rồi."

"Ừm."

Lăng Hiểu gật đầu, mơ mơ màng màng đi ăn cơm sáng, sau đó cô lên lầu thay đồ, cả người mới tỉnh táo ra được một chút.

"Anh, khi nào anh mới đưa chị dâu về nhà cho em?"

Rãnh rỗi quá cũng chán, Lăng Hiểu tiến tới gần Lăng Xuyên, tò mò hỏi một câu.

"Chị dâu?"

Lăng Xuyên cười bất đắc dĩ: "Cái này có chút khó khăn, anh còn chưa gặp được người thích hợp."

"Thiệt hay giả vậy, chị Trương Ngưng lần trước tới cũng rất được đó." Lăng Hiểu còn nhớ rõ chị gái Trương Ngưng kia, không chỉ xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn nữa.

Trương Ngưng?

Lăng Xuyên nhíu mày: "Em nói cô ấy, cô ấy là chiến hữu của anh, em đừng có loạn điểm uyên ương."

"Ưm, được rồi."

Lăng Hiểu nhún vai: "Chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, lần này anh về ở mấy ngày? Hẳn sẽ không quá lâu đúng không?"

"Lần này... có thể ở lại mấy ngày, có lẽ chừng mấy tháng." Lăng Xuyên nhìn Lăng Hiểu, trầm giọng trả lời một câu.

Mấy tháng?

Lăng Hiểu ngẩn người, giác quan nhạy cảm của cô cảm nhận được chút vấn đề.

"Anh, có phải Phương Đường thị... sắp gặp nạn rồi không?"

Với thân phận và địa vị hiện tại của Lăng Xuyên, không có khả năng sẽ ngồi ngây ngốc ở đây lâu như vậy, cho dù đây chính là quê hương của hắn.

"Có một số việc, đều là nhiệm vụ, em không cần lo lắng."

Nhìn đến bộ dáng lo lắng của Lăng Hiểu, Lăng Xuyên theo bản năng giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Lăng Hiểu: "Lâu rồi anh không ở nhà, nhân cơ hội ở bên cạnh hai người vậy, đúng rồi, em còn vấn đề gì khó khăn cứ đến hỏi anh."

"Ách."

Lăng Hiểu thay đổi sắc mặt: "Chắc là... không cần đâu."

Mặc dù học tập là chuyện tốt, nhưng dễ bị trọc đầu nha!

... ...

Năm mới không bao lâu, học viện võ đạo Phương Đường lại bắt đầu khai giảng rồi.

Lăng Vệ Chu và Lăng Hiểu cũng bận rộn trở lại.

Tin tức Lăng Xuyên về nhà, không có nhiều người biết lắm, Lăng Hiểu cũng không nhắc với bất cứ ai.

Những ngày yên lặng cứ như vậy trôi qua, mãi đến một tháng sau, bầu trời đỏ như máu, mây đen dày đặc, tất cả Phương Đường thị giống như bị một bóng ma bao trùm, trong không khí cũng mang theo khí tức quỷ dị lạnh lẽo.

Chương 397: Tân hỏa tương truyện, hãn bất úy tử

Edit: cầm thú

Phương Đường thị, biến đổi.

Quả thực, kết giới của Phương Đường thị bị hở, yêu thú lần theo khí tức của khe hở bắt đầu xâm lấn vào Phương Đường thị, làm cho cả thành phố, lòng người hoảng sợ.

Lúc đó bên trong thành phố Phương Đường bắt đầu nâng cao cảnh giác, tất cả công ty đều nghỉ, tất cả cửa hàng đều đóng cửa.

Liên minh võ giả ở Phương Đường thị bắt đầu tổ chức lên kế hoạch đối phó với địch, đồng thời cũng dặn dò nhân viên bên dưới phân chia vật liệu cho từng nhà, đảm bảo dân thường có đủ nhu yếu phẩm hàng ngày.

Bên trong học viện võ đạo Phương Đường.

Lúc này, tất cả học viên trong học viện đều tạm thời nghỉ học.

Tất cả giáo sư thầy cô võ kỹ, chuẩn bị xuất phát, Lăng Vệ Chu thân là hiệu trưởng, tất nhiên trở thành người dẫn đầu các võ giả.

