“Tử Khâm, mặc dù con là con gái chúng ta, nhưng chúng ta đã nuôi dưỡng Tiểu Huyên 15 năm nay, đối với con bé tình cảm sâu nặng. Con bé từ nhỏ đã quen cuộc sống giàu sang, không giống con, có thể ở dưới quê chịu khổ. Vậy nên, đại tiểu thư Doanh gia vẫn cứ là Tiểu Huyên đi.”
“Quả thật đã khiến con chịu ấm ức, nhưng con lương thiện thế này, mẹ tin con sẽ không để trong lòng. Yên tâm đi, những gì con nên có, mẹ sẽ không để thiếu thứ gì.”
“Cái gì? Cô cũng muốn đi? Cô đang kể truyện cười đấy à? Ở đó đều là những tiểu thư khuê các giỏi giang, cô đến dương cầm còn không biết chơi, đi cái gì mà đi, chỉ tổ làm chúng tôi thêm mất mặt.”
Trong giấc mơ, bóng người hỗn loạn xen lẫn tiếng nói ồn ào, khó nghe.
Vài giây sau, Doanh Tử Khâm mới hoàn toàn tỉnh lại.
Hàng mi dài cong cong khẽ động, hai mắt từ từ mở ra. Trước mắt cô là bức tường trắng xóa của phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng tràn ngập không khí, phảng phất nơi khoang mũi.
“Yo, tỉnh rồi à?” Giọng điệu trêu chọc từ trên đỉnh đầu truyền tới “Cô suýt chút nữa là toi đời rồi. Ấy, đừng động, kim truyền rơi ra bây giờ.”
Một tay anh ta ấn người cô xuống, dùng lực giữ lấy vết thương.
Nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn. Ngược lại, bẻ ngoặt tay anh ta xuống giường.
Anh ta lập tức kêu lên: “Ahh, cô bị điên đấy à?”
“Tử Khâm” Trong phòng bệnh còn một người khác, cô ấy kinh ngạc, vội vã chạy tới. “Đây là bác sĩ Lục, anh ấy không hại cháu đâu.”
Doanh Tử Khâm quay đầu, để lộ gương mặt tái nhợt, bơ phờ vì bệnh.
Nhưng quan sát tỉ mỉ sẽ thấy, đôi mắt phượng của cô rất đẹp, khẽ đảo một cái như có tinh quang lướt qua.
Ánh mắt đầy mị lực, khiến người ta đắm chìm.
Cô gái kia ánh mắt lóe lên, quan tâm hỏi: “Tiểu Khâm, cháu còn khó chịu ở đâu không?”
Doanh Tử Khâm không đáp, nhưng tay đã nới lỏng ra.
Bác sĩ Lục xoa xoa cổ tay rồi lùi lại, khiển trách: “ Đúng là đồ bạch nhãn lang vô giáo dục.”
*Bạch nhãn lang – sói mắt trắng: chỉ kẻ vô ơn
Doanh Tử Khâm ngước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài nhiễm hơi nước.
Giọng nói khàn khàn khi vừa thức dậy càng thêm mờ mịt và lạnh lùng: “Thật xin lỗi, lúc tỉnh lại cứ tưởng đang bị chó cắn.”
Bác sĩ Lục mặt mũi tức giận đỏ bừng: “Cô!!!”
“Được rồi, Tiểu Khâm cũng biết lỗi rồi, đừng ồn ào nữa.” Cô gái khuyên ngăn, khuôn mặt đầy vẻ tự trách: “Tiểu Khâm, thật xin lỗi, nếu không vì cô, cháu cũng không cần hiến nhiều máu như vậy. Không ngờ tới lại hại cháu ngất đi.”
“Đấy là việc cô ta nên làm.” Bác sĩ Lục giọng điệu khinh thường: “Cô ta chỉ là đứa con gái đáng thương được Doanh gia nhận nuôi thôi, thế mà cũng gọi anh tới đây giúp cô ta.”
Cô gái kia thở dài một tiếng: “Tiểu Khâm đã chịu nhiều cực khổ rồi, sao cứ phải đem ra so bì với Tiểu Huyên?”
“Đúng là không thể bì nổi.” Bác sĩ Lục nhếch mép khinh thường: “Nghe em trai tôi kể, hồi cấp hai cô ta dùng tiền để được vào lớp ưu tú, sau đó thi rớt hơn 300 điểm, xếp thứ hai từ cuối lên, thật mất mặt.”
Cô gái kia cau mày: “Đừng có nói như thế, hồi trung học thành tích của Tiểu Khâm từng xếp hạng nhất đấy.”
