Chương 4: Mỗi tuần một lần?
Editor: Candy
****************
Bể bơi trong nhà sóng nước màu lam trong veo trùng điệp, chiếu xuống mặt thủy tinh phản xạ ánh nắng bên ngoài sáng quắc, lá cây xanh biếc rung nhẹ.
Vừa mới xuống nước, con vịt trên cạn Sở Mông liền ở dưới mặt nước ôm chặt lấy cánh tay Tưởng Lập Hàn , "Ách..."
Tưởng Lập Hàn nâng eo nhỏ của Sở Mông bắt đầu dạy cô bơi lội, "Buông lỏng toàn thân, sau đó duỗi chân."
Tuy nói Sở Mông rất muốn tập trung tinh thần duỗi chân, nhưng cũng không khỏi bị hắn chạm vào đến tâm viên ý mã, rất nhiều lần đều bị chìm xuống, rõ ràng bị sặc mấy ngụm nước.
(*) Tâm viên ý mã: suy nghĩ của con người bị phân tán.
"Ách... Khụ khụ." Lau mặt, Sở Mông nhìn Tưởng Lập Hàn, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hiển nhiên bị bộ dáng chật vật của cô lấy lòng, vỗ mặt nước để cho cô đi qua.
Bởi vì là khu nước sâu, Sở Mông nhón hai chân chậm rãi đạp nước đi qua, hắn đi vài bước lại đây, đem cô ôm vào trong ngực, phát ra tiếng cười khúc khích.
"Uy...Có gì buồn cười sao?" Sở Mông ở khu nước sâu cũng không dám tùy tiện lỗ mãng, ôm cánh tay Tưởng Lập Hàn, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tưởng Lập Hàn sửa sang lại tóc ướt dán ở trên má cô, không quên nhắc nhở cô, "Cậu phải chú ý lấy hơi, phải kiên nhẫn một chút."
"Tôi cũng nghĩ vậy a." Sở Mông ngước khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đáng thương, nhưng cô không tự chủ được chìm xuống dưới.
"Tôi dạy cậu lấy hơi."
Ai
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy đến vách tường hồ bơi, chống lên vách tường, thân hình cao lớn của Tưởng Lập Hàn dần dần tới gần, Sở Mông còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn hôn lên.
"Ngô..." Sở Mông muốn giãy giụa, lại bị hắn cầm cổ tay, cả người chống lên vách tường hồ bơi, giống như là bị đóng đinh, thừa nhận giữa môi lưỡi của hắn điên cuồng đòi hỏi.
Hai người hôn nhau rất nhiều lần, Sở Mông hơi ngẩng đầu lên cùng hắn hôn môi, sườn mặt Tưởng Lập Hàn dính bọt nước, chậm rãi trượt xuống, đầu lưỡi tinh tế thổi qua khoang miệng cô, đầu lưỡi quấn quýt ở bên nhau, phát ra tiếng nước bọt chậc chậc.
Thời tiết giữa mùa hè, mặc dù là ngâm mình ở trong nước, nhưng nhiệt độ cơ thể lại dần dần lên cao, bị Tưởng Lập Hàn hôn làm toàn thân Sở Mông đều giống như muốn nổ tung, hừng hực thiêu đốt, hô hấp giữa không khí cũng dần dần loãng.
Vừa hôn xong, khi Sở Mông cảm thấy thời điểm chính mình sắp hít thở không thông, Tưởng Lập Hàn đỡ cô, dụ dỗ cô, "A. Há miệng, sau đó hô hấp."
Sắc mặt cô ửng đỏ, ngoan ngoãn làm theo, hô hấp giữa bộ ngực phập phồng lại làm người nào đó ánh mắt dần sâu.
Băng dày ba thước, không phải là một ngày lạnh.
Tuy nói còn không có thật sự học được bơi lội, nhưng Sở Mông là một thiếu nữ lạc quan, vẫn là cảm thấy lần dạy học bơi lội này rất có hiệu quả, cũng liền không so đo chuyện Tưởng Lập Hàn hôn cô.
Trên đường trở về, tâm tình Sở Mông cũng không tệ lắm, ngoài cửa sổ xe lướt nhanh qua bụi cây bên đường, cô tốt bụng nhắc nhở hắn, "Cậu đừng lái nhanh như vậy."
