Người Định Hình Tâm Lý

Chương 48: Mộc Thất, Mộc Thất (4)

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Nhận được điện thoại của Mai Tư Lễ, nghe anh nói xong, Cao Đình chợt lớn giọng: “Anh nói sao? Không thấy Mộc Thất đâu?”

Mai Tư Lễ lái xe ra khỏi khu trọ, đi tìm kiếm dọc đường, “Mộc Thất đã biết tình huống của bản thân, khi đó tâm trạng cô ấy rất ổn định, nhưng vừa rồi tôi đi ra ngoài mua cơm trưa, đại khái khoảng nửa tiếng thì lúc quay lại đã không thấy cô ấy đâu, tôi gọi điện cho cô ấy, nhưng cô ấy cúp máy, giờ thì tắt máy luôn rồi.”

“Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.” Cao Đình lo lắng nhất là Mộc Thất lại bị bắt cóc.

Vẻ mặt Mai Tư Lễ tràn ngập sự lo lắng, “Không phải, tôi đã đến phòng bảo vệ kiểm tra camera rồi, cô ấy tự mình đi ra ngoài, dựa vào tình hình hiện tại, tôi nghĩ nhân cách thứ hai đang chi phối cô ấy, nhân cách này cũng không ổn định nên bây giờ chúng ta cần phải mau chóng tìm được cô ấy.” Anh không thể tưởng tượng nổi liệu một nhân cách đang trong khoảng thời gian chênh vênh có thể làm được những gì, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hậu quả đó cũng sẽ do người tên Mộc Thất gánh chịu.

“Tôi biết, chúng tôi sẽ lập tức đi điều tra.”

Cao Đình cúp điện thoại, nói với Tưởng Vân Kiệt: “Vân Kiệt, lập tức đi kiểm tra camera theo dõi khu nhà Mộc Thất nửa tiếng trước, xem xem Mộc Thất đã đi đâu.”

“Mặt Liệt xảy ra chuyện á?” Tưởng Vân Kiệt lập tức quay lại chỗ ngồi, “Tôi điều tra ngay đây.”

Hề Thiên Tường cũng nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của Cao Đình, lập tức hỏi: “Mộc Thất sao rồi? Sao đột nhiên lại không thấy đâu?”

Cao Đình lắc đầu, nét mắt tràn đầy vẻ lo lắng, “Bây giờ vẫn chưa rõ lắm, cô ấy tắt máy rồi.”

Tưởng Vân Kiệt kiểm tra rất nhanh, chỉ một lát sau anh ta đã thấy chiếc xe taxi mà Mộc Thất ngồi lên, “Tra được rồi, cô ấy lên một chiếc taxi.”

Lục Diệp ngồi cạnh anh ta nhìn sang, “Có thể thấy được biển số xe không?”

“Có thể, có biển số xe là tôi có thể tra được cô ấy đã xuống xe chỗ nào.” Lần này Tưởng Vân Kiệt tốn kha khá thời gian, nhưng cuối cùng anh ta vẫn điều tra ra được, “Đội trưởng, cô ấy đã xuống taxi ở đại lộ CY.”

Cao Đình lập tức gọi điện thoại cho Mai Tư Lễ, “Mai Tư Lễ, Mộc Thất đến đại lộ CY.”

“Đại lộ CY.” Mai Tư Lễ nghe xong, lập tức quay ngược đầu xe, đến thẳng nơi đó.

Sau khi nghe được địa điểm này, Tôn Đống lập tức suy đoán, “Có thể cô ấy chỉ đi dạo phố thôi, sau đó điện thoại hết pin?”

“Không thể nào.” Cố Mi lắc đầu, “Trước giờ cô ấy chưa đến nơi đó bao giờ.”

Lục Diệp cũng lắc đầu, nói nhanh suy đoán của mình: “Khả năng này quá nhỏ, thứ nhất, Mặt Liệt không thích dạo phố; thứ hai, với tâm trạng bây giờ của cô ấy không thể đi dạo phố được; thứ ba, dù là đi dạo phố đi chăng nữa, thì tại sao lại không nghe điện thoại của người yêu mình?”

