Vị Quýt Yêu Thích

Chương 34: “Phải thắng từ vạch xuất phát.”

Trên thực tế việc gọi cho Kiều Sâm là cô nhất thời xúc động.

Khương Như Vũ thật sự rất tức giận, giận anh sao lại không tin mình như thế.

Nhưng vừa nhìn thấy anh xoay người ánh mắt thất vọng, cùng với lúc gọi điện thoại, ánh mắt nhìn mình như người xa lạ, cô lại cảm thấy rất rất khổ sở.

Chua xót trong tim, lan ra bốn phương tám hướng, xông thẳng lên trán rồi lại chạy xuống lòng bàn chân.

Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy nếu như lần này để anh đi rồi, bọn họ sẽ không có sau này nữa.

Sẽ thật sự trở thành người xa lạ đúng nghĩa, anh sẽ không quan tâm cô nữa, sẽ không an ủi cô khi cô buồn, cũng sẽ không chọc cô cười và ngân giọng gọi cô ‘em gái nhỏ’.

Khương Như Vũ cảm thấy sao cô thích một người mà lại khó khăn đến vậy.

Vất vả lắm mới hiểu rõ tâm ý của mình, còn phải trăm phương nghìn kế đi đoán tâm tư đối phương, cuối cùng còn bị người ta hiểu lầm.

Hung dữ hỏi cô, em coi tôi là lốp dự phòng sao?

Cũng không phải cô chưa từng nghĩ tới việc để anh đi.

Dù sao thì thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, qua vài tháng, hoặc là nửa năm, hoặc là một năm, không thì nhiều năm, cô cuối cùng có thể quên anh, tìm một người thích hợp với cô.

Dù sao thì mối tình đầu cũng khó tu thành chính quả mà.

Nhưng cô lại cảm thấy nếu như chưa hề thử mà buông tay như vậy, thật sự không cam tâm.

Cùng lắm thì lần này ném đi mặt mũi, sau này cả đời không qua lại với nhau.

Vì vậy cô bấm điện thoại gọi cho Kiều Sâm.

Cô nhớ bản thân đã nói những gì với Kiều Sâm.

Cô không phải là người không dám thừa nhận.

Cũng muốn vì mình nỗ lực tranh thủ một lần.

Muốn biết, Phó Ý có phải là Phó Ý trong lòng cô không.

Có thể trở thành Phó Ý của Khương Như Vũ này không.



Không giống với cái hôn trước, cái hôn này đủ dịu dàng, không cạy mở răng cô xông ngang đánh thẳng, chỉ có triền miên lưu luyến.

Khương Như Vũ trước giờ chưa từng hôn, lúc này hoàn toàn bị Phó Ý dẫn vào nhịp tiết tấu của anh, cụng trán với anh, trao đổi hô hấp kéo dài.

Có thể cảm nhận tình cảm anh mang vào nụ hôn, cùng với sự trấn an mang theo chút áy náy.

Nụ hôn kết thúc, Phó Ý cọ đầu mũi với cô, nặng nề thở gấp.

Tay anh đỡ lấy gáy cô, dùng lực nhẹ nhàng ép cô hướng về phía mình, lúc này theo mái tóc vuốt xuống, như có như không chạm vào cái cổ mảnh khảnh của cô.

Hơi ngứa, vừa chạm vào liền tách ra.

“... Trước tiên anh đừng hôn em nữa.” Cô buồn bực đẩy anh ra, thế nhưng người đàn ông trước mắt như đóng đinh tại chỗ vậy, đẩy mãi không động đậy.

Cuối cùng là Phó Ý chủ động lùi về phía sau một chút.

“Bây giờ em vẫn rất tủi thân.” Khương Như Vũ cắn môi dưới: “Anh đừng động tay động chân.”

Đôi tay để ngang lưng cô rời đi, Phó Ý im lặng, áy náy nói: “Là anh không đúng, không nên đổ oan cho em.”

“Còn gì nữa không?” Cô ngước mắt, không hề chớp mắt nhìn anh.

“Không nên chưa hỏi em trước đã định tội em.” Anh đổi tư thế, tay vốn đặt ở sau cổ cô chuyển sang chống lấy vách tường.

“Anh còn hung dữ với em.” Khương Như Vũ nhớ tới thái độ ban nãy anh chất vấn cô, vành mắt lại không nhịn được đỏ lên: “Nói mấy lời rất khó nghe.”

Sao có thể nói… cô đang đùa giỡn tình cảm của anh.

Từ đầu tới cuối cô đều thật lòng mà đợi.

Cho dù cô cũng không biết bản thân rốt cuộc thích Phó Ý từ khi nào.

Có lẽ là lần gặp năm cấp ba, khi cô một mình đến Lâm Đại, nảy sinh hảo cảm với Phó Ý; cũng có lẽ vì anh không giống Trần Ngạn; cũng có lẽ vì mỗi lần ở cạnh anh, cho dù bị tức giận đến mất đi lý trí cãi nhau với anh, sau đó tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.

