Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Chương 22

“Xác thực, là rất giống.” Hắn gật đầu, đứng thẳng người, quay đầu nhìn mặt đang cười khan của Phương Y Nhiên, “Anh nghĩ, chúng ta nên có một số việc cần hảo hảo nói chuyện một chút.”

Chuyện ra ánh sáng, làm cho người ta ứng phó không kịp, ngay cả để cho cô thời gian chuẩn bị cũng không có.

Ở ánh mắt kinh ngạc của Dư Dĩ Hạ cùng các nhân viên, Quân Tư Khuyết rất dịu dàng dắt tay Phương Y Nhiên, cười rất dịu dàng, rất dịu dàng cùng cô đi tới duy nhất một gian phòng trống trong tiệm ——phòng thay quần áo, rất dịu dàng bắt đầu đàm phán.

Thật là ——dịu đến gặp quỷ .

Phương Y Nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Nam nhân ở trước mắt, nếu như là tức giận đến vỗ bàn với cô, hay ngược lại cũng nên có phản ứng nào đó. Nhưng là hắn giống như cố tình, làm cho người ta đoán không ra hắn bước kế tiếp sẽ làm gì.

Trên mặt của hắn cơ hồ có thể nói là nụ cười hoàn mỹ, hắn ngồi trên ghế ở phòng thay quần áo, ưu nhã bắt chéo hai chân, hai tay như ngọc, lấy phong cách quý tộc đặt ở trên đầu gối.

“Tốt lắm, nếu như em có cái gì muốn nói, bây giờ có thể nói.” Mà ngay cả thanh âm , cũng dịu dàng giống như là cành liễu lay động trước gió xuân.

Cô thoáng chốc giống như lông mèo dựng đứng lên, cẩn thận từng li từng tí cân nhắc hư thật qua lại: “Ách. . . . . . Nếu như nói có người trong lúc vô ý để lộ nói một chút vốn là chuyện anh nên biết, anh sẽ như thế nào?” Liếʍ liếʍ môi, không khí nóng bức, lần đầu tiên để cho cô cảm thấy, nên cài đặt trong phòng thay quần áo máy điều hòa không khí.

“A? Vô ý sao?” Hắn ngước mắt, giống như người xem đang nhìn diễn viên quần chúng ra sức diễn xuất.

Cô bĩu môi, “Được rồi, em thừa nhận, là cố ý che giấu. Anh hiện tại định làm như thế nào?”

“Vậy phải xem những thứ chuyện mà anh nên biết chuyện, là chuyện gì rồi, nếu như chuyện nhỏ, tự nhiên không sao cả, nhưng là, nếu như là chuyện lớn lời mà nói, như vậy anh sẽ hảo hảo trừng phạt cái người kia.”

“Thế nào trừng phạt?”

“Em nói, là cắt đầu lưỡi khiến người nọ không thể nói dối nữa, hay vẫn là đem gân cốt người kia từng tấc đè đứt?” Hắn giống như nhàn nhã đề nghị, “Hay hoặc là trực tiếp đem trên thân người kia bộ máy tháo xuống? Bộ máy buôn lậu, tin tưởng có không ít người cũng sẽ ra giá tiền lớn mua.”

Choáng nha!

Đủ máu tanh!

Đủ vô tình!

Cô quyết định không hề mềm yếu nữa!

Phương Y Nhiên nhất thời lông mày giơ lên, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con hai gò má phồng lên, một tay chống nạnh, một cước giẫm ở trên ghế, dùng mười phần khí thế nữ vương quát: “Quân Tư Khuyết, em không có nói cho anh biết, Tiểu Thiên là con của anh, anh phải dùng tới ác tâm như vậy sao?”

“Thừa nhận?” Mệnh y của hắn, tiểu dã miêu của hắn, sinh cho hắn một đứa con.

“Thừa nhận liền thừa nhận! Nếu không phải là anh, năm đó em sẽ không chịu hoài thai mười tháng thống khổ, Còn nữa…, anh có biết hay không sinh con có nhiều đau đớn?” Duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, Phương Y Nhiên giờ phút này ngược lại hồn nhiên không sợ, ngược lại quở trách đối phương.

Nếu không phải là lúc hắn XXOO thậm chí bαo ©αo sυ cũng tiết kiệm, cô cũng không đến nỗi lâm vào tình cảnh hôm nay bị chất vấn này . Dĩ nhiên, đối với Tiểu Thiên ra đời, cô còn rất là hài lòng .

Dù sao, không phải mọi người đều có bản lãnh sinh ra hài tử đáng yêu như vậy .

Quở trách chỉ chốc lát sau, Phương Y Nhiên tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ đã nghiền, dứt khoát cả người hệt như bạch tuộc trèo ở trên người Quân Tư Khuyết, đối với hắn lại đánh lại vặn, “Nghiêm chỉnh mà nói, phải là anh nợ em mới đúng! Đáng thương ban đầu em mới hai mươi tuổi, sinh con nuôi con, lại khi cha khi lại làm mẹ, hơn nữa khi đó em chính là trong phòng sinh đau đớn ba giờ!”

Quân Tư Khuyết một tiếng thở dài, mở rộng hai cánh tay bao quanh Phương Y Nhiên. Cũng chỉ có cô, mới dám đối với hắn lại đánh lại ngắt, nhưng là thế nhưng hắn lại cho phép, cho phép cô khi trên người của hắn lưu lại một lại một các vết ứ đọng, “Tiểu Thiên là con của anh, chuyện này, em có phải hay không cũng có thể đối với anh giải thích?”

