Chương 28: Cầu xin cậu ~ (ngược tâm cẩu huyết bay đầy trời ~ )
Editor: Candy
**
Ban đêm đã khuya, gió mát thổi qua làm gợn sóng trên dòng sông dao động, lá xanh biếc trong sân nhà nhẹ hơn ở trong không khí, bên cạnh nhà họ Tưởng xa xỉ sang trọng, hướng lên trên tầng hai, gần sát phía đông chính là phòng ngủ của Tưởng Lập Hàn.
Ánh đèn mờ nhạt xuyên qua rèm cửa sổ bị kéo lại, cửa sổ khép kín, không khỏi làm người ta tưởng tượng xa vời trong phòng Tưởng thiếu gia đã tắm xong hay chưa, đang ngồi ở trước bàn đọc sách, mày nhíu lại nhìn màn hình máy tính, gõ bàn phím làm báo cáo chuyên ngành của hắn.
Hoặc nửa dựa vào đầu giường, sau khi tắm gội còn chưa lau khô giọt nước lướt qua l*иg ngực màu lúa mạch săn chắc, đọc cuốn sách giải trí dưới ánh đèn chiếu xuống trên đầu giường, thỉnh thoảng ấn điện thoại di động sáng lên, chờ người phụ nữ hắn ái mộ trả lời tin nhắn.
Đáng tiếc, đều không phải.
Lúc này Tưởng thiếu gia đang ở trên giường, ức hϊếp cô người hầu nhỏ không nghe lời lại có ý đồ muốn trốn tránh hắn.
Quần áo Sở Mông xốc xếch ngã vào trên giường đệm hỗn độn, mồ hôi đầm đìa trượt xuống xương quai xanh, bầu vυ' nhảy lên giống như hai con thỏ trắng chỉ nhảy về phía trước, lay động kịch liệt, lại bị người đàn ông phía trên bắt lấy một bên núʍ ѵú, môi mỏng lộ ra đầu lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú mẫn cảm.
Dưới thân hoa huyệt mềm mại yếu ớt bị vật to lớn của người đàn ông chiếm giữ không chút lưu tình, kết hợp kín kẽ, trên người một cặρ √υ' hình giọt nước lại bị liếʍ láp gần như si mê cùng đùa bỡn như vậy, lại hợp với gương mặt anh tuấn bức người của Tưởng đại thiếu gia, còn có dáng người cường tráng rắn chắc đè nặng trên người này, bất kỳ người phụ nữ nào lúc này cũng phải sảng khoái đến không khép được chân, càng ra sức co rút lại vách hành lang lấy lòng Tưởng Lập Hàn.
Nhưng mà, Sở Mông lại không có suy nghĩ tươi đẹp này.
Trên cơ thể nhỏ nhắn phấn hồng phủ đầy một tầng mồ hôi mỏng nhàn nhạt, là mồ hôi của họ, giữa lúc đó Tưởng Lập Hàn chuyên chú cắm vào, mồ hôi đầy ắp trên trán nhỏ xuống ở trước ngực cô.
Sở Mông nhắm hai mắt, mày nhíu lại thật chặt, khuôn mặt nhỏ ửng hồng không dứt, thỉnh thoảng trong miệng nhảy ra đơn âm da^ʍ mĩ dị thường, rầm rì rêи ɾỉ càng làm cho xương sống Tưởng Lập Hàn tê dại không dứt, nâng chân cô lên, khiến cho hắn có thể tiến vào chỗ sâu nhất trong cô, không chút lưu tình thảo phạt tiểu huyệt của cô.
Thật muốn làm chết cô người hầu nhỏ của hắn, Tưởng Lập Hàn oán hận nghĩ.
**
Sở Mông đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị Tưởng Lập Hàn mang về nhà sau đó cứ như vậy không phân biệt phải trái đúng sai gì liền bắt đầu làm.
Mỗi lần đều là như vậy, cô giống như đã thành thói quen nhu thuận lại hèn mọn cởϊ qυầи áo ra, mở chân của mình ra, để cho hắn phát tiết một phen, làm hắn bớt giận.