Cao Đình và Hề Thiên Tường, hai người có bạn gái cũng đồng ý với suy luận này, Lục Diệp nói xong, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên, người gửi tin nhắn là Tần Tiểu Mễ: “Lục Diệp, tôi đi ăn cơm đây”. Đọc xong, Lục Diệp lại càng cảm thấy quan điểm của mình rất chính xác.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho ra Mộc Thất, Cao Đình hỏi: “Vân Kiệt, thấy Mộc Thất chưa?”

Vẻ mặt Tưởng Vân Kiệt cực kì đau khổ, “Độ khó hơi cao, con phố này lớn quá, có rất nhiều các cửa hàng khác nhau, muốn tìm một người ở trong này rất khó, phải mất không ít thời gian.”

“Chúng ta cùng nhau kiểm tra camera giám sát, sau đó bảo các cửa hàng tổng hợp thông báo tìm người qua loa.”

Mười phút sau, Mai Tư Lễ đã dừng xe ven đường đại lộ CY, thấy Mộc Thất bước xuống khỏi một chiếc xe hơi nhỏ màu đen, Mai Tư Lễ lập tức gọi điện cho Cao Đình, báo biển số xe, nhờ họ điều tra thân phận của chủ nhân chiếc xe.

Khi anh xuống xe thì chiếc xe màu đen kia đã nổ máy đi rồi, anh đến chỗ Mộc Thất, mà đúng lúc này cô xoay người lại, thấy anh, vẻ mặt cô lạnh nhạt hẳn đi, tỏ rõ phòng bị và nghi ngờ.

“Mộc Thất.” Mai Tư Lễ gọi cô một tiếng.

“Sao anh biết tôi ở đây?” Mộc Thất cau mày nhìn Mai Tư Lễ, đầu tiên là gọi điện thoại cho cô, sau đó tìm được đến đây, chuyện này không thể nào trùng hợp được, vậy chỉ còn một loại khả năng, đó là người đàn ông trước mặt luôn theo dõi mọi hành động của cô, vậy anh có mục đích gì?

Nhưng mà người đàn ông trước mặt có vẻ như không muốn trả lời vấn đề này, mà lại rất thản nhiên hỏi cô: “Vừa rồi em đi đâu thế?”

Mộc Thất có vẻ rất bài xích tất cả các loại hành động của anh, cô khoanh tay ôm ngực, duy trì khoảng cách với anh, “Sao tôi phải nói cho anh biết?”

“Bởi vì tôi là bạn trai Mộc Thất.”

“Anh nói anh là bạn trai tôi?” Lúc này, Mộc Thất hoàn toàn xếp Mai Tư Lễ vào hàng ngũ biếи ŧɦái.

Mai Tư Lễ đút tay vào túi, đứng rất thoải mái, nhưng tướng mạo của anh vẫn hấp dẫn sự chú ý của không ít người đi đường, Mai Tư Lễ lơ đễnh nhìn người trước mặt, nhưng chỉ nhìn thôi, không hề có dáng vẻ dịu dàng hay không đứng đắn khi anh đối mặt với Mộc Thất, tuy đang nhìn khuôn mặt ấy, nhưng lại giống như nhìn một người khác hoàn toàn vậy, “Đúng hơn mà nói, là một Mộc Thất khác, cô cũng biết rồi mà, phải không?”

“Tôi cảm thấy được, vậy thì sao?”

Mai Tư Lễ mở cửa xe, khẽ hất cằm, “Nên tôi càng phải quản lý cô, bây giờ lên xe, tôi đưa cô về nhà.”

Mộc Thất theo bản năng lùi lại về phía sau một bước, “Tại sao tôi phải nghe anh chứ?”

“Lên xe.” Ánh mắt Mai Tư Lễ nhìn cô lạnh như băng, giọng nói cũng rất dứt khoát, tựa như ra lệnh vậy.

Mộc Thất nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, bỗng nhiên hơi hốt hoảng, đến khi cô hoàn hồn lại, thì thấy mình đã ngồi trên xe. Cô hoảng sợ nhìn Mai Tư Lễ: “Anh…”

Mai Tư Lễ vẫn chỉ nhìn về phía trước, nói: “Thắt dây an toàn vào, tôi phải lái xe.”

