Edit: Quàng Thượng
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Lăng Hiểu đã một mình lặng lẽ rời khỏi.
Chỗ động phủ này cách Thiên Diễn Tông cũng không xa, nàng thúc giục phi kiếm ngự không mà đi, chưa tới một canh giờ đã đến chân núi của Thiên Diễn Tông.
Sơn môn quen thuộc trong trí nhớ đã bị tàn phá đến nhìn không ra. Khắp nơi tràn ngập hơi thở gϊếŧ chóc.
Ở ngay chân núi có một bóng dáng cực kì nổi bật, dáng người thon dài toàn thân màu đỏ.
"Hoắc Đông Lưu!"
Lăng Hiểu theo bản năng gọi tên của hắn.
Nam nhân đứng cách đó không xa chậm rãi xoay người nhìn về phía Lăng Hiểu mỉm cười ôn nhu: "Nàng đã đến rồi."
Bộ dáng mỉm cười của hắn vẫn giống như xưa.
Lăng Hiểu nhíu mày, chậm rãi đi đến bên người Hoắc Đông Lưu: "Cái kẻ thiểu năng trí tuệ này! Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần thì ngươi mới chịu bằng lòng đối mặt với hiện thực, căn bản là ta..."
"Kỳ thật ta biết, nàng luôn không gϊếŧ người của Ma môn không phải vì trong lòng có ta, mà là bởi vù... Nàng chán ghét chém gϊếŧ, nàng cũng không gϊếŧ người."
Hoắc Đông Lưu đánh gãy lời Lăng Hiểu nói, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng: "Cho nên hôm nay, đi theo sau ta, ta gϊếŧ người! Nàng xem!"
"Hoắc Đông Lưu!"
Lần đầu tiên Lăng Hiểu nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Hoắc Đông Lưu, muốn mắng chửi người nhưng trong thời gian ngắn không biết phải chửi cái gì nữa.
"Như thế nào? Có phải cảm thấy hôm nay ta đặc biệt soái hay không, Lăng Hiểu, nàng có hay không..."
Trong ánh mắt Hoắc Đông Lưu tràn đầy chờ mong.
"Đừng hỏi, không có, không yêu."
Lăng Hiểu đánh gãy lời của Hoắc Đông Lưu sau đó đi vài bước về phía trước: "Trước kia ta không gϊếŧ người nhưng mà hôm nay ta sẽ làm."
Từ một thời kỳ hoà bình đột nhiên tới thế giới tràn đầy Thần Ma, Lăng Hiểu thật sự không thích ứng lắm.
Nhưng là....
Hơn bốn trăm năm.
Nói cho cùng nàng vẫn phải đi về phía trước.
Vì Thiên Diễn Tông, vì nhóm sư huynh sư muội đệ tử quen thuộc.
"Hoắc Đông Lưu, ngươi không cần thiết phải tới, cho dù hôm nay ngươi chết ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không yêu ngươi!"
Lăng Hiểu nói rất tuyệt tình.
Không yêu chính là không yêu, nàng vẫn luôn cảm thấy lừa gạt chính là chuyện tàn nhẫn hơn cả tuyệt tình.
Nàng không thể yêu người nam nhân này, lại càng không thể tùy ý giẫm đạp và lừa gạt tình cảm của hắn.
Nếu có thể...
Nàng hy vọng Hoắc Đông Lưu sẽ sống cho tốt.
"Nàng yêu ta hay không không quan trọng, nàng nhớ rõ ta thì tốt rồi."
Đáy mắt Hoắc Đông Lưu có chút mất mát nhưng thật mau lại toả ra thần thái khác.
Rốt cuộc trong tình yêu này, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ được hồi báo cái gì.
Hoắc Đông Lưu biết thế giới của Lăng Hiểu chỉ có hai loại người.
Người quen biết và người không quen biết.
Mà hắn may mắn vẫn luôn ở trong tổ "người quen biết" này, túm lại là thắng cả trăm lần cái kẻ Tả sư huynh vĩnh viễn bị Lăng Hiểu quên mất.
Tả sư huynh lại bị kéo ra vả lần nữa: ...
