Edit by Táoo
—————————-
"Họa Họa?" Dung Giai khôi phục lại tinh thần, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thiếu nữ dưới thân, hoài nghi bản thân liệu có phải vừa rồi mình nhìn lầm hay không.
"Ừm..." Vưu Thị Họa liễm môi, "Vào miệng là tan, còn có chút ngọt, lần sau bảo anh ấy làm vị dâu tây đi."
Dung Giai ngây ngốc đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, thật ấm, anh không phải đang nằm mơ.
Vừa rồi, thiếu nữ anh thích đến phát điên, ở dưới thân anh, trực tiếp nuốt một viên thuốc, xuân dược.
Vưu Thị Họa vươn tay đẩy anh ra, giọng điệu đã có biến hóa mang theo chút quyến rũ, "Dung Giai, anh đi ra... em nóng, muốn cởϊ qυầи áo."
Dung Giai lúng túng đứng dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt dần đỏ lên của cô.
Viên thuốc này lợi hại đến mức nào anh cũng biết một chút.
Thuốc này hiệu quả rất nhanh, năng lực cũng rất mạnh, người uống nó thần trí hồ đồ mê loạn, sau khi hết tác dụng đối phương cũng sẽ nhớ rõ ràng từng chi tiết.
"Cởi không được... a..."
Trên giường truyền tới tiếng khóc nũng nịu, Dung Giai nhìn qua, chỉ thấy khí huyết xông thẳng lên đại não.
Hôm nay Vưu Thị Họa chỉ mặc áo sơ mi hồng đơn giản, lúc này cô đã cởi hết cúc áo phía trước, vẻ mặt nôn nóng bất an kéo đai áo ngực nhưng không có cách nào cởi nổi.
Hai luồng mềm mại trước ngực bao trong áo ren đen, theo động tác kịch liệt của cô mà phập phồng lên xuống, màu trắng nõn chói mắt khiến Dung Giai nổi lên phản ứng ngay tức khắc.
Anh đột nhiên kéo cô tới trước mặt, không nhịn nổi cởi bỏ áo ngực giúp cô, hai luồng phía trước lập tức nhảy ra mềm mại như đậu hũ trơn trượt, nụ anh đào bại lộ trong không khí run run rẩy rẩy, bởi vì dược hiệu mà đã đứng thẳng lên, chỉ đợi người tới hái.
"Dung Giai... em khát... hôn được không?" Thiếu nữ mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, hai tay mềm mại vươn tới làm nũng muốn anh hôn mình.
Dung Giai cảm giác được cả người như muốn nổ tung, giống như con sói lớn bị bỏ đói lâu ngày nhào lên, vươn tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ hung hăng chà đạp, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào bên trong, quấn lấy lưỡi nhỏ của cô không bỏ qua, hai lưỡi nhiệt liệt dây dưa, cái hôn tràn đầy du͙© vọиɠ.
Nhiệt độ trong phòng ngủ ngày càng cao, cả hai người đều đã mất khống chế.
Hai hàng mi dài của thiếu nữ buông xuống, mày hơi nhăn lại, dáng vẻ như không thoải mái, Dung Giai quét sạch khoang miệng ngọt ngào của cô một vòng, sau đó mới chậm rãi rút lui, hôn một cái trấn an trên trán cô, giọng nói khàn khàn, "Bảo bối đừng nóng vội, lập tức làm em thoải mái bây giờ."
Đôi môi nóng bỏng chậm rãi rời xuống cái cổ ưu nhã như thiên nga trắng, một đường xuống dưới lưu lại dấu hôn ướt đẫm.
Liếʍ tới xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng cũng tới nơi mềm mại anh nhung nhớ đã lâu.
Dung Giai thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nhìn nơi trước mắt, gian nan nuốt nước miếng.
Anh hé miệng, một ngụm đã nuốt vào hơn nữa bầu ngực mềm mại, bàn tay cũng không rảnh rỗi vuốt ve bên còn lại, xoa nắn đủ kiểu dáng.
"A..." Vưu Thị Họa há miệng thở dốc, tầm mắt cô đã mơ hồ không rõ, chỉ cảm thấy cả người rất nóng, còn vô cùng ngứa, đặc biệt là nơi đáng xấu hổ giữa hai chân kia, đã ướt đẫm một mảnh.
Dung Giai nghe tiếng thở dốc khó nhịn của cô, biết cô đã tới cực hạn, cũng không làm khó cô nữa, luyến tiếc nhả ra hạt đậu trong miệng, thành thạo cởi sạch đồ của cô và bản thân, hai người cùng nhau khỏa thân.
Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng anh cũng được nhìn thấy dáng người quyến rũ của cô, nhưng lần này không giống, anh cũng không cần dùng cách biếи ŧɦái lén lút như vậy nhìn người trong lòng nữa, anh đã được sự cho phép của cô, quang minh chính đại yêu thương cô.
Dung Giai đè côn ŧᏂịŧ có chút sưng đau cô mình xuống, liều mạng duy trì chút lý trí cuối cùng, bàn tay tìm kiếm giữa hai chân thiếu nữ.
Vừa chạm tới hai tay đã dính đầy mật dịch tanh ngọt trong suốt, Dung Giai đưa tay lên miệng liếʍ một cái, cúi đầu mở hai chân cô ra, không chút do dự há miệng ngậm lấy đóa hoa phấn nộn kia.
"A~" Thanh âm sảng khoái của thiếu nữ đã thay đổi, tiếng rêи ɾỉ kiều mị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai mắt Dung Giai càng thêm âm trầm.
Anh hít sâu một hơi, biết đây vẫn chưa phải lúc, trước hết cần phải làm huyệt nhỏ cao trào một lần, chờ hoa huyệt ướt đẫm mới có thể hoàn toàn ăn được côn ŧᏂịŧ lớn của anh.
Trước hết cần phải hầu hạ hạt châu nhỏ kia thật tốt, Dung Giai nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếʍ, chờ tới lúc hạt châu nhỏ kia càng ngày càng cương cứng, anh mới duỗi đầu lưỡi vào sâu bên trong, anh vẫn nhớ rõ nơi làm cô sung sướиɠ.
Khi đầu lưỡi chạm tới một điểm cứng hơi nhô lên, ánh mắt Dung Giai chợt lóe, không sai, chính là nơi nào.
Anh hung hăng dùng đầu lưỡi chọc tới thịt mềm nơi đó, quả nhiên, cả người thiếu nữ run rẩy mãnh liệt, phát ra tiếng thét cao vυ't chói tai, giống như không thừa nhận nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, hai chân kẹp chặt lại, giam giữ đầu Dung Giai bên trong như luyến tiếc không để anh rời đi, ngón chân nhỏ cũng cuộn tròn lại, thừa nhận kɧoáı ©ảʍ bên trong.
Dung Giai không buông tha, tiếp tục dùng đầu lưỡi đâm chọc nơi mềm mại kia, mãi cho đến khi hoa kính điên cuồng co rút lại, phun ra một dòng nước ấm, Dung Giai không tránh kịp, bị phun đầy lên mặt.
"Mẹ nó!" Trên mặt đều là hương vị ngọt ngào của cô, Dung Giai nhịn không được rủa thầm một tiếng, liếʍ sạch sẽ dâʍ ɖị©ɧ bắn đến trên môi, đứng dậy thấy cả người thiếu nữ đã bị tìиɧ ɖu͙© làm cho phiếm hồng, thân thể ướt đẫm, tóc đen tán loạn quyến rũ, đôi mắt to mơ màng chứa một tầng hơi nước, miệng nhỏ hơi chu lên, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Cảm thấy đồ vật khiến mình thoải mái rời đi, Vưu Thị Họa cũng mặc kệ bản thân vừa mới cao trào, chỉ cảm thấy bên dưới ngứa ngáy, mơ màng dùng tay tách hai cánh hoa, ấm ức nhìn Dung Giai, giọng nói như vắt ra nước, "Ưʍ... a... Họa Họa ngứa quá, mau vào trong đi..."
Dung Giai hít sâu một hơi, cắn đầu lưỡi duy trì tỉnh táo, vươn ngón tay giữa thăm dò vào trong tiểu huyệt vừa nóng lại vừa chặt, chờ tới khi tiểu huyệt nuốt lấy toàn bộ ngón tay, lại tiếp tục nhét thêm một ngón nữa vào trong.
"Ưm ưʍ... thật thoải mái..." Vưu Thị Họa híp mắt hưởng thụ, giống như một tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ.
"Em thì sướиɠ rồi, người đàn ông của em muốn chết đây!" Dung Giai nghiến răng nhìn khuôn mặt đào hoa kia nói nhỏ.
Cuối cùng vẫn là không muốn cô khó chịu, Dung Giai nặng nề thở dài, lại nhét thêm một ngón tay vào trong, khuếch trương tiểu huyệt căng chặt.
Tiểu huyệt co rút nuốt lấy ngón tay anh theo động tác ra vào, đôi mắt Dung Giai cơ hồ như phát hỏa.
