“Thi Thi, bảng báo cáo tài vụ của quý này cô làm xong chưa? Nếu làm xong rồi vậy kiểm tra đối chiếu xem giúp tôi tài khoản của ngày hôm nay luôn nhé? Tôi đã tự mình đối chiếu ba lần rồi nhưng mà vẫn bị thiếu 220 tệ.”
Đường Tĩnh Di hí ha hí hửng chạy đến một góc ngồi khuất nhất phòng tài vụ, nói với một nữ đồng nghiệp có bề ngoài rất thanh tú nổi bật còn rất có phong cách đang ngồi ở vị trí đó.
Nữ đồng nghiệp ấy hạ xuống phân nửa bảng báo cáo tài vụ đang xem rồi ngẩng đầu lên nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, “Không vấn đề gì, nhưng mà phải đợi sau khi tan ca đã.” Người nói chuyện là Trình Thi Thi, là một kế toán của công ty Đồ thị.
Đồ thị là một công ty tư nhân rất lớn, vượt qua quốc gia đứng hàng thứ 500 trên thế giới, đều có chi nhánh trên toàn cầu của hơn mười quốc gia, mà tổng bộ thì được thiết lập ở khu trung tâm thương nghiệp Tín Nghĩa tại Đài Loan.
Trình Thi Thi không chỉ là một kế toán ở Đồ thị, mà còn là một bông hoa xinh đẹp của phòng tài vụ. Bởi vì không thể nghi ngờ cô là một người chói mắt nhất giữa những cô gái ở phòng tài vụ cùng mặc một sắc màu đồng phục.
Vào hai năm trước, từ khi Trình Thi Thi bước chân đến Đồ thị, mấy bạn nam đồng nghiệp rối rít theo đuổi cô giống như bầu trời chi chít đầy sao, nhiều đến đếm không xuể. Thế nhưng đối với những đám người ùn ùn kéo tới theo đuổi ấy thì từ đầu tới cuối cô vẫn chỉ giữ đúng thái độ ôn hoà không nóng không lạnh để đối xử. Cũng vì thế, ngoại trừ cô được xưng tụng là một bông hoa xinh đẹp ở phòng tài vụ ra còn bị các đồng nghiệp đặt cho một cái danh hiệu khác nữa là” Người đẹp lạnh lùng” .
“Người đẹp lạnh lùng” , cái tên như ý nghĩa chính là đối với mọi thứ đều là dửng dưng hờ hững, lạnh lẽo như một tảng băng.
Mặc kệ là đã vì cô mà sử dụng ra hết đủ mọi thủ đoạn làm cho cô vui vẻ cười lên, nhưng nhận lại cũng chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm trước sau như một. Dù như thế, nhưng những nam đồng nghiệp kia thì lại là càng cản càng hăng, không hề có chút tức giận nào.
Ngày thường những nơi mà Trình Thi Thi thường hay ra vào nhất ở trong công ty được xếp theo thứ tự là: Nhà ăn của công ty, văn phòng mình làm việc cùng với phòng sách báo công ty thiết lập riêng nhân viên.
Đại đa số mấy bạn nam đồng nghiệp đều sẽ mai phục săn đón ở tại 3 điểm này, chờ đợi cơ hội tốt để trổ tài tấn công mãnh liệt với” Người đẹp lạnh lùng” .
Cách nghĩ của Trình Thi Thi thật ra thì cũng rất đơn giản, công ty chính là nơi để làm việc chứ không phải là chỗ để yêu đương, càng không phải là nơi thích hợp để bàn tới tình cảm trai gái. Cho nên dù cho đối phương có vắt óc tìm mưu kế như thế nào đi nữa, cô tuyệt sẽ không cho họ có cơ hội để tiếp cận với mình.
Cô không cầu mong những bạn nam đồng nghiệp kia theo đuổi mình, họ ráo riết theo đuổi không chịu bỏ cuộc chỉ có thể tăng thêm phiền não cho cô mà thôi. Ở công ty, cô chỉ muốn mình đừng bị quấy nhiễu để hoàn thành tốt công việc chức vụ của mình, chỉ thế thôi.
Đường Tĩnh Di vừa nghe Trình Thi Thi đã đồng ý với nhờ vả của mình, ngay lập tức vui như mở hội cười nói: “Thật tốt quá, Thi Thi, tôi biết ngay là cô sẽ không thấy tôi chết mà không cứu đâu.”
Nhưng rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại xụ xuống, “Phải đợi đến tan ca sao? Có thể sớm hơn một chút được không?” Hơi nhíu hàng lông mày kẻ đen nói, “Cô cũng biết hôm nay sau khi tan ca công ty còn phải mở cuộc liên hoan ra mắt vị thực tập sinh từ Thụy Điển tới công ty chúng ta thực tập mà, nghe nói vị thực tập sinh đó còn là tiểu Vương tử ở Dolly Ximiya * nữa. Tôi lớn tới chừng này tuổi rồi mà vẫn chưa từng thấy Vương tử thật ở ngoài ra sao, rất muốn đến nhìn xem thử một chút vị Vương tử kia rốt cuộc trông như thế nào, và cuối cùng là có đẹp trai hay không? Cao đến cỡ nào? Thi Thi à, cô có muốn tối nay cùng đi với tôi tới xem thử hay không?” Khi nói chuyện, trên mặt Đường Tĩnh Di còn biểu lộ ra sự vui mừng hớn hở. (*Là cộng hòa Dominican)
Nhưng nét mặt Trình Thi Thi vẫn không hề có tí cảm xúc nào, “Không được, vậy thì đợi tôi làm xong hết công việc còn đang làm dở đi.” Nói xong cúi đầu xuống tiếp tục xem xét bảng báo cáo tài vụ trên tay mình.