Hoặc là lần sau lại có sự tình như vậy, cô dứt khoát giơ tay mình lên, phối hợp để cho Tưởng Lập Hàn trói lại, làm cô mất đi năng lực phản kháng cuối cùng, để cho vị đại thiếu gia này ở trên người cô chiếm lấy kɧoáı ©ảʍ lớn hơn nữa.
Đêm nay, hai người không biết đã làm bao nhiêu lần, Tưởng Lập Hàn như là muốn đem nửa tháng này hoàn toàn phát tiết ra, không biết đủ muốn Sở Mông một lần lại một lần.
Một lần cuối cùng, Sở Mông quỳ đưa lưng về phía Tưởng Lập Hàn, đỡ cột giường tinh xảo trước mặt thở mạnh để cho hắn tiến vào từ phía sau, cô rên lên một tiếng, trên hai bầu ngực trải đầy vệt đỏ ửng, cảm thấy dưới thân nóng rát, rốt cuộc không chịu nổi hắn dốc sức va chạm.
Ngón tay thon dài của Tưởng Lập Hàn vuốt ve lưng Sở Mông, phần lưng của cô trắng như tuyết, vết siết màu đỏ nhạt là do ngày thường cô mang nịt ngực bị lưu lại, hắn không khỏi sờ lên vệt đỏ kia, trong lòng nghĩ còn tiếp tục như vậy nữa, hắn sớm hay muộn sẽ bởi vì không chiếm được toàn bộ Sở Mông mà nổi điên.
Tưởng Lập Hàn muốn chính là toàn bộ Sở Mông, người cô, trái tim cô, hắn muốn chiếm cứ tất cả.
Nếu không, tìm kiếm sợi dây xích kim loại dài nhất khóa cô lại, cánh tay trắng của cô bất lực giơ lên không trung, bị siết chặt vững vàng ở trên tường, không bao giờ để cho núʍ ѵú trắng như tuyết mềm mại mặc áo ngực vướng bận vào, vĩnh viễn đều bại lộ ở trong không khí, chỉ có thể bị một người là hắn vuốt ve đùa bỡn.
Tưởng Lập Hàn duỗi tay nắm lấy lưng cô, hung hăng va chạm vài cái, tiểu huyệt chảy xuân thủy đầm đìa, vách huyệt mềm dẻo càng thêm quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ, co rút lại một cách có quy luật, như là mê hoặc người đàn ông ra sức chiếm hữu.
Trong tầm mắt, mái tóc dài ở một bên mặt ướt đẫm mồ hôi, Sở Mông há miệng ra, nhưng ngay cả sức lực phát ra âm thanh cũng không có, cô sợ hôm nay chịu không nổi Tưởng Lập Hàn tàn phá, cô kéo tay hắn, quay đầu lại, nét mặt Tưởng Lập Hàn tàn bạo, ôm mông cô thọc vào rút ra, dưới hạ thân côn ŧᏂịŧ ở trong tiểu huyệt đỏ thắm lúc ẩn lúc hiện, khi rút ra, trên côn ŧᏂịŧ thô tráng còn mang theo chất lỏng ái muội.
Cô đối diện với ánh mắt của Tưởng Lập Hàn, ánh mắt hắn đỏ bừng, Sở Mông cảm thấy hắn như đang nhìn kẻ thù của cha hắn, trong mắt cô mang theo nước mắt, lúc này mới cố dùng sức lực để nói mấy âm tiết đơn điệu, cổ họng đau nhói, "Không... Không cần... Không muốn... Thiếu, gia..."
Sắc mặt Tưởng Lập Hàn lạnh lùng, trên mặt cũng là một tầng đỏ ửng, cũng không để ý đến cô, lại đâm sâu vào mấy cái, Sở Mông bị rút ra đưa vào mãnh liệt đến ngay cả lời nói cũng không nói nên lời, đã hoàn toàn tê dại không lĩnh hội được cảm giác cao trào, cuối cùng hắn khoan khoái bắn vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của cô.
