Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Chương 14

“Nếu như đây là lời yêu cầu của cô, tôi đáp ứng.”

“Thật?”

“Tôi nếu nói được, liền nhất định sẽ làm được.”

“Thật tốt quá!” Mặt của cô, trong nháy mắt tràn ra nụ cười.

Nụ cười sáng rực, giống như mặt trời mọc. Con ngươi dài nhỏ thâm thúy nửa hí lên. Cô không phải lần đầu tiên ở trước mặt hắn cười, nhưng là thế nhưng hắn lại lần đầu tiên phát hiện, thì ra là cô cười, có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Tầm mắt, thẳng tắp dừng lại ở trên mặt của cô, không muốn rời đi, giống như nhìn như vậy , chính là một loại thỏa mãn.

“Thế nào?” Phương Y Nhiên sững sờ vuốt mặt của mình, hoài nghi có phải hay không trên mặt dính bẩn rồi.

“Cô không phải tính toán cám ơn tôi sao?” Một cái tay của hắn đặt lên cái bàn , thân thể cao lớn nghiêng tới trước cúi xuống, lập tức kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.

Cô có chút không quen hắn đột nhiên đến gần, khoảng cách gần như vậy , để cho cô nhớ ngay tới tình cảnh tối hôm qua khi ở nhà hắn. Gương mặt xinh đẹp như búp bê , giương lên một tia đỏ ửng, “A, cám ơn anh.” Vội vàng đem tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi, cô nhìn chằm chằm nút cài tây trang trước ngực hắn nói.

“Còn chưa đủ.”Hắn cười mang ý trêu đùa.

Vậy hắn hi vọng cô thế nào cảm ơn hắn? Mời ăn cơm? Phương Y Nhiên trong mắt lóe nghi ngờ.

“Hôn tôi.” Hắn nói ra đáp án.

Gì? Dưới chân cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào trong ngực của hắn.

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh muốn tôi hôn anh?” Làm ơn, tối ngày hôm qua không phải mới vừa hôn qua sao?

“Không muốn sao?” Hắn đựa vào càng gần, chóp mũi nhẹ nhàng chống lại chóp mũi của cô, “Cô không phải nói là yêu thích tôi sao?”

Chẳng lẽ muốn cô trước mặt hắn nói thật ra thì cô căn bản không thích hắn sao? Phương Y Nhiên ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được. Theo kế hoạch cô lúc đầu, thay vì làm cho nam nhân cảm thấy không chinh phục được, càng ngày càng có tính khiêu chiến, không bằng làm cho nam nhân cảm thấy chinh phục phải quá mức dễ dàng mà mất hứng.

Nhưng là,. . . . . . Vào lúc này. . . . . . Thật chẳng lẽ muốn”Hiến hôn” ?

Cô nháy mắt, nhìn long mi khẽ chớp của hắn. Được rồi, cô phải thừa nhận, hôn hắn, thật ra thì cũng không phải là việc khó gì, hơn nữa hắn còn là ba con nàng.

“Vậy anh nhắm mắt lại.” Nàng nói lên yêu cầu.

“Được.” Quân Tư Khuyết hết sức phối hợp nhắm mắt.

Thời điểm hắn nhắm mắt, càng thêm hiện ra lông mi đen dài, sóng mũi cao, môi mỏng , vì có thể làm cho cô hôn được hắn, hắn còn cố ý giảm thấp xuống chiều cao.

Người đàn ông này, bây giờ là có thể để cô “hái” đấy! Trong đầu Phương Y Nhiên, không hiểu nổi lên cái ý nghĩ này, liền chính cô giật nảy mình.

Có lẽ, là bởi vì hắn nhắm mắt , không có nhìn được hai mắt làm người khác nhìn không thấu, ít đi cảm giác yêu mị , mà nhiều mấy phần tinh khiết thôi.

Đôi tay từ từ đặt lên hai gò má hắn, Phương Y Nhiên nâng mặt Quân Tư Khuyết lên, xúc cảm mềm mại như tơ lụa trong lòng bàn tay nhắc nhở cô, người đàn ông trước mắt, là chân thật .

Tâm, có chút rung động, Phương Y Nhiên mặt đỏ lên, từ từ hướng đến gần môi mỏng. . . . . .

Hôn hắn, thật ra thì rất đơn giản.

Thông qua khe hở cửa phòng nghỉ, một đôi mắt, đang trong lúc vô tình nhìn thấy màn này, mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đây là bạn gái mới của anh?” Giống như tờ báo lúc nãy, nhưng mà xuất hiện trên tay Đào Vân Kha.

“Đào quản lý, tôi lại không biết từ lúc nào, cô bắt đầu quan tâm tới cuộc sông riêng của tôi rồi.” Quân Tư Khuyết nhìn lướt qua tờ báo kia, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Đào Vân Kha cứng nhắc, cô biết, cô thực sự quá manh động, nhưng khi cô trong lúc vô tình thấy một màn trong phòng nghỉ, cô chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.

Cô biết Quân Tư Khuyết, cho tới bây giờ cũng sẽ không cho nữ nhân đυ.ng mặt của hắn, chớ nói chi là chủ động hôn hắn?

