Chương 15: Trứng rung
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, tất cả mọi người lục tục rời khỏi từ hậu trường.
Một đám thiếu niên bất lương đứng ở cửa cầu thang của phòng nghỉ trên tầng 7, bọn họ đang chờ người. Phó An An vô cùng khẩn cấp muốn đổi váy dài mà mình đang mặc thành váy ngắn trước đó, chạy bước nhỏ đi qua đám người kia.
"Lâm Uyên đâu rồi Lâm Uyên đâu rồi?"
Khương Đường vừa từ toilet đi ra ngoài, nghe vậy nhìn sang, nhận ra được mấy khuôn mặt quen thuộc, mặc dù cô không quen biết bọn họ nhưng cũng thường xuyên nhìn thấy mấy người này đi theo bên cạnh Lâm Uyên.
Còn có cả Phạm Vi trang điểm kiểu mắt khói.
“Không phải còn ở chỗ này sao?”
A Hách chỉ chỉ vào người đang nghịch điện thoại di động ngồi trong góc, Phó An An không chút e dè, ba chân bốn cẳng kéo tay Lâm Uyên lại: "Vừa nãy anh đi đâu thế?”
Hai mắt Phạm Vi trợn lên.
Đám người khác lại tập mãi thành quen, Lâm Uyên cũng không đẩy cô nàng ra.
Khương Đường không muốn nhìn tiếp nữa, đi vào trong phòng nghỉ đóng cửa lại.
Điện thoại di động vang lên, cô cầm lên xem. Là một người có ảnh đại diện đen xì gửi WeChat cho cô:[ Ra ngoài. ]
Ai vậy?
Cô bối rối một giây, người kia tiếp tục gửi tới: [ Nhanh, đừng để tôi chờ.]
Loại người có giọng điệu thiếu gia này cô chỉ quen một người, là Lâm Uyên.
Tâm tư vốn đang sôi trào của Khương Đường dần dần lắng lại.
Tính tình của cô cho dù có tốt hơn nữa cũng bị chọc cho tức lên rồi.
Một bên là bạn gái chính quy, một lại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với một cô gái đang theo đuổi mình, anh muốn làm gì? Lại coi cô thành cái gì? !
Khương Đường tắt điện thoại di động, lập tức thay bộ váy dạ hội trên người ra, độ dài của váy mặc dù không quá ngắn nhưng cũng không mang lại cảm giác an toàn như bộ váy dạ hội ban nãy, cô luôn cảm thấy có từng cơn gió thổi qua huyệt nhỏ —— . Bộ dạng này, cô càng không dám đi ra ngoài!
Cô đứng ở trong phòng, cuộc đời từ trước đến nay chưa từng hỗn loạn như thế.
WeChat vẫn vang lên ting ting.
[ Đừng có chọc tôi, nhanh lên. ]
[ Cái huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ kia lại ngứa ngáy không nghe lời rồi đúng hay không? ]
[ Hôm nay tôi nhất định sẽ XXX em.]
Trong phòng không bật đèn, Khương Đường tắt âm, chuyển qua chế độ rung. Trong đầu mơ mơ màng màng, dù có như thế nào đi chăng nữa, cô ... Cũng không thể chấp nhận để mình đi làm người thứ ba.
Cho dù lần đầu lần gặp gỡ cô đã không có tôn nghiêm cố tình làm trò hấp dẫn anh.
Còn chủ động cởϊ qυầи áo xin được anh đùa nghịch.
Cô hỗn loạn ngồi ở trên ghế sa lon, quy củ lễ nghĩa được học nhiều năm bảo cô tuyệt đối không thể đi ra ngoài. Chắc hẳn, chắc hẳn anh không chờ được cô sẽ đi thôi, cứ chờ một lúc rồi ra là được.
Đáng tiếc, tiếng bước chân rất nhanh xuất hiện ở cửa ra vào, Khương Đường cảnh giác nhìn về phía cửa phòng.
