Thiên Kim Đích Thực - Cô Ấy Là Đại Lão Toàn Năng

Chương 27: Sưng Mặt

【Cấp báo! Doanh Lộ Vi vào viện giữa đêm, nghi ngờ có thai!】

Điểm nóng ngay bên dưới hot search, chỉ cần vào Weibo là có thể thấy ngay.

Rất nhanh, fans hâm mộ của Doanh Lộ Vi đã đổ xô đến.

【Oa, có phải chuyện tốt của tỷ tỷ và anh rể sắp đến rồi không!】

【Ahhhh, nếu Lộ Vi có thai, sẽ không thể xem cô ấy diễn tấu được rồi!】

【Thật mong đợi nha, nhan sắc của Lộ Vi rất cao, anh rể cũng vậy, em bé sinh ra khẳng định sẽ rất đẹp.】

Hôn nhân giữa Doanh Lộ Vi và Giang Mạc Viễn không phải là bí mật gì cả, Lộ Thủy thường thân mật gọi Giang Mạc Viễn là anh rể.

Trong những bình luận ăn mừng lớn, sẽ luôn có những ý kiến trái chiều.

【Hahaa, Giang Mạc Viễn đúng là mù rồi, thế mà lại muốn kết hôn với một đóa đại liên hoa, rồi sinh ra một tiểu liên hoa. Định đào ao trồng sen hay gì?】

Một câu nói chọc khoáy hai người, khiến fans hâm mộ của họ tức giận chửi mắng.

Nhưng vì những gì đã xảy ra đợt trước, sợ lại bị vả mặt lần nữa nên đại fans đã kịp thời lên tiếng.

【Thủy quân lại đến rồi, các chị em đừng để ý làm gì, càng để ý, nhiệt độ của họ càng tăng, hãy report nào.】

Fans hâm mộ vừa report thủy quân, vừa ăn mừng trong siêu thoại.

Nhưng không ai biết trong lúc này, Doanh Lộ Vi đang phát điên lên, cô ta nhìn hình ảnh bản thân phát ban dày đặc trong gương, khóc cũng không dám khóc.

“Chuyện quái gì vậy?” Người đại diện cũng sửng sốt: “Em đã chạm vào cái gì thế?”

Doanh Lộ Vi nghẹn giọng: “Không gì cả.”

Cô chỉ quay về nhà cũ một chuyến thôi mà.

“Thật kỳ lạ. Ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra chất gây dị ứng để kê thuốc phù hợp.” Người đại diện cau mày: “Để anh gọi cho Tam gia, bảo anh ta…”

“Không được.” Doanh Lộ Vi đột nhiên kích động: “Không thể để Mạc Viễn trông thấy dáng vẻ này của em.”

“Vậy thì …” Người đại diện đau đầu: “Được rồi, để anh liên hệ với bác sĩ ở Đế Đô, chuẩn bị đến đó chữa trị.”

Doanh Lộ Vi đeo khẩu trang cẩn thận, giờ trong lòng cô ta chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Người đại diện nhắc cô ta một lần nữa: “Đừng sờ vào mặt, có ngứa cũng phải cố chịu. Trong vài ngày tới phải đeo khẩu trang, tốt nhất là không xuất hiện.”

**

Ở một nơi khác.

Trong một gian của cửa hàng lẩu xiên.

Vị cay nồng lan tỏa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.

Doanh Tử Khâm chống cằm, chỉ vào hình một nồi lẩu đỏ rực: “Tôi muốn cái này.”

Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn, sau đó gọi một nồi canh nấm: “Sức khỏe không tốt, ăn ít đồ cay thôi.”

“...”

Anh dựa lưng vào ghế, cười: “Mời anh trai đi ăn, chẳng phải nên là anh quyết định sao?”

Doanh Tử Khâm vò đầu, miễn cưỡng đồng ý: “Nên.”

Vậy thì lần sau cô sẽ tự đi ăn.

Chọn món, cho vào nồi lẩu, mọi thứ đều rất thuận lợi

Không bao lâu sau, hơi nóng tràn ngập khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Cô gái cầm trên tay một lon coca lạnh, không biết đang nghĩ gì, hàng mi rủ xuống có vài giọt nước.

Mơ mơ hồ hồ, gợi cho người ta nhớ đến sương mù lơ lửng trên những ngọn núi, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Một vẻ đẹp chỉ có trong tưởng tượng, nhưng nó lại đột nhiên xuất hiện, đem đến cảm giác vô thực.

Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Yêu Yêu.”

Doanh Tử Khâm bừng tỉnh: “Hả?”

“Anh nhớ là 3 ngày sau, học sinh Thanh Trí sẽ đi học trở lại.” Người đàn ông có vẻ nhàn nhã: “Có muốn anh đưa đi không?”

Nghe hỏi thế, Doanh - vốn đang nghĩ xem nên trồng hoa trước hay nuôi lợn trước - Tử Khâm: “...”

Cuộc sống nhàn tản dưỡng già của cô, dường như đã bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.

Không phải là cô chưa từng đi học, cô cũng rất thích học những điều mới.

Trước đây, khi còn ở Ô Châu, cô đã học thuật luyện kim với gã điên kia ở Đại học Norton.

Thuật luyện kim của Ô Châu, cũng chính là phương pháp luyện dược trong giới y học cổ truyền Hoa Quốc.