Bây giờ, tất cả thầy cô võ giả của học viện, bao gồm học sinh năm ba năm bốn đồng thời lên đường, giúp đỡ liên minh võ giả đối đầu với yêu thú.

"Lăng Hiểu, những học sinh còn ở lại ba giao cho con và giáo sư Trương."

Học sinh và giáo viên trong trường đã đi hơn phân nữa, còn lại mỗi giáo viên văn hóa, và học sinh năm nhất năm hai, thực lực của bọn họ còn thấp, không thể lên chiến trường.

"Ba, không, hiệu trưởng Lăng!"

Lăng Hiểu nhìn Lăng Vệ Chu trước mặt, ánh mắt vô cùng kiên định: "Lăng Hiểu xin được ra chiến trường với mọi người!"

"Hồ đồ."

Lăng Vệ Chu nhìn con gái của mình, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Con nghĩ bắt con ở lại là ý kiến riêng của ta sao? Để con ở lại, cũng giống như chúng ta ra chiến trường vậy, đều rất quan trọng, những học sinh ở lại, chính là tương lai của Phương Đường thị, là tương lai của học viện võ đạo Phương Đường. Mà con... là người chịu trách nhiệm chỉ dạy bọn họ, gánh nặng đường xa!"

Lăng Vệ Chu giơ tay lên, rất nghiêm túc vỗ vai Lăng Hiểu.

Thân là một giáo viên, trên mình gánh vác... không chỉ là tương lai của một người.

Mà là tương lai của hàng vạn học sinh...

Lăng Hiểu mím môi, sao cô có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lăng Vệ Chu chứ?

"Nếu như vậy, con cầu chúc hiệu trưởng và các vị giáo sư học sinh ở trên chiến trường kỳ khai đắc thắng(*), đồng thời chiến thắng trở về!"

(*)thắng từ trận đầu.

"Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!"

Mạc Thiếu Khanh mặc quần áo chiến đấu, mỉm cười đứng phía sau Lăng Vệ Chu.

Đây không phải lần đầu tiên Phương Đường thị gặp nạn, cũng không phải chỉ trải qua một lần, nhưng cho dù trải qua bao nhiêu lần, Mạc Thiếu Khanh đều tin tưởng.

Loài người sẽ thắng!

Chỉ có một kết quả, bọn họ sẽ đuổi hết sạch đám yêu thú này đi!

... ...

Lăng Vệ Chu dẫn theo mọi người rời đi, thời điểm rời đi vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.

Lăng Hiểu từ từ nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc trong đội ngũ, mấy học sinh cấp cao trước đây từng luyện tập giao đấu với học sinh năm nhất.

Thậm chí còn có Âu Dương Túy và hai người bạn của hắn.

Bọn họ biết bản thân sắp đối mặt với cái gì, nhưng mỗi người đều không e ngại, càng không có lùi biết.

Này...

Chính là tinh thần bất khuất của nhân loại.

Gan dạ không sợ chết!

"Cô Lăng, chúng ta nên làm cái gì đây?"

Trong học viện chỉ có sáu giáo viên dạy khoa văn, có hai người xin nghỉ rồi, hiện giờ chỉ còn Lăng Hiểu và bốn giáo viên khác mà thôi.

"Giáo sư Trương, cô Dương, chúng ta tập hợp số học sinh còn lại, tiếp tục dạy học đi."

Lăng Hiểu nhìn Trương Hiền, lại nhìn sang Dương Thư và hai vị giáo viên lạ mặt: "Mọi người tiếp tục khóa dạy của mình, em phụ trách chỉ bọn họ luyện thể thuật, về phần tri thức võ kỹ cơ bản, em cũng có thể chỉ dạy bọn họ."

Đã có nhiều người ở bên ngoài khu vực an toàn, lấy máu thịt giữ cho bọn họ một mảnh yên bình, như vậy bọn họ càng phải biết quý trọng thời gian.

Huống chi...

Lăng Hiểu tin tưởng, có Lăng Xuyên ở đây, Phương Đường thị nhất định có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.