Edit: Cà ri
Tiếng đàn dương cầm vẫn tiếp tục, dần dần, trong phòng âm nhạc truyền đến tiếng đồng ca, giọng khàn khàn trầm thấp, căn bản không nghe rõ lời bài hát, âm điệu cũng làm cho sống lưng người ta run lên.
Lăng Hiểu với Ngô Hữu Vi vẫn đứng ngoài cửa sổ kính, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt Lưu Tử Thông càng khó coi, hai chân đang run rẩy.
Mà tình huống của Thẩm Lương cũng không tốt, nhưng hắn vẫn cố cắn răng kiên trì.
Ban nãy hắn bởi vì khẩn trương mà đàn sai một lần, vì vậy nhận được cảnh báo của tổ tiết mục, cho nên hắn nhất định không thể đàn sai lần thứ hai!
Lăng Hiểu nhìn tình hình khẩn trương trong phòng âm nhạc, cô theo bản năng giơ tay lên vẫy vẫy tay với Lưu Tử Thông trong phòng.
"Cô làm gì vậy?"
Ngô Hữu Vi bên cạnh còn chưa có từ trong không khí khẩn trương mà thoát ra được.
"Không có chuyện gì, bọn họ không nhìn thấy được chúng ta!"
Lăng Hiểu nhàn nhạt cười, thật ra cô vừa mới phát hiện ra, Lưu Tử Thông rõ ràng đối diện với bọn họ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn mơ hồ không tập chung, giống như chưa hề phát hiện hai người ngoài cửa sổ.
"Cửa sổ kính phòng học âm nhạc này chắc hẳn là hai mặt, chúng ta ở bên ngoài là nhìn qua thủy tinh, người bên trong nhìn thì là gương!"
Gương!
Nghe được lời Lăng Hiểu nói làm Ngô Hữu Vi sợ run cả người, càng thêm thương hại Lưu Tử Thông trong phòng học, người anh em này, bị một đám sinh vật không phải người vậy quanh, ngẩng đầu trong gương cũng tất cả đều là...
Nghĩ thôi cũng thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lăng Hiểu với Ngô Hữu Vi vẫn đứng bên ngoài phòng học âm nhạc, không dám đi vào quấy rầy, chỉ có thể im lặng đứng chờ.
Thời gian trong nháy mắt đã đến 9 giờ.
Không có người nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đương nhiên cũng có khả năng, có một số người đến bây giờ còn chưa có bắt đầu làm nhiệm vụ, giống như Ngô Hữu Vi và Lăng Hiểu.
Hai người đều rất thông minh.
Bọn họ vẫn còn chờ ở chỗ này bởi vì phòng học 414 biến mất chính là cấp ba lớp 8, mà nhóm học sinh sau khi hoàn thành lớp học âm nhạc, chắc chắn sẽ trở lại phòng học 414.
Sự thật đúng như hai người nghĩ.
Đến chín giờ, đàn dương cầm trong phòng học dừng lại, mà nhóm học sinh này bắt đầu vô cùng có trật tự đi ra ngoài.
Một nhóm người bọn họ từng người từng người một đi ngang qua người Lăng Hiểu và Ngô Hữu Vi, tất cả đều không chớp mắt đi về một hướng.
"Đi theo sau!"
Lăng Hiểu và Ngô Hữu Vi không dám chậm trễ, hai người sít sao bám theo phía sau nhóm học sinh, từ lầu 2 đến lầu 3, lại lên lầu 4.
Sau một thời gian, các học sinh nghiêm chỉnh bước vào phòng học.
Phòng học 414!
Quả nhiên xuất hiện rồi!
Nhìn "Cấp 3 lớp 8" đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lăng Hiểu và ngô Hữu Vi đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lăng Hiểu nghĩ tới manh mối nhiệm vụ kia của mình "Tìm được phòng học 414", bây giờ cô đã tìm được, chẳng qua chắc chắn nhiệm vụ sẽ không đơn giản như vậy.
Lăng Hiểu đang suy nghĩ, bỗng nhiên cửa phòng học đã bị người đẩy ra, một nữ sinh trên mặt đầy vết sẹo nhìn không rõ khuôn mặt đột nhiên đi tới trước mặt Lăng Hiểu và Ngô Hữu Vi, thanh âm khàn khàn mở miệng: "Lăng lão sư, Ngô lão sư, em đã lấy bài kiểm tra đến, lão sư có thể bắt đầu giám thị rồi!"
Giám thị?
Lăng Hiểu sững sờ một chút, không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ tới khi tìm kiếm manh mối ở cấp ba lớp 9 nhìn thấy chồng giấy kiểm tra này.
Cô và Ngô Hữu Vi liếc nhìn nhau một cái.
Lúc này nữ sinh đứng một bên giống như không kiên nhẫn, giọng nói bắt đầu cao lên: "Lăng lão sư... Ngô lão sư... nhanh... giám thị... thi... a!"