Nữ nhân với hắn mà nói, càng giống như là một loại công cụ để phát tiết, trừ phát tiết nhu cầu sinh lý cần thiết bên ngoài, bất kỳ động tác dư thừa nào, hắn cũng sẽ không đi làm, cho nên, hắn sẽ không đi cùng nữ nhân hôn tiếp, bởi vì kia đối với hắn mà nói, là dư thừa.

Đào Vân Kha vẫn cho là, cô không cách nào đánh vỡ cấm kỵ của hắn, nhưng cũng sẽ không có nữ nhân khác đánh vỡ.

Mà bây giờ, tất cả niềm tin của cô chắc cũng đang trong phút chốc sụp đổ rồi.

“Em cũng không phải muốn soi mói cuộc sống riêng của anh.” Trong miệng cô hơi khô khốc, “Chỉ là em cùng anh chung đυ.ng lâu như vậy, cũng không có đến nhà anh, mà nữ nhân kia, tựa hồ là từ trong căn hộ anh ra ngoài, cho nên có chút ngạc nhiên.” Nhà hắn, giống như là một địa bàn tư nhân, hắn nhiều lần quen bạn gái, nhưng không có một người nào có thể đặt chân.

“Như vậy cô có thể thu hồi lòng tốt của cô, bởi vì tôi cũng không có nghĩa vụ tới giải đáp phần tò mò này cảu cô.” Quân Tư Khuyết hiển nhiên cũng không có hứng thú cùng Đào Vân Kha tiếp tục tán gẫu cái đề tài này.

“Nữ nhân này, đối với anh rất đặc biệt sao?” Cô vẫn muốn biết đáp án.

Lần này, thế nhưng hắn lại ngoài cô dự liệu gật đầu, “Đúng vậy a, rất đặc biệt.”

“Nhưng là, có lẽ nữ nhân này chỉ là cố ý làm ra một chút sự tình đặc biệt tới hấp dẫn anh, chỉ là vì phải lấy được anh mà thôi. . . . . .”

Tầm mắt của hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào cô, làm cô không tự chủ được đem lời còn lại, toàn bộ cũng nuốt trở lại trong cổ họng. Không giống với quá khứ không chút để ý, tầm mắt hắn giờ phút này, sắc bén giống như đao nhọn, thậm chí để cho cô có loại cảm giác đau đớn.

Qua hồi lâu, thời điểm cơ hồ Đào Vân Kha cho là mình sẽ vì loại áp lực này hoàn toàn xụi lơ, Quân Tư Khuyết cuối cùng mở miệng ——

“Không phải cô ấy phải lấy được tôi, mà là tôi phải lấy được cô ấy.”

Trả lời như vậy, Đào Vân Kha thà mình chưa từng nghe tới.

. . . . . .

Trở lại phòng làm việc của mình, Đào Vân Kha trầm tư một hồi lâu, rốt cuộc móc ra một quyển sách, tìm số điện thoại một người nào trong đó, một số điện thoại mà ít khi đυ.ng đến.

Bấm cái số này, cô nghe được một thanh âm âm nhu mà khàn khàn: “Tìm ai?”

“Phân Hỏa Đường.”

“Nói.”

“Mười vạn nguyên, thay tôi điều tra nữ nhân này, dĩ nhiên, nếu là có thể tìm ra người nọ có nhược điểm hoặc là đã làm chuyện gì muốn giấu giếm tôi sẽ tăng giá.

“Ba ngày sau, đem tiền gửi ngân hàng, một tháng sau, anh có thông tin nó sẽ thuộc về anh.”

Trong điện thoại, phát ra”Ục ục” cắt đứt một tiếng, mà Đào Vân Kha là thở ra một hơi, cả người có chút vô lực tựa vào kia trên ghế da màu đen.

Mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, thợ trang điểm cho cô tốn hai giờ làm xong tạo hình, Phương Y Nhiên kéo cánh tay Quân Tư Khuyết , chỉ cảm thấy trên mặt bắp thịt sắp mỉm cười đến rút gân. Nhưng không hay ho là, cô còn phải làm ra một bộ dáng rất hưởng thụ, bởi vì vai trò của cô là nữ nhân ham làm giàu.

Đây là một buổi tiệc tư nhân của giới kinh doanh, mời tới đều là nhân vật có chút mặt mũi trong thương trường, dĩ nhiên, cũng có một số minh tinh nổi tiếng trong điện ảnh và truyền hình quen biết rộng những người tên tuổi.

Chỉnh thể mà nói, cái này giống như là một bức ảnh xã hội thượng lưu thu nhỏ, sâm banh, rượu đỏ, mỹ nhân, ánh đèn hoa mỹ ,phục trang tinh xảo , còn có những giọng nói bàn bạc xã giao ồn ào không dứt.

Mà xét nhiệm vụ Y Nhiên lúc này, dĩ nhiên là đảm đương bạn gái Quân Tư Khuyết rồi.

Kể từ khi bước vào hội trường, cô liền cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng, nữ có nam có, dĩ nhiên, nữ nhân nhiều hơn, hơn nữa đều là loại ánh mắt gϊếŧ người. Phương Y Nhiên run lẩy bẩy, ngửa đầu nhìn nam nhân bên cạnh một chút, lần nữa ở trong lòng xuống định nghĩa —— kẻ gây tai họa! Hơn nữa còn là kẻ gây tai họa cực kì thảm khốc!