Cô mong đợi mỗi lần gặp mặt với anh.

Chỉ cần một câu nói của anh, cô có thể vui vẻ cả ngày.

Cô gái nhỏ bĩu môi, có lẽ là thực sự tủi thân, đuôi mắt đều ửng đỏ; mái tóc đen nhánh xõa trên vai, lớp trang điểm trôi đi phân nửa, nhìn qua đáng thương hơn bất kỳ ai, như là phải chịu đựng nỗi oan ức khó khăn nhất toàn thiên hạ.

Mà tất cả đều bởi vì anh.

Trái tim Phó Ý vốn vì nụ hôn mà rung động, bất ngờ đến không kịp đề phòng, bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Khó mà kìm nén, nhịp đập vô cùng mạnh mẽ, mang theo ý tứ khiển trách rõ ràng, thay đổi cách thức nói cho anh biết cử chỉ thất lễ đó là vì ai.

Trước đây không phải anh chưa từng có bạn gái.

Thời điểm cấp ba, Phó Tỉ còn chưa thấu hiểu hồng trần, cũng chưa có Kiều Sâm thủ thân như ngọc, trên lưng gánh vác áp lực gia tộc, dù cho anh hồ đồ cũng không có ai quản.

Thời gian đó thích làm bộ trưởng thành, có lá gan cùng đám con cháu nhà giàu trốn học đi đua xe, đánh nhau, lăn lộn trong hộp đêm.

Về sau lại cảm thấy những gương mặt niềm nở nịnh hót đó thật nhàm chán, cộng thêm ông cụ quản nghiêm ngặt, dần dần mất đi hứng thú ở phương diện này.

Tuy là từng có không ít bạn gái nhưng anh chưa từng có cảm giác như hiện giờ.

Trạng thái mọi giác quan đều bị cảm xúc của một người chi phối.

Còn là một cô bé mới thành niên không lâu.

Hơn nữa cảm thấy, bản thân thật mẹ nó giống như thú vật, có thể khiến người ta khóc thành như vậy.

Tay chống trên tường nắm chặt, chẳng biết từ lúc nào Phó Ý lại ôm cô gái đang khóc vào lòng.

“Xin lỗi.” Anh cúi đầu khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng giúp cô bình tĩnh lại: “Nếu không thì em đánh anh vài cái trút giận nhé?”

Vừa dứt lời, cô gái trong ngực chợt ngẩng đầu, cắn một cái lên vai anh.

Có lẽ thật sự tức giận, cô gái nhỏ không hề lưu tình cắn mạnh, đến khi anh hít một hơi khí lạnh mới dừng.

Phó Ý kéo vải trên vai nhìn thử, tuy rằng không chảy máu nhưng rất sắc bén, dấu vết ửng đỏ, xung quanh còn có chút ẩm ướt.

Anh bất đắc dĩ cười cười, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở đuôi mắt cô, kéo hông cô thấp giọng nói: “Hết giận chưa?”

“Chưa.” Khương Như Vũ căng mặt: “Em đây không phải chỉ chịu oan ức bình thường, anh nhất định phải bồi thường cho em thật tốt.”

“Ừm.” Anh lười biếng cười đáp: “Dù sao thì cả người anh đều là của em rồi, em muốn thế nào cũng được.”

“Bây giờ anh đang trong thời gian thử việc.” Ngón tay cô chọc chọc vào vòng ngực rắn chắc của anh: “Nếu như thể hiện không tốt bất cứ lúc nào em cũng có thể đá anh.”

“Được.” Phó Ý thân mật nhéo mặt cô: “Vợ anh nói gì thì chính là cái đó.”

Khương Như Vũ liếc mắt nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của anh, nhỏ giọng thì thầm: “Ai muốn làm vợ anh.”

Ăn xong cơm tối, Phó Ý đưa cô về ký túc xá.

Dọc theo nhà ăn đi đến bên hồ, anh chợt dừng lại, hỏi cô: “Có muốn đi tản bộ không?”

Khương Như Vũ dĩ nhiên không có ý kiến.

Anh cong môi, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Hiện tại có bạn trai rồi, có thể đi dạo rồi phải không?”

Khương Như Vũ: “Miễn cưỡng theo bạn trai em đi dạo bên hồ một chút…”. Liếc mắt nhìn anh: “Bạn trai em già rồi, phải vận động nhiều một chút, tránh để sau này phát tướng.”

Nghe vậy, anh khẽ cười một tiếng, cầm lấy bàn tay còn lại của cô lướt từ l*иg ngực đến cơ bụng: “Giảm béo? Còn chê nơi này của anh chưa đủ cứng sao?”

“...” Lời như này gọi là gì.

Nhiệt độ trong tay ấm áp, trên cơ thể cũng nóng rực, cuối cùng dừng ở chỗ cơ bụng, mang theo sức lực ép cô đè xuống.