Ngay khi Sở Mông ngã xuống, cảm ơn trời đất rốt cuộc hắn cũng buông tha cho cô, lúc này cô chỉ còn dư lại một cái mạng, Tưởng Lập Hàn lại cạy cằm cô, cưỡng ép cô há miệng, trực tiếp nhét côn ŧᏂịŧ lại thức tỉnh hướng vào trong miệng cô.
Tưởng Lập Hàn nửa híp mắt, kéo tóc cô, giọng hắn khàn khàn, giữa ngả ngớn mang theo tìиɧ ɖu͙© sâu đậm, "Nghe lời, liếʍ ra."
Sở Mông chống người lên từ trên giường, cơ thể cô bị Tưởng Lập Hàn lăn lộn đến không thể nhìn, cô há miệng, đỡ côn ŧᏂịŧ của hắn, nghe lời bắt đầu liếʍ, cô một bên trông đợi ban ngày đến nhanh một chút, một bên lại mơ hồ nghĩ ngày mai cô nhất định phải ăn nhiều cơm một chút, làm sao cũng phải sống sót.
**
Bóng đêm dần dần biến mất, sắc trời hiện ra màu sắc như màu xanh nhạt, sáng sớm chân trời thỉnh thoảng bay qua mấy con chim.
Tưởng Lập Hàn tỉnh dậy sớm, đồng hồ sinh học của hắn từ trước đến nay đều rất chính xác, trong kỳ nghỉ, hắn ngủ muộn nữa cũng thức dậy lúc 9 giờ.
Theo bản năng sờ bên cạnh giường nhỏ, một mảnh lành lạnh, nguyên tưởng rằng một đêm phóng túng tối hôm qua chỉ là ảo cảnh của hắn, lúc hắn cho rằng còn chưa tìm được Sở Mông, tại vị trí mép giường, thấy Sở Mông cuộn tròn thành một đoàn.
Sở Mông co lại trong chăn, lộ nửa mặt, mắt khép lại nhưng ngủ không được yên ổn, nói mớ không rõ, như là đang gọi mẹ.
Một đêm phóng túng da^ʍ mỹ cực hạn trở về trong đầu Tưởng Lập Hàn, sắc mặt hắn khó coi, nhếch môi, lại đắp lên một lớp chắn cho Sở Mông, lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Sở Mông tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức lúc lắc trên tủ, cô mới biết được đã gần bốn giờ chiều, cô ngồi dậy, mới phát hiện Tưởng Lập Hàn ngồi ở bên cạnh, thấy cô đứng lên, lấy một cái váy ngủ cho cô mặc vào.
Ánh mắt Sở Mông trống rỗng giơ tay lên phối hợp với hắn, sau khi mặc váy vào, Tưởng Lập Hàn mới đưa sữa bò ấm áp đến bên môi cô, ánh mắt hắn ôn nhu, đáy mắt tiềm ẩn áy náy khó che dấu, "Uống sữa bò trước."
Sở Mông tức giận, phẫn nộ đối với hắn tràn đầy oán hận và trách cứ, nhưng lại phát hiện mình bất lực, thậm chí thủ đoạn muốn làm hắn thống khổ và thời cơ cô đều không có.
Giống như là một con cá, bất lực nằm ở trên thớt, một khắc kia cái gì cũng không làm được, cảm xúc gì cũng là sai, chỉ có thể mặc cho số phận.
Tưởng Lập Hàn vừa lòng nhìn Sở Mông uống sữa bò, lại đập trứng gà cho cô, đốt ngón tay rõ ràng giữa ngón tay, làm vỡ vỏ trứng rơi xuống, lòng trắng trứng nõn nà dần dần mở rộng, hắn chuyên tâm bóc trứng gà, lại không khỏi ngẩng đầu nhìn cô vài lần, lúc này mới lên tiếng, giọng nói ôn nhu, "Thật xin lỗi."