Bác sĩ Lục khịt mũi chế nhạo: “ Thành tích đứng đầu cả một huyện mà thi cấp 3 còn không đỗ.”
Doanh Tử Khâm không buồn để ý đến cuộc trò chuyện của hai người. Cô đảo mắt về phía cô gái kia, trong đầu bỗng bật ra một cái tên: Doanh Lộ Vi.
Đó là cô trẻ của Doanh Tử Khâm, năm nay 25 tuổi, là thiên kim đệ nhất Hỗ Thành, cô ấy còn là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở Hoa Quốc.
*Hỗ Thành: tên gọi khác của Thượng Hải
*Hoa Quốc: Trung Quốc
(Vì truyện có yếu tố ảo nên mình cứ để tên vậy nhé.)
Do đột biến gen, nên Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông hiếm gặp.
Những người mắc bệnh này một khi có vết thương, máu sẽ chảy không ngừng và rất khó liền. Hơn nữa, nhóm máu của cô ấy là Rh-null cực hiếm, rất khó tìm được. Hiện nay cũng chưa có phương pháp chữa khỏi hoàn toàn bệnh này.
Doanh Tử Khâm nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh của mình, mệt mỏi cất giọng: “Này”
Cô đã chết ở thế giới tu linh, nhưng lại được hồi sinh ở địa cầu – nơi cô từng sống trước đây.
*Thế giới tu linh: thế giới pháp thuật, huyền huyễn.
Cô đã ngủ sâu 17 năm. Giờ đây ý thức và trí nhớ của cô đã hoàn toàn thức tỉnh.
Tên của cô vẫn là Doanh Tử Khâm, cái tên này đã gắn bó với cô thật lâu.
Chỉ là giờ đây, cô không còn là vị thần tiên tri “định sinh tử bằng một quẻ, thấu phúc họa qua một cái nhìn” trong thế giới tu linh nữa.
Hiện tại, cô là đứa con nuôi không thể lộ mặt của Doanh gia,. Hay đúng hơn, là kho máu di động của Doanh Lộ Vi, chỉ xuất hiện khi cần.
Lần này cô ngất đi là bởi Doanh Lộ Vi bị thương, cô buộc phải truyền máu cho cô ta mà không thể kháng cự.
“Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ lục nhìn Doanh Lộ Vi: “Ai đã đẩy em xuống? Cô đứng bên cạnh có nhìn thấy không?”
Mất một lúc, Doanh Tử Khâm mới ngỡ ra là câu cuối hỏi mình.
Thấy cô không nhúc nhích, anh ta lập tức nổi cáu: “Hỏi cô đấy, câm rồi à?”
“Ồn ào quá.” Doanh Tử Khâm nhíu lông mày “Yên lặng đi”
“Cô như này là có ý gì hả?” Bác sĩ Lục vỗ vỗ tập tài liệu trên bàn, cười lạnh: “Lộ Vi, thật xin lỗi, nhưng với thái độ này của cô ta, anh sẽ không chữa cho đâu.”
Doanh Tử Khâm chậm rãi chỉnh lại quần áo: “Cửa ở bên đó, mời về cho.”
Bác sĩ Lục vốn là muốn để cô cầu xin mình, không ngờ tới lại bị cô làm cho sững sờ một phen. Khuôn mặt bối rối, xấu hổ, hậm hực để lại một câu: “Quyến rũ chồng của cô mình thì có gì mà ra vẻ.” rồi rời đi.
“Tiểu Khâm!” Doanh Lộ Vi hô lên: “Bác sĩ Lục là một chuyên gia điều dưỡng, cháu làm anh ấy tức giận như vậy, việc dưỡng bệnh biết làm phải sao?”
“Ồ, ra là một chuyên gia truyền nước” Doanh Tử Khâm nhàn nhạt nói “Không biết nữa, có thể sắp tới tôi sẽ trải một cuộc đại phẫu đấy.”
Tim Doanh Lộ Vi như lỡ một nhịp: “Tiểu Khâm?”
Doanh Tử Khâm chống tay ngồi dậy: “ Nghe những gì vị kia nói, tôi cũng tò mò muốn biết là ai đã đẩy cô trẻ của tôi đây. Làm điều xấu thì sớm muộn cũng bại lộ thôi.”
Cô cầm lấy điện thoại trên giường, nói với Doanh Lộ Vi: “Cô nói xem có phải không?”