Trên núi, chém gϊếŧ thảm thiết.
Dưới chân núi, liên tục trình diễn vở kịch ngôn tình cẩu huyết.
Đương nhiên cũng chỉ thế thôi.
Lăng Hiểu thấy thái độ kiên quyết của Hoắc Đông Lưu cũng chỉ có thể thở dài một cái, không chút do dự nắm chặt Hàn Sương kiếm của mình.
"Hôm nay ta sẽ đánh một trận đổ máu!"
"Ta theo nàng."
Song đao của Hoắc Đông Lưu đã rung động, trong mắt cũng đã ngưng tụ sát khí --
Khi còn sống không thể ngủ cùng chăn nhưng lại có thể chết cùng ngày!
Đời này cũng không hối hận!
... ...
Ngày này, toàn bộ Thiên Diễn Tông chém gϊếŧ rung trời, có hai cao thủ đứng đầu là Lăng Hiểu và Hoắc Đông Lưu gia nhập, chiến cuộc lại đảo ngược một lần nữa, đáng tiếc....
Sau cùng cũng vì bọn họ chỉ có hai người mà viện quân của đối phương lại cuồn cuộn không ngừng, thậm chí khi biết Hoắc Đông Lưu xuất hiện, Lăng Vân Kiếm Tông vẫn luôn không tham gia tranh đấu cũng phái cao thủ tới, hiện giờ thực lực của Lăng Thiên Kiếm Tông giảm đi vì bị Ma môn tấn công, đệ tử thiên tài mười người không còn lấy một. Nhưng càng như thế thì thù hận giữa bọn họ và Hoắc Đông Lưu lại càng to lớn.
Thiên Diễn Tông...
Cuối cùng vẫn bị đánh bại.
Kết cục của thất bại chính là bỏ mạng.
Lăng Hiểu trước khi chết đã nghĩ tới rất nhiều, trong đó nghĩ nhiều nhất chính là --
Thật là con mẹ nó đau quá!
Hóa ra, chết là chuyện vừa đáng sợ lại vừa đau đớn như vậy.
Mà sau này, có khả năng mỗi lần làm nhiệm vụ ở từng thế giới sẽ phải trải nghiệm một lần chết.
Sinh ra, tồn tại, chết đi.
Cho dù nàng từng là thiên kiêu của Thiên Diễn Tông cũng được, là thiên tài vạn năm khó gặp trên thế giới này cũng thế.
Về sau, trong lịch sử của Diệu Tiên giới khi nhắc đến tên Thanh Ngọc tiên tử Lăng Hiểu này, mọi người sẽ chỉ nhớ tới Thiên Diễn Tông bị hủy diệt.
Nàng là kẻ có tội với tông môn.
Không hơn không kém.
Lịch sử một cái NPC nhỏ bé sống trong trí nhớ của người khác, không có ai lại dùng tinh lực và du͙© vọиɠ đi tìm hiểu con người nàng hay cuộc đời nàng khi còn sống.
"Lăng Hiểu..."
Trong một khắc khi ý thức sắp tiêu tán kia, Lăng Hiểu nghe được một âm thanh tràn đầy thâm tình.
Là giọng của Hoắc Đông Lưu.
Hoắc Đông Lưu....
Trong tầm mắt mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người nam nhân tập tễnh mà đến, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần....
Chỉ tiếc.
Lăng Hiểu vĩnh viễn cũng không nhìn thấy một khắc hắn đi đến trước mặt mình.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Từ từ mất đi hô hấp.
"Đinh, NPC cao cấp 107 hoàn thành công việc, đang tromg trạng thái kết toán điểm công trạng!"
"Thế giới hoàn thành kết toán! Điểm công trạng 1, NPC 107 tân thủ mới ra nghề, biểu hiện tạm được, mời không ngừng cố gắng! Nỗ lực lên ha~"
Lăng Hiểu: ...
Con mẹ nó tạm được, ta cực cực khổ khổ chết đi sống lại, kết quả chỉ được có 1 điểm công trạng?
Đã chết rồi mà thiếu điều bị tức tới xác chết vùng dậy!