Dọc đường không ai nói với ai lời nào, Mộc Thất cắn môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô có cảm giác như mình đang bị uy hϊếp. Mãi đến khi xe đến khu chung cư, xuống tầng hầm, Mai Tư Lễ đỗ xe, Mộc Thất lập tức nhảy xuống xe, chạy về phía thang máy, còn Mai Tư Lễ thì ung dung đi theo cô.

Mộc Thất nhấn nút gọi thang máy, thang máy mở ra, cô lập tức đi vào, nhấn tầng bảy xong cô liên tục ấn nút đóng thang máy. Khi cửa sắp đóng lại thì nó lại mở ra, Mộc Thất cũng hết cách để ngăn không cho Mai Tư Lễ đi vào thang máy.

Cô đứng dịch sang một bên, thang máy vừa đến tầng bảy, cửa mở ra, cô liền đi ra ngoài, đến cửa nhà mình, cô lấy chìa khoá, cắm vào ổ khoá, mà tiếng bước chân sau lưng cô càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ngay sau lưng cô.

Mộc Thất không mở cửa, quay đầu lại phát hiện ra Mai Tư Lễ không đi về nhà mình, mà lại đứng ngay sau lưng cô, đợi cô mở cửa, cô cảnh giác nói: “Anh… Anh muốn làm gì?”

Mai Tư Lễ: “Tôi có đồ trong đó.”

“Đồ gì?”

“Cơm trưa của tôi.” Khi nãy anh đi mua cơm về, đồ tất nhiên là còn để trong nhà Mộc Thất.

Nhưng Mộc Thất đang đứng trước mặt anh lại không biết chuyện này, “Cơm trưa của anh sao lại ở trong nhà tôi?”

“Vì vốn dĩ tôi ở nhà bạn gái tôi, khi tôi đi ra ngoài mua cơm về thì phát hiện ra cô ấy không còn ở nhà nữa.”

Mộc Thất nghe lời giải thích của Mai Tư Lễ cảm thấy hơi đau đầu, nhưng cũng không nói gì, dùng chìa khoá mở cửa ra, vừa đi vào nhà lại nghe thấy sau lưng có tiếng động. Mai Tư Lễ cũng đi vào nhà theo cô, cô kêu lên. “Anh vào làm gì? Tôi sẽ đưa cơm cho anh.”

Mai Tư Lễ đứng chắn cửa, “Đây là nhà của bạn gái tôi.”

Những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mộc Thất, cô xoay người nhìn anh, vẻ mặt đầy tức giận, “Anh phải hiểu rõ, đây là nhà tôi, tôi chính là chủ nhân của thân thể này, cô ta chả là cái gì hết, sự tồn tại của cô ta ngày từ đầu đã là sự thừa thãi rồi, hơn nữa, từ nay về sau tôi sẽ không để cho cô ta xuất hiện nữa.”

“Ồ.” Mai Tư Lễ cười nhạt, “Sao cô biết mình không phải là sự tồn tại dư thừa đó chứ?”

“Tôi…” Mộc Thất không biết phải giải thích thế nào.

Tất nhiên là Mai Tư Lễ cũng không muốn để cho cô có thời gian giản thích, “Chẳng phải trí nhớ của cô không hoàn chỉnh sao? Tại sao chúng lại quá ít ỏi đến vậy? Vì thời gian mà nhân cách chính sử dụng thân thể thường rất dài, mà cô thì là nhân cách phụ, thường sử dụng thân thể rất ít, khi nào nhân cách chính bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoặc không thể kiềm chế nổi bản thân thì cô mới xuất hiện.” Mai Tư Lễ vừa nói vừa nhìn điện thoại di động, là tin nhắn của Cao Đình gửi đến, anh xem xong, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Hôm nay cô đi gặp Thôi Hình đúng không?”

“Anh...” Mộc Thất cảm thấy rất sợ, sao cô làm cái gì anh cũng biết hết vậy?