Đột nhiên bị lấn áp, Doanh Lộ Vi hoàn toàn không chịu được, cô ta nhíu mày nói: “Tiểu Khâm, cháu đừng có bướng nữa, cô không quan tâm việc cháu làm tổn thương cô, nhưng nếu cháu cứ tiếp tục thế này, đến khi xảy ra chuyện, cô còn mặt mũi nào nữa?”
“Thế đúng là phải cảm ơn cô rồi. Nghe nói phòng bệnh này là cô đặc biệt chọn cho tôi.” Doanh Tử Khâm ngước lên nhìn số phòng, nhếch môi cười: “Một con số không tồi.”
Nói xong, cô không buồn để ý đến vẻ mặt của Doanh Lộ Vi, cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng 914.
Doanh Lộ Vi cắn môi, ánh mắt ngưng tụ lại.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại gọi vào một dãy số, đầu kia bắt máy, cô nhỏ giọng nói: “Mạc Viễn, Tiểu Khâm bình thường nghe lời anh nhất, anh có thể giúp em khuyên bảo nó không?”
Đầu dây bên kia có vẻ không ngờ sẽ nghe được câu này, im lặng một hồi rồi lãnh đạm nói: “Cô cứ lo bản thân mình cho tốt, đừng quản nhiều, nếu em ấy có hành động gì quá khích, tôi sẽ cho người đưa em ấy về.
--------------------------------------------------------------
Tuyết bay lất phất, phủ trắng một vùng.
Hỗ thành nằm cạnh ven biển, mùa đông không có tuyết. Nhưng cuối tháng giêng năm nay, tuyết rơi rải rác bầu trời đêm, lạnh thấu xương.
Chín giờ tối, người xuống phố rất đông đúc.
Doanh Tử Khâm chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi đen đơn giản, đôi chân thon dài thẳng tắp, trên vai đeo một cái túi xách, cứ thế chậm rãi bước đi, trông cực kì hòa hợp với không khí xung quanh.
Khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng vô cùng diễm lệ. Thỉnh thoảng có ánh đèn neon rọi vào khuôn mặt ấy, trông như những ngôi sao nhỏ vụt lên rồi biến mất.
Con đường đối diện----
“Này, Thất thiếu” Ánh mắt Nhϊếp Triều vững vàng, vỗ vào eo người bên cạnh: “Chú đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?”
“Hửm” Người đàn ông thong thả bước đi: “Lại nhìn thấy tình nhân cũ của cậu à?”
Anh ta dựa vào tường, thân thể cao lớn, biếng nhác, nhếch mày đắc ý.
Những ngón tay thon dài như cành mai đang đùa nghịch chiếc nhẫn ngọc, nhưng bàn tay ấy so với ngọc còn sáng hơn.
Gió tuyết bám trên đầu mày không hề che lấp đi đường nét tinh tế trên khuôn mặt anh ta, ngược lại càng thêm phong trần, bụi bặm.
Đôi mắt hoa đào cong cong, lúc cười trông thì trìu mến nhưng lại có chút lãnh khốc.
Đây chính là điển hình cho một gương mặt yêu nghiệt trời sinh.
Nhϊếp Triều thầm nghĩ, chẳng trách nhiều thiên kim nhìn gương mặt kia xong đều chẳng để ai vào mắt được, đến anh là đàn ông mà còn muốn quỳ dưới gối nữa là.
“Cái gì mà tình nhân cũ chứ, lão tử từ trước tới nay không bao giờ ăn lại cỏ cũ. Tôi vừa nhìn thấy cô con gái Doanh gia nhận nuôi mấy tháng trước ấy.”
Người đàn ông lơ đãng ậm ừ, chân phải co lên, góc nghiêng hoàn hảo khiến người qua đường không khỏi quay lại nhìn.
Nhϊếp Triều biết là anh ta không để ý, nhưng vẫn nói tiếp: “Chú vừa mói về nên chắc không biết, cô con gái nuôi này của Doanh gia đã câu dẫn vị hôn phu của cô mình đấy.”
Người đàn ông hơi nhướn mày, cuối cùng cũng có phản ứng: “Giang Mạc Viễn?”
“Chính là anh ta” Nhϊếp Triều đáp lời: “Cô ấy đúng là ghê gớm.”
Giang Mạc Viễn về vai vế thì lớn hơn bọn họ một bậc, nhưng tuổi tác chỉ hơn 5,6 tuổi. Chưa tới 30 tuổi đã một tay gánh vác công ty, Hỗ thành mọi người đều kính trọng gọi một tiếng “Giang tam gia”.
Giang Mạc Viễn với Doanh Lộ Vi cũng được xem là môn đăng hộ đối, đều xuất thân từ tứ đại gia tộc, một người là thiên kim đệ nhất Hỗ thành, một người là người đàn ông mà các quý cô muốn lấy nhất.
