Chương 42: Chia tay (" ><)"
Editor: Candy
**
Não bộ Sở Mông mở rộng ra, càng nghĩ càng cảm thấy Tưởng Lập Hàn giấu giếm mình chuyện gì đó, thật đúng là có khả năng hắn phản bội cô đi ra ngoài làm loạn! Tính dục của hắn từ trước đến nay rất mãnh liệt, nếu cô giận dỗi với hắn, hắn đi ra ngoài tìm nữ sinh khác "giải quyết" thật giống như cũng không phải không có khả năng?
Suy nghĩ một chút, Sở Mông quả thực càng ngày càng tức giận, lửa giận lòng ghen ghét bùng lên trong tim, khuôn mặt nhỏ giống như khi sương tái tuyết, liền ngồi ở trên sô pha chờ Tưởng Lập Hàn về phòng, định gặng hỏi thật tốt đến tột cùng hắn giấu giếm cô chuyện gì.
(*) Khi sương tái tuyết: ý chỉ làn da trắng hơn sương tuyết.
Sau khi nói chuyện với bố mẹ, Tưởng Lập Hàn trở về phòng, liền thấy Sở Mông lạnh mặt ngồi ở trong bóng tối của căn phòng, ngay cả đèn cũng không bật.
Còn chưa chờ Tưởng Lập Hàn đến gần, Sở Mông cũng không nhìn hắn, "Tối nay anh và bố mẹ nói gì vậy?"
Tưởng Lập Hàn bật đèn dưới đất bên cạnh ghế sô pha, chiếu sáng một góc phòng, đêm nay cảm xúc của hắn không tồi, tuy nói chuyện hắn không muốn đến nước Mỹ có phải là sai lầm hay không, nhưng mà bây giờ, trước mắt chính là Sở Mông, các loại cảm xúc của cô, hỉ nộ ái ố (vui, buồn, yêu, ghét), hắn đều có thể làm bạn ở bên cạnh cô.
Với suy nghĩ như vậy, Tưởng Lập Hàn chưa từng hối hận với quyết định này của mình.
Sở Mông cố gắng hết sức banh mặt, nhưng khi thiếu gia ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng dán ở trên mặt cô, xoay đầu cô sang, thời điểm hắn từng chút mυ'ŧ hôn gương mặt thậm chí là trên đôi môi mềm mại, cảm xúc ảo não vừa rồi trong khoảnh khắc trời quang mây tạnh, liền nghe thấy giọng nói giàu từ tính của Tưởng Lập Hàn, như là nói một bí mật nhỏ, "Muốn biết sao? Vậy gả cho anh đi." Dường như chỉ có lấy được Sở Mông, hắn mới không lo được lo mất, không biết lúc nào thì cô sẽ vứt bỏ hắn.
Nhưng lời nói thật lòng của Tưởng Lập Hàn, Sở Mông không có nghe lọt, hắn vừa mới cùng bố Tưởng mẹ Tưởng gạt cô, sao có thể gả cho hắn, thì hắn sẽ nói? Thiếu gia thật là dăm ba câu bắt đầu đánh Thái Cực!
Giống một cái nồi đun nước sôi trào, Sở Mông đẩy Tưởng Lập Hàn ra, một đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, rất là oán niệm, "Chuyện gì anh cũng gạt tôi không nói. Trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy. Một khi đã như vậy, chúng ta chia tay đi! Dù sao anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn... Không phải giống như tôi vậy..."
Còn lại nửa câu liền treo ở bên miệng, Sở Mông ngượng ngập không mở miệng, không phải một cô bé mồ côi như cô, vừa không thể giúp đỡ cho sự nghiệp của hắn, cũng không thể có đầu óc thông minh lanh lợi để giúp đỡ hắn.
Vừa rồi Tưởng Lập Hàn còn sợ bị cô vứt bỏ, trong nháy mắt hai chữ chia tay trong tình thế này lại được nói ra, sắc mặt hắn khó coi, lôi kéo tay Sở Mông, giọng nói âm lãnh, "Em lặp lại lần nữa?"
Sở Mông tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phùng lên, cô nhìn hắn, trong lòng chua xót đan xen, vẫn còn giận dỗi mở miệng, "Chia tay đi!"
Vừa dứt lời, tâm trạng Tưởng Lập Hàn cũng thoáng bình tĩnh lại, liếc Sở Mông một cái, lấy bình nước trên bàn trà rót một ly nước, môi mỏng khẽ mở, "Nghe cho kĩ, không có cửa đâu!"
Thời điểm bạn tức giận, người đàn ông trước mắt này còn ôn hòa nhã nhặn, thật là làm Sở Mông nháy mắt tức thành cá nóc, đôi mắt đều đỏ, lập tức đoạt ly nước được rót đầy kia liền uống ừng ực ừng ực, đồ lưu manh, còn uống nước? Cái gì cũng không cho anh uống!
Tưởng Lập Hàn lại kéo kéo một lọn tóc của Sở Mông, "Anh gạt em cái gì?"
Sở Mông vẫn còn bộ dáng tức giận, "Anh nói bố mẹ anh đừng nói ra mọi chuyện!" Cô vẫn cảm thấy có cái gì rất không thích hợp, Tưởng Lập Hàn là đứa con mà bố Tưởng mẹ Tưởng bớt lo nhất, có thể làm cho bọn họ có vẻ mặt khổ đại cừu thâm, nói ra người trưởng thành, đạo lí làm gì đều phải tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối là Tưởng Lập Hàn thật sự làm chuyện gì đó khác người, ấn đường nhíu chặt, Sở Mông nhìn về phía Tưởng Lập Hàn, "Anh đến tột cùng là làm cái gì? Không được gạt em."