Ánh mắt Sở Mông dừng ở trên chăn, hoa văn hình đám mây gợn sóng, khăn trải giường của Tưởng Lập Xu là hình dáng nanh vuốt ma quỷ lưu hành một thời, cô lại yêu thích truy tìm nhãn hiệu cây đậu.
Khi còn bé Sở Mông hy vọng có một tấm khăn trải giường hình gấu con, sau lại ở phòng của người giúp việc tại Tưởng gia, mọi người đều thống nhất kiểu dáng drap trải giường hình ô vuông, ký túc xá trong trường đại học cũng vậy, mẹ Sở là quản gia của Tưởng gia, có nhiều hơn một tấm, để cho Sở Mông mang đến trường học dùng.
Sau này lại đến nhà mợ, khăn trải giường ngược lại là cô và mẹ cô cùng đi mua, tại siêu thị nhỏ ở góc đường, Sở Mông nhìn một vòng không tìm được hình gấu con, cuối cùng chọn một cái hình hoa phú quý khá vừa ý.
Cô ôm khăn trải giường đi về hướng nhà mợ, còn âm thầm cười nhạo mình, người lớn như vậy không cần phải ngây thơ khoe khoang nữa có được hay không?
Bóc xong trứng gà tròn vo, đặt ở trong lòng bàn tay Sở Mông, Tưởng Lập Hàn sờ sờ gò má cô, hắn biết tối hôm qua là hắn quá phận, cảm xúc hối hận phóng đại mấy trăm lần khi cô không khóc không nháo.
Trước kia cô không như vậy, sau khi tỉnh lại đều là tiếng khóc không ngừng, gục đầu xuống, né tránh ánh mắt hắn, ôm gối đôi khóc trong nước mắt, nhưng hôm nay Sở Mông lại không nói lời nào, ánh mắt trống rỗng, ngồi ngẩn ngơ, hắn hạ thấp giọng nói, "Nơi này chính là nhà cậu, không ai dám đuổi cậu đi."
Sở Mông ngước mắt nhìn Tưởng Lập Hàn, hắn cầm tay cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn chân thành, "Mông Mông, chúng ta ở cùng một chỗ được không? Nếu không thích nơi này, chúng ta có thể ở chung cư, cậu thích nơi nào, liền ở nơi đó có được không?"
Được không?
Liên tiếp mấy chữ được không?
Sở Mông rũ mắt, rút tay mình về, giọng cô không lớn, từng câu từng chữ rành mạch, chui vào tai Tưởng Lập Hàn, "Nhà? Tưởng Lập Hàn, cậu có bao giờ nghĩ tới tôi căn bản không có nhà hay không?"
Hai mắt Sở Mông quyết tuyệt đâm vào trong mắt Tưởng Lập Hàn, ánh mắt hắn đen nhánh, thấy không rõ cảm xúc, cảm xúc của cô trở nên kích động, uất ức và oán hận ở trong lòng vẫn luôn bị đè nén giờ phút này toàn bộ được trút ra hết, "Nếu tôi có nhà, làm sao sẽ bị cậu khi dễ như vậy? Nếu tôi có nhà, vì cái gì phải hèn mọn hầu hạ cậu như vậy? Nếu tôi có nhà, vì cái gì nơi nào tôi cũng không đi được? Cậu nói một chính là một, nói hai chính là hai, nói cởϊ qυầи áo thì tôi phải cởϊ qυầи áo? Nếu tôi có nhà..."
Còn chưa nói xong, Sở Mông đã sớm nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, loại ủy khuất này cô đã chịu đựng đủ rồi, tại sao khi giành được tự do ở một khắc kia lại bị cướp đoạt một cách vô tình, bị Tưởng Lập Hàn giam cầm trở lại, bắt đầu vô vọng chờ đợi cơn giận của hắn biến mất?
Tưởng Lập Hàn đối diện với ánh mắt đau thương của cô, há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể ấn bả vai cô, cưỡng ép cảm xúc của cô ổn định lại, "Mông Mông, bình tĩnh một chút."