Lâm Uyên hơi giơ tay lên, lại không nhúc nhích, nhẫn nại đã mất khiến anh không nhịn được nóng nảy, hơi lùi lại mấy bước, nhấc chân nặng nề đạp lên trên cửa: "Ra ngoài!”
Cô bị hù dọa, nhanh chóng giơ tay lên che miệng lại, sợ tiếng kêu của mình tràn ra khỏi cổ họng.
"Khương Đường, em ngoan ngoãn đi ra đây cho tôi, nếu không tôi sẽ nổi giận đấy!”
Anh tiếp tục nói, âm thanh lạnh lẽo, nghe tới còn có mấy phần bình tĩnh.
Khương Đường không động đậy chút nào.
Rất nhanh có người đi lên ngăn cản: "Xin chào, chỗ này bây giờ đã đóng cửa dọn dẹp rồi ạ.”
Lâm Uyên: "Bên trong có người tôi muốn tìm.”
"Thật ngại quá." Người kia lễ phép nói: “Giờ này rồi, chắc là người kia đã đi rồi ạ.”
"..."
Khương Đường yên lặng nghe ngóng, bên ngoài lại khôi phục yên tĩnh như lúc trước. Cô đứng dậy từ trên ghế sa lông, do dự muốn đi ra mở cửa... chắc là anh đã đi rồi.
Thế nhưng, một giây sau, đôi mắt của cô đột nhiên trợn tròn.
Lâm Uyên vòng trở lại, trên tay có cầm theo một tấm thẻ từ để mở cửa phòng, khuôn mặt anh tĩnh lặng như nước: "Có người hay không, tôi vào xem thì biết.”
Người kia vẻ mặt kinh ngạc, không biết là anh lấy đâu ra một chiếc thẻ mở cửa, muốn ngăn lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dùng thẻ từ mở cửa ra.
Trong phòng vừa tối lại yên tĩnh, quả thật không có một bóng người.
Người kia xoa xoa mồ hôi trên trán: "Cái đó… Quả thật là không có người mà.”
Lâm Uyên hơi híp mắt, không nhịn được móc ra một tấm thẻ từ trong túi tiền ném cho người kia: "Đi ra ngoài."
...
...
Lâm Uyên đóng cửa lại, cũng không bật đèn lên, đi lên trước mấy bước, đứng lại trước một cái bàn được phủ một lớp khăn màu nâu, khom người xuống.
Hai tay Khương Đường ôm đầu gối, căng thẳng nhắm chặt mắt lại.
Ba giây đi qua, anh không cử động thêm nữa, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe, lúc Khương Đường cho là anh đã bỏ qua chỗ này đi tới bên khác thì khăn trải bàn lại đột nhiên bị kéo lên, khuôn mặt của Lâm Uyên gần trong gang tấc:
“Tìm thấy em rồi.”
Không để cô kịp phản kháng, anh trực tiếp duỗi tay ôm cả người cô ra ngoài, đặt cô lên trên bàn, mặt bàn mát lạnh chạm vào bắp đùi, lạnh lẽo dán vào khiến cho cả người cô run lên một cái, sau đó hai chân của cô lại bị anh chen vào.
“Là em cảm thấy tính tình của tôi không xấu hay là thích lấy cách này để trêu đùa tôi?” Anh nguy hiểm hơi nhấp môi, tay luồn vào dưới váy cô, tùy ý xâm phạm.
“Em… Em không muốn cùng anh, như vậy…” Khương Đường bị anh sờ vặn vẹo eo, muốn đẩy ngón tay đang lần mò của anh ra ngoài, âm thanh sợ hãi biến dạng.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh như vậy.
"Giả bộ thanh thuần như thế em không thấy mệt sao?” Anh rút tay ra, vòng tay ra sau đầu cô vuốt một cái, cởi bỏ chiếc chun buộc tóc màu đen của cô, túm lấy hai tay cô vững vàng trói chặt.
“Em nghĩ, tôi tìm thấy em như thế nào?”
Anh hài lòng thưởng thức dáng vẻ cô co rúm lại như thỏ trắng nhỏ, yểu điệu nũng nịu lại, mặc anh gây khó dễ.