(*) Khổ đại cừu thâm: thù hận vô cùng; luôn bị bức hϊếp mà sinh ra thù hận, căm tức.
Mắt nhìn Sở Mông đánh vỡ nồi niêu, Tưởng Lập Hàn cũng chỉ xoa xoa huyệt thái dương âm ỷ đau, dăm ba câu nhẹ nhàng bâng quơ đem chuyện lừa gạt cho qua, "Phòng thí nghiệm Kỹ thuật điện ở Mỹ có offer, anh từ chối, bố mẹ anh rất không hài lòng." Dứt lời, hắn nhún vai, trong lòng lại mang theo tức giận, nhịn không được véo má Sở Mông, "Động một chút là đem chia tay treo ở bên miệng? Em tạo phản hử!"
Ánh mắt Sở Mông đối diện với Tưởng Lập Hàn tìm tòi nghiên cứu, nghi ngờ không giảm, "Vậy tại sao anh lại không muốn cho em biết?"
Tưởng Lập Hàn cười khẽ, ôm Sở Mông, tay xoa đỉnh đầu cô, "Sợ em biết, phát hiện không thể đi nước Mỹ sẽ tức giận."
Nghe vậy chính Sở Mông cũng cảm thấy khó tin, "Em mới không phải cái loại nữ sinh ánh trăng tròn so với nước ngoài (ý chỉ ở nước ngoài tốt hơn) đâu? Tại sao anh lại không tin em?" Sâu trong đầu óc dường như còn nghi ngờ nặng hơn chưa cởi bỏ được, đã bị Tưởng Lập Hàn cúi đầu hôn lên.
Bị hôn đến cả người mềm nhũn Sở Mông tự nhiên cũng quên hỏi hắn "Tại sao không muốn đến nước Mỹ." vấn đề này quan trọng hơn!
Người đàn ông tốt như thế nào, trong xương cốt đều có một chút thú tính.
Chỉ cần chọc tới hắn, bất kể hắn có uống rượu hay không, có bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, đều có thể lăn lộn bạn gần chết ở trên giường.
Sở Mông đối diện với ánh mắt đỏ bừng của Tưởng Lập Hàn, mồ hôi mỏng trên trán, bị hắn đè ở dưới thân, môi lưỡi dán trên xương quai xanh của cô bắt đầu sắc tình hôn a hôn liếʍ a liếʍ, tên khốn kiếp này lại ở trên ghế sô pha vén váy ngắn của cô lên liền bổ nhào vào cô!
Hai chân Sở Mông mở rộng ra, ngón tay thon dài của hắn thô lỗ đẩy qυầи ɭóŧ của cô ra liền cắm vào, cô như thế nào cảm thấy Tưởng Lập Hàn giống như đang tức giận, cô không phải nổi nóng nói chia tay, đến mức này sao? Tên tiểu nhân này!
Cùng lúc đó, Tưởng Lập Hàn nhìn Sở Mông không ngoan, một đôi tay nhỏ tựa như khó nhịn muốn đẩy hắn, tùy tay chế trụ tay cô ấn ở trên đỉnh đầu, hạ thân đang thẳng hông không ngừng đâm vào cô, âm thanh ái muội bạch bạch ở trong phòng vang lên, đồng thời giọng nói càn rỡ hỏi cô, "Mông Mông, có thoải mái không? Ân? Có thoải mái không?"
Sở Mông suýt nữa hỏng mất, lại nhìn lông mày cau lại của Tưởng Lập Hàn, đứt quãng trả lời hắn, "Thoải mái!... Từ bỏ, thiếu gia..."
Áo trên và váy của cô chưa được cởi ra, rũ mắt là có thể nhìn thấy tiểu bạch thỏ bị trói buộc từ trên xuống dưới nhảy thoát ra, Sở Mông vội vàng ôm cổ Tưởng Lập Hàn, chân chó xin thương xót, "Thiếu gia, giúp em cởϊ qυầи áo."
Tưởng Lập Hàn liếc mắt nhìn cô một cái, ngại tốn sức, trực tiếp lật Sở Mông lại, để cho cô nằm sấp, từ phía sau cắm vào.
"Ân... Đến, đến trên giường đi." Sở Mông đỡ tay vịn, cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mông nhỏ chảy xuân thủy hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Tưởng Lập Hàn.
Trong lòng Tưởng Lập Hàn đang tức giận, Sở Mông mặc váy ngắn bọc lấy mông vểnh thật sự mê người, hắn vừa mới uống chút rượu, lại bị cô tức giận mà nói chia tay, trong khoảng thời gian ngắn chỉ muốn nghe một chút cái miệng nhỏ màu hồng phấn kêu lên tiếng rêи ɾỉ nũng nịu, nhìn cô đong đưa cái mông nhỏ bị thao của mình, dứt khoát ở trên ghế sô pha, ngay cả quần áo của cô còn chưa kịp cởi bỏ, liền đem cô làm đến thoải mái.
Đến cuối cùng, Sở Mông khóc sướt mướt, thiếu gia vẫn không có thu tay lại, côn ŧᏂịŧ cứng rắn phồng lên ở trong tiểu huyệt mềm mại ra ra vào vào, làm cô cắn môi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, kêu thế nào hắn cũng không chịu dừng lại.