Trong nháy mắt mặt cô nhuộm hồng, cảm thấy nơi bàn tay đang chạm vào dường như có thứ gì đó cực kỳ phỏng tay, muốn thoát khỏi mà không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh: “Chỉ là em đốc thúc anh sớm chuẩn bị thôi, dù sao anh cũng đến tuổi rồi, dám chắc là sắp phát tướng.”

Đều là chuyện sớm hay muộn.

Khương Như Vũ nghĩ thầm, đợi anh biến thành ông chú béo ú lôi thôi, cô liền một cước đá anh, tìm rồi bao nuôi một thanh niên trẻ trung dung mạo xinh đẹp.

Tốt nhất là sinh viên đại học, kiểu mặt mũi tươi trẻ căng mịn.

Phó Ý cũng không thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô tóm chặt vào từ phát tướng không buông, nhướng mày nói: “Được, mỗi ngày anh sẽ đến phòng tập thể thao, tránh để vợ anh ghét bỏ anh.”

“Còn phải mua Bá Vương.” Khương Như Vũ trịnh trọng bổ sung.

Phó Ý mờ hồ hỏi: “Bá Vương cái gì?”

“Dầu gội đầu Bá Vương.” Khương Như Vũ chậm rãi đáp lại.

Phó Ý: “???”

Cô khẽ ‘a’ một tiếng, tỏ vẻ ‘sao ngay cả kiến thức thông thường anh cũng không biết’ trả lời: “Đàn ông các anh đến tuổi không chỉ sẽ phát phì, còn có khả năng hói đầu, không phải sao?”

Không đợi Phó Ý nói chuyện, cô gái nhỏ lại nói tiếp: “Trước tiên anh dùng Bá Vương, phải thắng từ vạch xuất phát, như vậy sau này tốc độ hói đầu sẽ chậm hơn những người đàn ông khác.”

“...” Phó Ý cười trừ, nghiến răng nói: “Ai nói với với em đàn ông nào cũng sẽ hói đầu?”

Khương Như Vũ lại không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại hỏi anh: “Sinh nhật anh là khi nào?”

“Ngày 3 tháng 2.” Anh hừ lạnh một tiếng: “Em đừng đánh trống lảng.”

Kết quả tựa như Khương Như Vũ không nghe thấy, lẩm bẩm một mình: “Vậy được, tới lúc đó em tích góp tiền, tranh thủ tặng anh một rương Bá Vương.”

Phó Ý: “...”

Kiếm được một cô bạn gái này, không chỉ tức giận bình thường.

Khương Như Vũ vừa nói xong, mở Taobao ra bắt đầu tra giá.

Lát sau, cô giương mắt, do dự một chút: “Cái dầu gội Bá Vương này hình như hơi đắt, có thể lên đến 59 tệ một lọ…”

Nói được một nửa, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt nai con lóe lên niềm vui: “Không sao, sau này mỗi tháng em đều mua cho anh, coi như đầu tư sớm.”

Phó Ý: “... Anh rất cảm ơn em.”

Mùa đông phía Nam, cuối cùng cũng có chút ý tứ vào đông, cuối tháng 11, thỉnh thoảng sẽ có vài cơn gió mát thổi tới.

Hai người dạo được một vòng nhỏ bên hồ, ngồi nghỉ trên ghế dài; lúc này Khương Như Vũ bắt đầu cảm thấy lạnh, gió thổi tới phần cánh tay lộ ra bên ngoài khiến cô nổi da gà.

Cô vô thức dùng tay còn lại ôm lấy phần nhỏ của cánh tay lộ ra, muốn giúp bản thân ấm áp một chút.

“Lạnh?” Phó Ý nhận ra động tác của cô liền hỏi.

“Có hơi lạnh.” Cô gật đầu: “Mấy hôm trước còn chưa cảm nhận được nhiệt độ đã giảm dần…”

Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, có thể nhìn thấy cái mũi đỏ rực của cô gái, giống như cái mũi của chú tuần lộc nhà ông già Noel, thi thoảng còn hít mũi vài cái.

Người đàn ông bên cạnh chợt buông mười đầu ngón tay đang đan vào nhau.

Lòng bàn tay trống rỗng, Khương Như Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.

Giây kế tiếp, người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm lên bả vai cô, bao bọc kín toàn bộ người cô trong lòng mình.

Cơ thể nóng rực phía sau, hơi thở của người đàn ông phả vào cổ cô, tay vòng qua eo cũng không thành thật vuốt nhẹ làn da trên thắt lưng.

Cảm giác ngứa ngứa mà khác thường, khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên; không phải một mình bên nhau, mà đang ở bên hồ nhiều người qua lại, Khương Như Vũ vẫn không tránh khỏi cảm thấy động tác này hơi xấu hổ.

Thế mà cô còn chưa kịp bảo anh buông mình ra, người đằng sau đã mở miệng trước.

“Anh không mang theo áo khoác, chỉ mặc một bộ quần áo này thôi.

Giọng anh tràn đầy ý cười, kề sát bên tai đang đỏ ửng của cô nói.

“Chỉ có thể tự mình giúp em ấm áp hơn thôi.”