Cô dừng lại hành động trả thù trên tay, buông tay, “Thật ra thì. . . . . . Rất đơn giản nha, năm đó, anh và em lên giường, em liền mang thai…, sau đó thì có Tiểu Thiên.”

Hắn xoa xoa trán, rốt cuộc phát hiện, nữ nhân này từ nhỏ là khiêu chiến tự chủ hắn, “Anh khi đó nên cũng không nhận ra em, mà anh, chưa bao giờ cùng nữ nhân không quen biết lên giường.” Trí nhớ của hắn luôn luôn hơn người, không thể nào biết không nhớ rõ mình và người nào lên giường.

Cô buông tay chuyển thành gãi đầu, “Bởi vì khi đó anh đã thần trí không rõ.”

“Ừ?” Hắn nheo lại con ngươi.

Vì vậy, cô chỉ có thể đem một ít đoạn chuyện quạ đen năm đó rõ ràng rành mạch nói cho hắn.

“Nói như vậy, em là bởi vì tò mò, nên mới đi vào phòng anh ?” Hắn hỏi. Cô cư nhiên có thể mở khóa điện tử phòng VIP kia, ngược lại ra ngoài dự liệu.

Cô gật đầu.

“Sau đó, lại hiểu lầm ta là Ngưu Lang hộp đêm?”

Cô tiếp tục gật đầu.

“Cuối cùng, em còn nói cho anh biết, em trả không nổi tiền boa, muốn anh đi tìm người khác, nhưng anh lúc đó, cũng không có nghe vào lời của em.”

Gật đầu như bằm tỏi.

“Nói như vậy, nếu như em có đầy đủ tiền trả tiền boa, sẽ ở trong hộp đêm tìm Ngưu Lang khác rồi hả ?”

Hả? Tiểu dã miêu đột nhiên đã nhận ra không khí nguy hiểm. Chỉ tiếc còn chưa kịp chạy trốn, cả thân thể đã bị vững vàng cố định ở trong ngực ba của con mình .

“Nếu như nam nhân cùng em lên giường, là Ngưu Lang khác trong tiệm, em cũng đều vì bọn họ sinh hạ hài tử sao?” Quân Tư Khuyết không tốt hỏi.

Này. . . . . . Giống y hệt nhau a! Phương Y Nhiên rốt cuộc phát hiện, thiên tài đúng là thiên tài, là bởi vì bọn hắn phương thức tư duy đều là toát ra như nhau.

“Tuyệt đối sẽ không!” Cô chỉ trời thề thốt, dù sao, trừ Ngưu Lang giả như hắn ra, sẽ không có có Ngưu Lang thật nào, có thể đem cô áp chế không cách nào phản kháng.”Là lời nói thật?”

“Anh cho rằng, em là cùng ai cũng sẽ lên giường sao?” Cô chỉ chỉ l*иg ngực của hắn.

Hắn đã nắm ngón tay của cô, hàm răng gặm cắn đầu ngón tay của cô, sức lực mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ để cho cô nhíu mày, “Nếu khi đó em đã mang thai Tiểu Thiên, tại sao còn phải cùng nam nhân khác kết hôn?”

“Ách. . . . . .” Trên mặt của cô, lúc này mới nổi lên vẻ lúng túng, “Ban đầu em chỉ nghĩ Tiểu Thiên không biết ba của mình là ai, cho nên liền tìm một anh em của em, cùng em ghi tên, như vậy ít nhất Tiểu Thiên về mặt danh nghĩa là con hợp pháp rồi.” Dĩ nhiên, cô chê hết chỗ này tới chỗ khác, anh em đó bị cô cầm súng chỉ vào đầu, buộc hắn kí tên vào tờ đăng kí kết hôn.

Hắn nhìn cô, nữ nhân như vậy, tại sao có thể để cho hắn không thương !”Y Nhiên. . . . . .” Hắn nhớ tới tên của cô, đem tay cô lên môi hắn, ấm áp hôn, in ở lòng bàn tay của cô, “Cám ơn em sinh ra Tiểu Thiên.”

Mệnh y của hắn, cô gái trân quý nhất trong sinh mệnh của hắn, mang đến cho hắn quà tặng quý báo nhất.

Yêu cô, chỉ biết càng ngày càng sâu, có lẽ cho đến ngày sinh mạng kết thúc, hắn yêu cô, vẫn không ngừng sâu hơn .

Quầy rượu mờ tối, thanh âm ồn ào vui đùa ầm ĩ, tựa hồ chung quanh đều có được một cỗ khí nóng trầm muộn.

Ở nơi hẻo lánh xó xỉnh, Đào Vân Kha ngồi ở trên ghế mềm mại , từ trong tay nam nhân bàn đối diện đang cười quái dị nhận lấy tài liệu cô muốn.

“Toàn bộ ở đây, Đào tiểu thư.” Nam nhân kia cười hắc hắc, “Nữ nhân này bình sinh căn cứ chúng ta tra được tư liệu, tựa hồ rất bình thường, chỉ là có một chút, cũng tuyệt đối không bình thường, chỉ sợ Đào tiểu thư cũng nghĩ không đến.”