Lâm Uyên kéo chân của cô, bày thành hình chữ M, không gặp chút trở ngại nào thưởng thức huyệt nhỏ của cô gái trước mặt, âʍ đa͙σ no đủ hơi sưng, bên trong tầng tầng mô thịt nhăn nheo còn có chất lỏng trong suốt đang nhỏ giọt chảy ra ngoài, anh cúi đầu xuống, hơi hít mũi một cái: “Bởi vì tôi ngửi được thấy mùi vị dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ cái âʍ đa͙σ nhỏ lẳиɠ ɭơ này của em đấy.”
Khương Đường có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh đang vùi ở giữa hai chân mình, hô hấp của anh phun ra khiến cho huyệt thật co rút lại một cái thật chặt, càng chảy ra nhiều nước hơn.
Anh ngẩng đầu lên, chóp mũi dính dâʍ ŧᏂủy̠ chạm vào gò má của cô, có chút ướŧ áŧ: “Em cho là tôi muốn liếʍ cho em sao? Lẳиɠ ɭơ."
Khương Đường choáng váng, trong đầu không khống chế được ảo tưởng ra hình ảnh anh giúp cô bằng miệng, bên dưới lại càng thêm ẩm ướt chảy nước.
Mỗi một chữ anh nói ra, ngoại trừ nhục nhã còn khiến cô sinh ra càng nhiều kɧoáı ©ảʍ xa lạ. Khương Đường cảm thấy bất lực với một bản thân trơ trẽn như vậy, cô thật sự muốn đuổi anh ra ngoài: “Em bỏ cuộc, em không muốn bị anh làm… Anh đi đi!”
“Em cũng không phải là gái điếm, sao có thể nói đi là đi?" Sắc mặt của Lâm Uyên càng thêm lạnh lẽo: “Hơn nữa, gái điếm cởϊ qυầи áo cũng muốn bị người cưỡi, tôi còn chưa cưỡi thoải mái đâu, em cho rằng em là cái gì.”
"Buông tha em? Không có khả năng, tôi cũng chẳng phải là người tốt lành gì.”
Ban nãy lúc anh đi lấy thẻ phòng đã thuận tay cầm theo một món đồ chơi tình thú, một quả trứng nho nhỏ màu trắng xuất hiện, còn kèm theo một sợi dây tinh tế.
"Học sinh ngoan như em có biết đây là cái gì không?” Lâm Uyên chậm rãi cầm quả trứng lên: “Vốn tôi nghĩ tương lai còn dài, những vật như này sau này tôi sẽ chậm rãi mang tới cho em chơi, nhưng mà ai bảo em lại dám chọc tức tôi như thế chứ?”
Khương Đường nuốt một ngụm nước bọt, không thể tin tưởng: "Anh…Anh điên rồi!"
Cô muốn ném thứ trên tay anh đi, nhưng cả hai tay của cô đều đã bị trói chặt ở sau lưng, căn bản không có cách nào phản kháng.
Lâm Uyên nhấc chân của cô lên, tay tách mở âʍ đa͙σ nằm giữa chân ra, móc móc mấy lần ở bên trong, trực tiếp nhét quả trứng rung vào: “Em yên tâm, nó chỉ khiến cho em thoải mái một chút thôi, lớp màng mỏng kia của em, tự tôi tới phá.”
Bỗng nhiên có vật lạ tiến vào trong cơ thể, các ngón chân của Khương Đường đều cuộn lại, cô cũng biết về mấy món đồ chơi người lớn này, chẳng qua chưa bao giờ động vào, hành lang chật hẹp bên trong gian nan ngậm lấy thứ đồ lạ, nuốt trọn thứ kia, không kéo nó vào trong cũng chẳng phun ra ngoài, bên ngoài âʍ đa͙σ chỉ còn dư lại một sợi dây nối với trứng rung.
Lâm Uyên ấn nút bấm xuống, một tiếng điện lưu nhẹ nhàng vang lên, trứng rung bắt đầu nhanh chóng rung động, đυ.ng chạm vào các mô thịt non mềm nhăn nheo bên trong.
