Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 47: Thế giới này quá nhỏ

Edit: cầm thú

Chần chừ hơn nửa ngày, Sở Nguyên mới lấy lại tinh thần, ở trên mặt đất từ từ bò dậy.

Học sinh xem náo nhiệt xung quanh không nhiều, bởi vì hôm nay là ngày họp phụ huynh, nên hầu như các học sinh đã theo phụ huynh của mình đi vào trong trường rồi.

"Cô..."

Sở Nguyên chỉ tay vào Lăng Hiểu, ngón tay run rẩy không ngừng, con ngươi lấp lánh.

Cô ta là ma quỷ hay sao?

"Tôi nghĩ tôi có thể tự giới thiệu bản thân, tôi là cô nhỏ của Trình Tiêu!"

Lăng Hiểu đứng một bên, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.

Sở Nguyên kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lăng Hiểu sau lại nhìn sang Trình Tiêu.

"Cô nhỏ quá lợi hại!"

Trình Tiêu đắc ý hấc cằm, câu này là thành tâm thành ý khen ngợi.

Quả nhiên, cách mạng lấy cảm tình, đều dựa vào việc đánh nhau.

"Cô... cô..." Sở Nguyên đứng tại chỗ "Cô" hồi lâu, trong khoảnh khắc này không biết phải nói cái gì.

Tiếp tục mắng chửi? Hay là đánh nhau?

Nhưng mà hắn đánh không lại người ta nha!

Chấp nhận thiệt thòi đi xin lỗi?

Như vậy rất mất mặt nha!

"Sở Nguyên, không được hỗn láo."

Trong lúc Sở Nguyên không biết làm sao, phía sau liền truyền đến một giọng nói nam trầm ổn, một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi đến, đứng bên cạnh Sở Nguyên, nhìn sang Lăng Hiểu.

"Xin chào, tôi là Sở Hoài, là anh họ của Sở Nguyên, tôi thay mặt em trai xin lỗi cô."

Bộ dáng của Sở Hoài lịch sự tao nhã, đeo mắt kính gọng vàng, đúng kiểu mặt người dạ thú, phì, là bộ dáng quần áo chỉnh tề.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."

Lăng Hiểu ngược lại không chút để ý, quay đầu nhìn Trình Tiêu: "Đi thôi, chúng ta sắp muộn rồi!"

"Ừm."

Trình Tiêu gật đầu, đi theo Lăng Hiểu vào trong trường.

Ngoài cổng trường, Sở Nguyên vẻ mặt oan ức nhìn anh trai mình: "Anh họ, vì sao anh lại đi xin lỗi cô ta? Mặc dù cô ấy là con gái, nhưng cô ta ra tay trước, em bị ngã đau quá nè!"

Sở Nguyên 1m85, lúc này tủi thân giống như trẻ con.

"Nếu như không xin lỗi, chẳng lẽ muốn đứng trước cổng trường đánh nhau với cô ấy? Em thắng được cô ấy sao?"

Sở Hoài thấp giọng hỏi một câu.

"Em đánh không lại." Sở Nguyên có chút buồn bã: "Nhưng anh họ, anh..."

"Anh không đánh con gái."

Vẻ mặt Sở Hoài nghiêm túc nói nhỏ: "Huống chi nếu thật sự động thủ, anh cũng không chắc..."

"Vì sao chứ? Chẳng lẽ anh họ lợi hại như vậy cũng không phải đối thủ của cô ta sao?" Sở Nguyên có chút không thể tin.

Sở Hoài không lên tiếng.

"Đi thôi, họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi!"

Có một số việc, Sở Hoài thường không chắc chắn một trăm phần trăm, cho nên hắn lập tức chấm dứt đề tài này.

Sở Nguyên và Trình Tiêu là bạn học cùng lớp.

Sở Hoài đi theo Sở Nguyên đến phòng học số mười hai, trong phòng ngồi không ít người, ở giữa những người này, hắn liếc mắt nhìn thấy Lăng Hiểu.

Lúc này Lăng Hiểu đang ngồi trên ghế của Trình Tiêu cô chán muốn chết, chung quanh đều là phụ huynh học sinh, tuổi tác hầu như đều trên 40, thậm chí trong phòng còn có mấy bác trai bác gái hơn sáu mươi tuổi, Lăng Hiểu cảm thấy bản thân không có chuyện gì có thể trò chuyện cùng bọn họ.

Nếu như Trình Cẩm tới đây, nói không chừng còn có thể nói chuyện Thái Cực, tâm sự chuyện dưỡng sinh.

"Chào."

Phía sau Lăng Hiểu truyền tới một giọng nam quen thuộc.

Cô vừa quay đầu liền đối mặt với khuôn mặt của Sở Hoài.

Hóa ra Sở Nguyên ngồi phía sau Trình Tiêu!

"Xin chào."

Lăng Hiểu quay về phía Sở Hoài gật đầu.

"Tôi còn chưa biết tên của cô, cô không ngại nói cho tôi biết tên của cô chứ?"

Sở Hoài mỉm cười nhìn Lăng Hiểu, phương thức tiếp cận này giống như không có toan tính gì.

"Tôi tên là Lăng Hiểu."

Lăng Hiểu nhỏ giọng nói một câu, sau đó liền quay người lại.

Lăng Hiểu...

Đôi mắt Sở Hoài phía sau tròng kính hiện lên một tia sáng nhạt, môi mỏng hơi nhếch lên một độ cong mê người ---

Lăng Hiểu.

Không ngờ, thật sự là cô.

Thế giới này...

Thật sự quá nhỏ rồi.