"Tưởng Lập Hàn, cậu thích tôi phải không?"
Tưởng Lập Hàn còn chưa mở miệng, Sở Mông đã lảo đảo xuống giường, đi đến hướng cửa phòng, vừa đi vừa nói, "Nếu cậu thích tôi, vậy hãy để cho tôi đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa!"
Tưởng Lập Hàn biết nếu thật sự để cho Sở Mông đi rồi sau này sẽ không có khả năng gì nữa, cô chỉ biết đi luôn, hắn rất sợ rốt cuộc không thể níu kéo cô nữa, hắn giữ chặt tay cô, "Mông Mông."
Sở Mông vốn thừa hoan một đêm, cho dù ngủ một giấc chân vẫn vô lực như cũ, bị hắn kéo một cái, ngay sau đó chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, cô ngửa mặt, chính là mặt của Tưởng Lập Hàn.
Gương mặt này, có bao nhiêu người phụ nữ thích nó, tại sao phải đối với cô làm những sự tình một lời khó nói hết chứ?
Tưởng Lập Hàn thấy Sở Mông quỳ trên mặt đất, luống cuống tay chân muốn bế cô lên, môi run rẩy, đại não thiên tài khác người bình thường giờ phút này tạm thời không hoạt động, không biết nên nói cái gì mới có thể làm cho Sở Mông xoay chuyển, không biết nên làm cái gì mới có thể đổi được sự tha thứ của cô, chỉ có thể lôi kéo cô, không cho cô đi, biết cô đi rồi cũng sẽ không quay đầu lại.
Sở Mông bị Tưởng Lập Hàn kéo tay, như cũ nửa khuỵu người xuống không chịu đứng lên, nước mắt đong đầy ở trong mắt rơi xuống, giống như không cần tiền không ngừng chảy, cô khóc đến ủy khuất, trực tiếp dập đầu trên sàn nhà, bên chân hắn, "Tưởng Lập Hàn, tôi cầu xin cậu được không? Để cho tôi đi có được hay không? Tôi mệt mỏi quá, tôi đau quá, tôi thật sự muốn chết, tôi không muốn như vậy nữa. Cầu xin cậu."
Ánh mặt trời buổi chiều rất đẹp, ánh nắng rơi vãi trên sàn nhà, bóng dáng bị chiếu vào trên sàn nhà, kéo dài thật dài, một người đàn ông đang đứng, một người phụ nữ đang quỳ.
Tưởng Lập Hàn cúi đầu, hắn không biết làm sao bức người phụ nữ hắn yêu thích quỳ xuống ở trước mặt hắn, chảy nước mắt cầu xin hắn để cô đi.
Thật sự không biết.
Cuối cùng, Tưởng Lập Hàn buông tay Sở Mông ra.
**
Lúc Sở Mông đeo cặp sách lên lưng, cô sợ Tưởng Lập Hàn đổi ý, cho nên qua quýt mặc quần áo của mình muốn đi, tuy rằng tận lực giữ mắt nhìn thẳng, nhưng là cô vẫn thấy gấu con Bách Gia Tính của mình ở trên bàn tròn nhỏ của hắn.
Thời điểm đi ra ngoài du lịch, cô đã mua nó ở một quầy hàng nhỏ, trên quần áo là một chữ Sở, trước kia cô có cho Tưởng Lập Hàn xem, hắn xuy một tiếng nói thật ngu ngốc.
Ngược lại Sở Mông không để bụng, hết sức phấn khởi cài ở trên cặp sách, cười ngốc nghếch rất đáng yêu.
Khi cô vội vàng dọn ra khỏi nhà họ Tưởng, nghĩ là đánh rơi dưới gầm giường, luôn muốn lén lén lút lút thừa dịp Tưởng Lập Hàn không có ở nhà trở về tìm, còn chuẩn bị vài ngày.
Không nghĩ tới, lại ở trên bàn của Tưởng Lập Hàn.