Mai Tư Lễ tiến về phía trước một bước, ép sát vào Mộc Thất, khí thế hoàn toàn áp đảo cô, “Để tôi đoán xem anh ta đã nói gì với cô nhé, nói năm đó sau khi cha mẹ cô bị tai nạn giao thông, trạng thái tinh thần của cô bắt đầu không ổn định, anh ta bất đắc dĩ nên mới phải thôi miên cô. Sau đó cô nói với anh ta rằng mình có thể bị mắc bệnh đa nhân cách, rồi anh ta nói sẽ giúp cô triệt tiêu nhân cách thứ hai có đúng không? Vậy trước khi tin tưởng vào lời nói của anh ta thì cô hãy xem lại thân phận của anh ta đi. Trước vụ tai nạn giao thông năm đó, mẹ Mộc Thất đang điều tra một vụ mưu sát, mà đối tượng bị tình nghi lớn nhất lại chính là Thôi Hình, điều này chắc cô không biết đúng không?”

Đây là đầu mối mà đội điều tra đặc biệt mới tìm ra được, vì vụ tai nạn kia xảy ra rất lâu rồi nên lúc ấy có những manh mối nào đã bị bỏ sót cũng khó mà biết được, nhưng nếu không tìm thấy vấn đề từ tai nạn giao thông thì vẫn có thể kiểm tra lại các động cơ.

Năm đó Mộc Thất mới chỉ là một học sinh, khả năng cô là mục tiêu của vụ án này rất nhỏ, mà mẹ Mộc Thất là cảnh sát, so sánh với cha cô là một nhà giáo thì khả năng mẹ cô là mục tiêu có vẻ cao hơn. Cho nên mọi người liền tập trung điều tra về những người có thù oán với mẹ Mộc Thất, trong lúc kiểm tra các hồ sơ về những tội phạm mà mẹ Mộc Thất đã bắt được, Hề Thiên Tường lại phát hiện ra, trước một ngày xảy ra tai nạn, đã có một vụ tự sát, nhưng mẹ Mộc Thất lại cho rằng đó là một vụ mưu sát, mà nghi phạm khi ấy của bà, tên là Thôi Hình.

Nghe thấy tên Thôi Hình, Mộc Thất nhìn anh với vẻ không thể tin nổi. “Anh, anh nói gì?!”

Mai Tư Lễ cười nhạt: “Cô cảm thấy tại sao một nghi phạm lại phải chăm sóc con gái của một cảnh sát từng đi tìm chứng cứ phạm tội của mình sau khi cảnh sát đó qua đời? Mục đích anh ta xuất hiện trong cuộc đời Mộc Thất không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

Mưu sát, nghi phạm…. Mộc Thất hoảng sợ một lúc lâu, mãi vẫn không thể thốt nên lời. Cô không tin, điều này là không thể.

Mai Tư Lễ nâng mặt cô, lạnh lùng nói từng từ từng chữ một: “Đó là nhân lúc tinh thần Mộc Thất hỗn loạn, thôi miên cô ấy, tạo ra cô, hai người hoàn toàn tách biệt nhau, không hề biết đến sự tồn tại của đối phương, hắn còn đặc biệt chia trí nhớ của cô và cô ấy ra thành hai phần riêng biệt, mà bây giờ hai người phát hiện ra sự tồn tại của nhau, hắn lại thiết kế cạm bẫy khiến nhân cách chính của Mộc Thất biến mất, mà cô thì lại hoàn toàn có thể thay thế cô ấy để sống, nói cách khác, Mộc Thất sẽ chết, mà trên tay hắn vẫn không hề dính lấy một giọt máu nào, mục đích cuối cùng của hắn cũng nhờ thế mà đạt được.”

Không, cô mới là chủ nhân thân thể này, chính là cô! Sau khi hoảng sợ, Mộc Thất hoàn hồn lại, cảnh giác nhìn Mai Tư Lễ, “Tại sao tôi phải tin lời anh?”

Mai Tư Lễ lạnh nhạt nói: “Cô có thể tin vào cảnh sát.”

Mộc Thất tức giận nói lớn với anh: “Đơn giản là anh muốn nhân cách của bạn gái anh thay thế tôi đúng không, anh muốn tôi biến mất chứ gì?”

“Không phải thay thế, tôi hy vọng bạn gái tôi sẽ đứng hoàn chỉnh trước mặt tôi thôi.” Anh nhìn cô gái đang run rẩy và hơi mất kiểm soát trước mặt mình, từ từ đưa tay phải mình ra, hé miệng ra nói một câu vô thanh, sau đó nói tiếp: “Ba, hai, một.”