***
Beard bước vào Đồ thị đã qua ba ngày rồi.
Vốn dĩ anh chỉ muốn rất đơn giản lấy tư cách của một thực tập sinh thông thường sống và làm việc tại công ty tư nhân nước ngoài này.
Thật lòng anh hoàn toàn không mong muốn tất cả mọi người đều đối đãi với anh như một Vương tử cao quý như thế, nhưng mà anh lại quên mất bản thân mình được sở hữu một khuôn mặt tây phương mê chết người không cần đền mạng, cùng với cái danh hiệu “Vương tử” rất dễ có thể làm cho mấy cô nữ sinh nảy sinh tư tưởng mơ mộng hão huyền, anh thật sự không thể nào có thể giống với một người bình thường tự do ra vào ở cái công ty này.
Nói ví dụ như hiện tại, chẳng qua anh chỉ ngồi dùng cơm trưa ở nhà ăn của công ty thôi, vậy mà cũng bị vô số ánh mắt nóng rực của đồng nghiệp thay nhau chiếu tướng.
Cũng may mà anh đã sớm thành thói quen với những ngày tháng bị loại ánh mắt này chút ý. Vì thế, trước cái nhìn chăm chú của mọi người anh rất tự nhiên cũng rất bình tĩnh, vẫn ung dung từ tốn ăn hết đồ ăn trước mặt.
“Oa? Vương tử mà cũng biết dùng đũa ư?” Rất nhiều người đang nhìn lom lom từng cử chỉ của anh, rồi đồng loạt phát ra tiếng than ngưỡng mộ.
“Đúng vậy, bởi vì bà nội tôi cũng là người Đài Loan, vì thế khi còn ở Dolly Ximiya, tôi cũng thường ăn món Trung Quốc và cũng thường dùng đũa.” Beard nhìn tới “quần chúng” ở bốn phía nở rộ ra một nụ cười lúm đồng tiền vô cùng dịu dàng, dùng một hơi tiếng Trung lưu loát chính xác để giải thích lý do tại sao mình biết dùng đũa.
“Bà nội của Điện hạ cũng là người Đài Loan?” Mọi người càng thêm ngạc nhiên hỏi, “Vậy phải chăng Điện hạ cũng có khả năng cưới một cô gái Đài Loan làm vợ đúng không?”
“Cái này . . . . Quả thật là cũng rất có thể.” Beard cười cực kì ngọt ngào rồi nói, “Chỉ là tất cả còn phải xem duyên phận nữa.”
Nhóm nữ nhân viên trẻ tuổi ở bên cạnh nghe được câu này, tất cả đều bắt đầu líu ríu vui mừng như chim nhảy nhót, có người hăng hái cũng có người kích động, dường như đều chỉ trong nháy mắt đã đầy ngập sự chờ mong vô thời hạn.
Thấy thế, nụ cười bên khóe môi của Beard cũng càng tích càng sâu, giống như chỉ cần các cô thấy vui vẻ, anh cũng sẽ được lây sang sự vui vẻ không gì sánh bằng từ các cô.
Vốn là như thế, bản thân là Vương tử, một trong trách nhiệm của anh không phải là mang đến đủ loại mộng tưởng tươi đẹp cho những cô gái đáng yêu này hay sao?
Dùng đủ loại truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem đã rất lâu rất lâu trước kia, không phải tất cả đã rất rõ ràng là muốn truyền đạt tới anh điều này sao?
Nhưng ở tại một góc khác trong nhà ăn, “Thi Thi, Thi Thi! Hình như Vương tử cũng tới nhà ăn dùng cơm trưa kìa, lần trước cô không tới dự cuộc liên hoan ra mắt anh ta thật là đáng tiếc à. Vương tử Điện hạ đó quả thực là nhìn còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh Hollywood nữa ấy! Hoàng tử, công chúa, nghe có vẻ y hệt như khi còn bé thường hay đọc truyện cổ tích vậy. Thi Thi, cô nói thử xem, nếu mà tôi có thể lấy vị Vương tử Điện hạ kia thì chẳng phải đã làm được cô bé lọ lem phiên bản hiện đại rồi sao?”
“Tĩnh Di, thử suy nghĩ kỹ xem, cái gọi là mộng mị thì vẫn chính là nằm mơ mà thôi, không thể trở thành sự thật được, càng không thể đem nó gắn liền với cuộc sống hiện thực được đâu, bằng không đến cuối cùng thất vọng cũng chỉ có thể là chính bản thân mình.”
Ba ngày trước, kể từ khi tham gia cuộc liên hoan ra mắt kia thì Đường Tĩnh Di liền biến thành người ái mộ đứng đầu của Vương tử, đôi môi anh đào nho nhỏ mỗi ngày hé mở toàn bộ đều có liên quan đến những chuyện về cái người Vương tử Điện hạ kia.