Mẹ nó, nhịn không được nữa, anh hung hăng rút ngón tay ra, vuốt ve côn ŧᏂịŧ đã sưng lớn, nhắm ngay miệng nhỏ tham ăn mà đi vào.
Hoa kính vừa mới đạt cao trào vừa nóng lại vừa ướt, dễ dàng đi vào hơn nửa, tiểu huyệt ngứa ngáy của thiếu nữ có côn ŧᏂịŧ lấp đầy, cô cao hứng tách hai chân ra để côn ŧᏂịŧ ra vào dễ dàng một chút.
Dung Giai cố gặng nhịn xuống ý muốn bắn, cắn răng tiếp tục đi vào sâu bên trong, thấy khuôn mặt đỏ ửng thoải mái của cô, dứt khoát tách hai chân cô ra, mạnh mẽ đâm sâu vào trong.
"A! Không cần! Đau quá!" Cảm giác xé rách ập tới làm Vưu Thị Họa đỏ mắt, đau quá, cô bất chấp dùng chân đạp anh ra, òa khóc.
Dung Giai không hề phòng bị, vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui mừng như điên khi có được cô, vẻ mặt mơ màng bị thiếu nữ đạp ra ngoài, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng cọ xát vào nhục huyệt chặt chẽ mang tới kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, anh nhịn không được, bắn ra.
Ngã ngồi trên sàn nhà, phản ứng đầu tiên của Dung Giai là, cũng may bây giờ ý thức Vưu Thị Họa không rõ ràng, vậy mà anh một giây đã bắn, quá mất mặt!
"Ưʍ... ngứa quá..." Đau đớn ban đầu qua đi lại là ngứa ngáy trống rỗng, thiếu nữ trên giường vặn vẹo dáng vẻ mê người, lại bắt đầu khó chịu rơi nước mắt.
Dung Giai không rảnh lo mình vừa bị ngã xuống, mau chóng chạy lên giường ôm lấy cô dỗ dành.
"Họa Họa ngoan, lần này sẽ không đau." Dung Giai hôn lên khuôn mặt cô, vừa rời sự chú ý của cô, vừa đưa tay tách hai chân cô ra, một lần nữa đưa côn ŧᏂịŧ cứng rắn nhét vào bên trong miệng nhỏ phía dưới đang không ngừng chảy nước.
"Ưmmm... lớn quá... ăn không vô..." Vưu Thị Họa chu miệng nhỏ oán giận nói, đôi chân bạch ngọc lại gắt gao quấn lấy vòng eo tinh tráng của thiếu niên.
"Ha... Đồ lừa đảo... anh thấy em sướиɠ thật sự..." Thấy lông mày của thiếu nữ giãn ra, trong lòng Dung Giai nhẹ nhàng thở ra, đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô.
"A... Mau lên!" Anh sợ cô đau nên không dám tăng tốc, cô lại chê chậm? Được thôi, chốc nữa cũng đừng khóc lóc xin tha.
Dung Giai nhếch môi, đột nhiên gia tăng tốc độ, hung hăng rút ra, chỉ chừa lại qυყ đầυ lớn ở bên trong tiểu huyệt đáng yêu, cứ vậy mà ra vào, sung sướиɠ đến tê dại cả da đầu.
"Không, chậm một chút, huhu, muốn ra..." Vưu Thị Họa mới nếm thử chuyện này sao có thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, khóc lóc bị anh làm tới cao trào.
"Ngoan, không khóc..." Dung Giai dịu dàng lau sạch nước mắt bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà tràn ra của người yêu, động tác dưới thân lại không hề giảm bớt, va chạm càng thêm mãnh liệt, nơi giao hợp của hai người còn đảo ra một chút bọt mép tinh mịn, trong phòng tràn đầy hương vị tìиɧ ɖu͙© da^ʍ mỹ.
"Tiểu bảo bối sướиɠ không?" Dung Giai cúi đầu hỏi bên tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
Vưu Thị Họa bị làm tới mức không nói ra lời, hai mắt cũng mất đi tiêu cự, miệng nhỏ mở ra, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên rĩ.
Dung Giai biết điểm mẫn cảm của cô ở đâu, ra ra vào vào đều hung hăng mà cọ tới.
"A a a..." Vưu Thị Họa chịu không nổi run rẩy, lại muốn cao trào.
"A..." Dung Giai cũng đã nhịn lâu, bây giờ bị cô kẹp chặt như vậy, cũng không nhịn nổi, dứt khoát cùng cô lên tới đỉnh, ở trong hoa tâm kiều nộn mà bắn ra.