Tưởng Lập Hàn cũng không có tâm tình vui vẻ như Sở Mông, nhìn cô hừ nhỏ, cái cảm giác muốn khi dễ cô một cách tàn bạo lại mơ hồ quấy phá, hắn dọc theo đường đi nhấp môi, lái xe thật nhanh.
Xe ngừng ở hành lang bên ngoài, Sở Mông còn chưa lấy cặp sách ở phía sau đã bị Tưởng Lập Hàn kéo cổ tay đi lên lầu.
May mắn là sau giờ ngọ, những dì giúp việc đều đi nghỉ trưa.
(*) Giờ ngọ: 11 giờ sáng đến 13 giờ trưa
"Cậu làm gì nha?" Sở Mông thấy Tưởng Lập Hàn đem cửa phòng ngủ đóng lại, có chút sợ hãi, muốn chạy đi, đã bị động tác nhanh nhẹn của hắn thoát váy trên người, cô kêu lên, "Thiếu gia, một tuần chỉ có thể làm một lần!"
Du͙© vọиɠ Tưởng Lập Hàn tiềm tàng ở trong xương cốt không màng tất cả muốn hung hăng chiếm hữu cô lại bị bốc hơi, bàn tay hắn vuốt ve lưng Sở Mông, ôm eo cô, đem cô áp sát vào hắn, thanh âm bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên nghẹn ngào, "Tôi dạy cho cậu bơi lội, cậu không nên báo đáp tôi sao?"
************
Nói đến, thời điểm học cao trung, thành tích của Tưởng Lập Hàn rất tốt luôn đứng thứ nhất thứ hai, Sở Mông nhìn đến đỏ mắt, không biết làm sao thành tích của cô luôn là nửa vời.
Để vào được Đại học Nam Đại, cô đã nhờ Tưởng Lập Hàn giúp đỡ học bổ túc mấy môn học.
Khi đó Tưởng Lập Hàn đang đọc sách, ngón tay thon dài đỡ gáy sách đem sách úp ngược ở trên bàn sách, nâng má trầm ngâm nửa ngày, chẳng biết xấu hổ đề ra yêu cầu của mình, "Một tuần hai lần."
Cậu đây là thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của! Vô sỉ!"
(*) Cháy nhà mà đi hôi của: lợi dụng sự khó khăn của người khác để trục lợi cá nhân.
"Vậy quên đi." Tưởng Lập Hàn thần sắc như thường, lại cầm sách lên xem, giọng điệu nhàn nhạt không khỏi tiếc nuối, "Cậu có thể nếm thử việc học lại."
"..."Sở Mông quả thực muốn cắn đứt miệng của hắn, "... Một lần."
Mắt phượng của Tưởng Lập Hàn nhếch lên, "Hai lần."
Trong lòng Sở Mông bắt đầu tính toán tính khả thi của việc học lại, bất quá ai bảo nàng muốn cầu cạnh hắn chứ? "... Một lần... Thật sự không thể nhiều hơn nữa."
Hắn ngước mắt khỏi trang sách, bài thi của Sở Mông vừa mới được cô đặt ở trong tầm tay hắn, hắn nhìn lướt qua.
Dấu gạch chéo đỏ nhức mắt được viết xuống.
Ngu ngốc.
Loại đề này cũng có thể sai.
Tưởng Lập Hàn thở dài ở trong lòng, khép lại sách trong tay, "Lại thêm một cuốn nữa."
Hắn lại có thể đồng ý.
Sở Mông trong lòng âm thầm vui mừng cô lại là lần đầu tiên có thể cùng hắn đàm phán thành công, nhất thời đã quên cô cùng bảo hổ lột da làm việc, thò lại gần xem hắn ở bài thi của cô ghi lời chú giải tại những điểm quan trọng.
(*) Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Ngòi bút ở trên mặt giấy xẹt qua, Tưởng Lập Hàn cũng không ngẩng đầu, "Thời điểm tôi muốn, cậu không được cự tuyệt tôi."
Này này này.
"Hai cái yêu cầu như vậy rất mâu thuẫn có được hay không?" Sở Mông trong đầu lộn xộn, nhìn bài thi được hắn viết đáp án chính xác không dời mắt được.
"Hả?" Hắn làm bộ dừng bút lại.
"Được được được, cậu nói sao cũng được." Chỉ cần một tuần một lần là được.
~
Các bạn yêu thích truyện thì hãy nhấn sao (và comment) để ủng hộ mình mau ra chương mới nha. ❤❤