Tưởng Lập Hàn thấy Sở Mông đi về hướng bàn tròn bên kia, khụ một tiếng, ánh mắt nhìn về nơi xa ngoài cửa sổ lại trở về trên người cô, "Không muốn đi liền ở lại cùng tôi."
Trong nháy mắt bước chân Sở Mông cứng lại, cuối cùng đeo cặp sách ba bước làm thành hai bước đi rồi.
Cửa phòng bị đóng lại, một thanh âm ủ rũ vang lên.
Như là thanh âm trần ai lạc định.
(*) Trần ai lạc định: bụi bặm lắng xuống.
Tưởng Lập Hàn nhìn quanh một chút phòng ngủ không người, cả phòng yên tĩnh, ánh mắt cuối cùng dừng ở con gấu nhỏ kia, đáy mắt nóng bỏng không thể giải thích được.
**
Lúc Sở Mông đi từ trên lầu xuống, phòng tiếp khách sáng sủa sạch sẽ, đồ nội thất của châu Âu trong nhà hết sức xa xỉ, ở trong ánh nắng tản ra màu vàng làm say lòng người, Tưởng phu nhân và Tưởng Lập Xu đang ngồi cùng nhau, cầm một quyển sách không biết đang nói gì.
Hai người nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, thấy là cô, tuy nói là ngoài dự đoán, nhưng bên trong cũng hợp lí.
Mái tóc dài của Sở Mông nửa tản ra, đáy mắt một mảnh màu đỏ, áo trên đều nhăn nhúm, còn đeo cặp sách hơi cũ, người có đầu óc đều có thể nghĩ đến cảnh cô người hầu bị thiếu gia bắt trở về một trận cảnh xuân "thu thập" tỏa ra bốn phía.
Tưởng Lập Xu dẫn đầu phục hồi lại tinh thần, vỗ vỗ sô pha bên người, "Mông Mông, lại đây ngồi, tối nay cùng nhau ăn cơm tối."
Tưởng Tuyết Phân không nói chuyện, gấp sách lại đặt ở trên bàn, lại dời một chút, dành ra cho Sở Mông một vị trí hoàn chỉnh.
Sở Mông đứng yên, cô biết nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, nhất định rất xấu, trong lòng không ngừng nói với chính mình, các người (mẹ và chị Tưởng Lập Hàn) đều là đồng lõa.
Tưởng phu nhân hờ hững đối với cô, nghĩ "món đồ chơi" con trai bà chơi chán rồi, có thể đổi người kế tiếp.
Còn Tưởng Lập Xu, càng quá đáng, lúc cô bị Tưởng Lập Hàn trói một đêm, cô ấy không có giúp cô cởi trói. Thậm chí thời điểm say rượu, nói với cô,"Em trai chị làm em rất thoải mái chứ?"
Đều là đồng lõa.
Sở Mông lắc đầu một cái với họ rồi bỏ đi.
Ánh sáng ở hành lang chiếu xuống sàn nhà, quản gia mới nhậm chức là một người mới được thuê, biết căn cơ mình chưa ổn, cho nên làm việc rất là nghiêm túc, nhìn một chút đồng hồ giữa cổ tay, còn mười lăm phút, ông Tưởng sẽ về nhà, máy bay ô tô, trên đường xe chạy khói bụi cuồn cuộn, một đường nhất định là phong trần (đi đường) mệt mỏi.
Lúc Sở Mông đi xuống hành lang, bị giữ chặt ống tay áo, người tới đem theo miếng vải trên ống tay áo kéo cô hướng đến bên cạnh bậc thang, "Không nên đi nơi này, đi bên kia cảm ơn."
Sở Mông ừ một tiếng, sợ mình cản đường để cho người ta không được tự nhiên, dọc theo bậc thang một đường đi ra khỏi nhà họ Tưởng.
~
Lời của tác giả:
Ha ha ha ha bạn học Tưởng, Manh Manh không muốn bạn một chút nào!!
Mặt tác giả giễu cợt.jpg