Nhϊếp Triều thở dài: “Thất thiếu, chú nói xem, nếu như chú có một sự nghiệp ổn định, thì với gương mặt này, chú nhất định sẽ là người mà các quý cô muốn lấy nhất.”
Nổi tiếng ở Hỗ thành này, ngoài Giang Mạc Viễn ra, người còn lại chính là Thất thiếu của Phó gia đang đứng cạnh anh – Phó Quân Thâm.
Chỉ là danh tiếng của anh không tốt cho lắm, ngoài dung mạo và có tiền ra thì chẳng có ưu điểm gì nổi bật.
Nhưng đôi khi Nhϊếp Triều cảm thấy, mình không thể nhìn thấu người bạn này.
Phó Quân Thâm híp mắt, thản nhiên cười: “Tôi không muốn trở thành người như anh ta.”
“Cũng đúng.” Nhϊếp Triều nói: “Cứ như bây giờ, mỗi ngày tự do tự tại, không bị bắt thừa kế công ty, tốt biết bao.”
Phó Quân Thâm không đáp.
“Chắc chú cũng chưa biết, Doanh gia nhận nuôi cô ta, chỉ vì để hiến máu cho Doanh Lộ Vi, nghĩ cũng thật đáng thương.” Nhϊếp Triều lại tiếp lời: “Nhưng mà người đáng thương cũng có chỗ đáng trách, theo tôi thấy thì cô con gái nuôi này nhân phẩm cũng không ra làm sao cả.”
Anh ta nhìn Doanh Tử Khâm, không khỏi cảm thán: “Aida, nhưng phải công nhận là cô ấy trông rất xinh đẹp, những cô gái trong thành quả thực không bì được.”
Phó Quân Thâm vẫn không đáp, đôi mắt đào hoa nheo lại, không rõ đang nghĩ gì.
Không có ai cùng tán gẫu, Nhϊếp Triều cũng buồn chán, đang định hỏi Phó Quân Thâm có muốn đến quán rượu mới khai trương ngồi một lúc không thì đột nhiên hô lên: “Này, Thất thiếu, cô con gái nuôi kia hình như gặp rắc rối rồi.”
Có năm tên côn đồ không biết từ đâu đến chặn đường cô, trên mặt tràn đầy ác ý, cười cợt nhả, có hai tên còn cầm dao.
Xung quanh có không ít người nhìn thấy, nhưng cũng chỉ hờ hững liếc qua rồi vội vã rời đi.
“Bây giờ tôi quả thật tin là trên đời có báo ứng rồi.” Nhϊếp Triều cũng không động, đứng xem trò vui: “Trông cô ta chân tay nhỏ bé, cũng thật đáng thương.”
Phó Quân Thâm không nhìn nhưng cất giọng nói: “Đến giúp đi.”
“Giúp???” Nhϊếp Triều cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Không phải chứ Thất thiếu, chú cứ thế bảo tôi đi giúp cô ta? Chú có biết danh tiếng của cô ấy ở Hỗ Thành tệ đến mức nào không? Giờ mà giúp thì sẽ bị vạ lây đấy.”
“Cô ấy vẫn là một cô bé thôi.” Phó Quân Thâm nhướn mi: “Những lời kia cũng chỉ là tin đồn, hào môn nước sâu, sao biết được cô ấy là người thế nào?”
Nhϊếp Triều phản bác: “Nhưng tại sao lại là tôi giúp?”
Phó Quân Thâm lười biếng đáp: “Vì cậu biết Karate”
“Thôi được rồi” Nhϊếp Triều bất lực “Tôi giúp nhưng nếu bị cô ta hỏi thì tôi sẽ nói tên chú đấy.”
“Ừm, cứ tính là tôi đi.”
Nhϊếp Triều không tình nguyện đi về phía trước, nhưng chưa kịp đến nơi mọi chuyện đã xong rồi.
Anh ta nhìn thấy cô gái kia mặt mày vô cảm, vòng tay kẹp cổ đối phương, quật ngã qua vai, động tác mạnh mẽ, dứt khoát.
Trong chớp mắt, cô lại thu tay nhấc chân, tung một cước, chống cùi chỏ hạ gục những tên còn lại mà không tốn chút hơi sức nào.
Mọi người xung quanh bị sốc nặng, trố mắt nhìn.
Nhϊếp Triều sững sờ: “…”
Chuyện quái gì thế này?
Phó Quân Thâm chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hoa đào nhướn lên, đột nhiên mỉm cười.