Hơn nữa, để thuận tiện cho việc sinh sống ở địa cầu, trong ba trăm năm, cô cũng từng nghiên cứu cả toán học, vật lý, sinh học, thiên văn học, ...

Cũng tham gia các cuộc hội thảo do một số học giả hàng đầu thời điểm đó tổ chức và học hỏi được rất nhiều điều từ họ.

Bây giờ vẫn bắt cô đi học?

Doanh Tử Khâm cẩn thận nhớ lại những môn học mà trường trung học Thanh Trí phải học.

Ngoại trừ viết văn cô chưa từng tiếp xúc qua, còn lại cũng không khó lắm.

May là, cô vẫn có thể tiếp tục dưỡng lão bằng việc trải nghiệm cuộc sống trong khuôn viên trường ở thế kỷ 21.

“Không sao, tôi tự đi được.” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Cũng không xa lắm.”

Trường trung học Thanh Trí nằm trong đường vành đai thứ hai, hệ thống giao thông rất phát triển.

“Vậy nếu có gì cần giúp đỡ thì nói với anh.” Phó Quân Thâm gật đầu: “Đúng rồi, Yêu Yêu, thuốc kia của em...”

Còn chưa nói xong thì trước mặt anh xuất hiện một lọ thuốc khác, màu trắng.

“Bản cải tiến.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Nếu không đủ thì tôi vẫn còn.”

Phó Quân Thâm hiển nhiên không ngờ đến hành vi này của cô, anh dừng lại, cong môi nói: “Yêu Yêu thật hào phóng?!”

Doanh Tử Khâm thờ ơ nói: “Không phải ai cũng có đâu.”

Chỉ có một số người thực sự tốt với cô ấy mới được thôi.

Phó Quân Thâm nhướn mày, cười nhẹ: “Cảm ơn Yêu Yêu.”

Anh ấy biết rằng những loại thuốc này không hề đơn giản.

Ít nhất trong giới y học cổ truyền Hoa Quốc, số người có thể tinh luyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Một viên, cũng có giá trị vô giá.

Nhưng cô không nói mà đưa cho anh, lại còn là hẳn một bình.

Phó Quân Thâm không hỏi cũng không truy xét điều gì.

Ai đều có bí mật riêng của mình, anh cũng không ngoại lệ.

**

Ba ngày sau.

Trung học Thanh Trí.

Ngoại trừ lớp 12 đã sớm trở lại trường từ thứ sáu, thì hôm nay, lớp 10 và 11 mới đi học.

Tiết tự học buổi sáng bắt đầu từ 7h15, nhưng 6h40, lớp anh tài 11 đã có mặt đông đủ.

Ngay khi vừa tốt nghiệp năm nhất, họ liền chuẩn bị cho cuối cấp, không thể chểnh mảng dù chỉ một chút.

Nhưng còn một chỗ trống.

Vị trí đó nằm ở góc khuất nhất của lớp học, gần thùng rác, bàn ghế bám đầy bụi, nhiều vết chân ngổn ngang.

Khi học sinh trực nhật, họ cũng cố tình hoặc vô lờ đi chỗ này.

Có vài nam sinh nhìn sang đó rồi thì thầm.

“Mày nói xem, có phải cô ta không dám tới không?”

“Tao thấy khả năng là thế đấy. Dù sao có đến cũng chẳng để làm gì. Điểm tuyệt đối là 750, cô ta chỉ đạt 387 điểm, kéo điểm trung bình của lớp xuống theo.”

“Đúng thế, nếu tao là cô ta, thì sẽ xấu hổ mà không tiếp tục ở lại lớp anh tài nữa rồi.”

Trong lớp anh tài, loại học sinh nào bị khinh thường nhất?

Chính là kiểu không cần nỗ lực gì, nhưng lại vẫn nhận được những thứ mà người khác không có được.

Chiếm dụng tài nguyên tốt, nhưng lại không đến lớp.

Lớp anh tài chỉ có năm mươi người, vì Doanh Tử Khâm chiếm một vị trí, điều đó có nghĩa là người năm mươi không thể vào được.

Ứng Phi Phi ngồi đằng trước những nam sinh này.

Sau khi nghe những lời này, cô gõ gõ bàn trước, thấp giọng nói: “Trí Vãn, cậu nói xem cô cậu nghĩ gì thế? Sao cứ một mực muốn để con gái nuôi vào lớp anh tài thế?”

Chung Trí Vãn đang đọc sách vật lý, cậu cười nhạt: “Tớ cũng không biết cô nghĩ gì, nhưng cô ta được vào lớp anh tài là nhờ công của cô Doanh.”

Doanh Lộ Vi là giáo viên âm nhạc được đặc biệt bổ nhiệm ở trường trung học Thanh Trí, thỉnh thoảng sẽ đến dạy.

“Cô Doanh đúng là tốt với cô ta quá đi?!” Ứng Phi Phi buồn bực: “Nếu như vậy, cho dù cô ta có thi trượt, cũng sẽ không bị đuổi khỏi lớp anh tài.”

Không ai không muốn Doanh Tử Khâm rời đi, cô thực sự đã kéo lùi thành tích chung của lớp họ.

Chung Trí Vãn đóng sách lại, nói một cách thờ ơ: "Đuổi cô ta ra khỏi lớp anh tài, điều này không dễ dàng?”

**

Truyện được dịch bởi: Ín

Đăng chính thức trên s1apihd.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302