Khương Đường kẹp chặt đôi chân, một loại cảm giác thoải mái xa lạ tự nhiên truyền tới.
Pha lẫn với dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra khiến cho quả trứng như muốn trượt vào càng sâu hơn, huyệt nhỏ đo đỏ sưng lên, vùng thịt trên hộŧ ɭε cũng bị vuốt ve nhẹ nhàng.
Lâm Uyên nhìn cô đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, cả khuôn mặt đều đỏ lên quyến rũ: “Em đúng là một da^ʍ phụ, chỉ một quả trứng rung cũng có thể thỏa mãn em có phải hay không?”
". . . Không phải.” Cô theo bản năng phủ nhận, trong miệng lại không khống chế được kêu lên.
"Không ư?
Em kêu lên thoải mái như thế còn gì?” Anh lạnh lùng xé nát sự rụt rè của cô: “Còn không phải là một con điếm sao, đòi lập đền thờ gì nữa!”
Anh chuyển sang chế độ rung lớn nhất, trứng rung điên cuồng rung động, ong ong hăng say khuấy đảo huyệt nhỏ của cô, cô hơi ngước đầu, nước mắt chảy xuống, kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn khiến cho một cô gái mới lớn như cô không thể chống đỡ được bao lâu.
"Ưʍ. . . A a a a. . . !"
Cô run giọng kêu, không tới mấy tiếng đã bị đưa lên cao trào, toàn thân co giật.
Lâm Uyên không cho cô thời gian hồi phục tinh thần, tháo dây trói tay cô ra, sửa sang qua loa làn váy của cô một chút: “Đi theo tôi.”
"Đi đâu?" Cô không chút sức lực nào muốn lau đi dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân, lại phát hiện tất cả đều đã bị trứng rung chặn lại.
"Đi ăn cơm.” Tay của anh tự do xoa nắn trên người cô.
“Em không muốn, em muốn về nhà.”
Lâm Uyên lạnh lùng mỉm cười, xem ra cô vẫn chưa học được ngoan ngoãn, tay lần nữa nhấn xuống chốt mở trứng rung, Khương Đường bị rung động đột nhiên xuất hiện trong cơ thể làm cho suýt chút nữa đứng không vững, đôi chân mềm nhũn.
“Em còn không phối hợp nữa thì tôi chỉ có thể đưa điều khiển cho người khác thôi đấy.” Anh nhẹ giọng nói, biểu tình nghiêm trang: “Cũng không ít người muốn chơi em đâu nhỉ?”
Cái tên khốn kiếp này!
Cô cắn chặt hàm răng, giận mà không dám nói gì.
Lâm Uyên ôm cô, lòng bàn tay dừng lại trên mông cô, xoa xoa nắn bóp một cái.
Khương Đường nhẫn nhịn quấy rầy của anh, lại nghĩ tới lát nữa đi ra ngoài còn có rất nhiều người.
". . . Anh mau trả lại qυầи ɭóŧ cho em.”
“Em chắc chưa?” Anh vồ vồ bờ mông vểnh cao của cô: “Ban nãy tôi đã đem nó vào WC tuốt một lần, bây giờ bên trên toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, em thật sự muốn mặc vào à?”’
Vừa nghĩ tới cảnh để huyệt nhỏ của cô và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh dính vào nhau, anh còn thấy, có thể nha.
". . ." Khương Đường không muốn, một chút cũng không muốn, qυầи ɭóŧ ướt nhẹp chỉ sợ sẽ khiến cho cô càng khó chịu, cô lùi một bước nói: "Vậy anh mau lấy thứ kia ra đi, em đi theo anh.”
“Em cho rằng em có quyền lựa chọn sao.” Lâm Uyên cảm thán sự ngây thơ của cô, cục diện trước mắt căn bản không cho cô có quyền đưa ra lựa chọn: “Tôi phải để nó đó, nếu lát nữa trên đường em không nghe lời thì đừng trách tôi khiến em mất mặt."