Chu Tự Hàn là một người bận rộn, vì vậy cũng chỉ nói được mấy câu đã phải đi. Hai người ăn cơm xong, vừa ra khỏi nhà hàng, Chu Tự Hoành cảm thấy cô dâu nhỏ nhà anh đột nhiên đứng sững lại, bất động, mắt mở trừng trừng nhìn phía bên kia. Chu Tự Hoành cũng nghiêng đầu nhìn sang.
Hựu An có chút ngạc nhiên, nhìn cô gái đang bước xuống tchiếc xe sang trọng, không nhìn kỹ, thật không thể nhận ra là Lưu Kim Yến. Cũng chưa được bao lâu mà cô ấy đã thay đổi đến chóng mặt như vậy, cả người phục trang đẹp đẽ, nhưng cảm giác phong trần lại nhiều nhiều thêm vài phần, không còn nhận ra hình tượng bông hoa nhỏ yếu ớt, nghiêm chỉnh lại có chút uỷ khuất ngày xưa, quả thật như hai người hoàn toàn khác nhau. Trời lạnh như thế mà cô ấy còn mặc một bộ váy màu đen bó sát người thiếu vải trầm trọng, cảm giác như mặc chỉ để cho có, bả vai cùng hơn phân nửa bộ ngực đều lộ ra bên ngoài, những lọn tóc xoăn xoã xuống, đi bên cạnh một người đàn ông nhìn qua có vẻ cũng đã 60. Xuống xe đi được vài bước, Hựu An liền nhìn thấy lão già đó nắm mông cô vài cái, mà Lưu Kim Yến chỉ lơ đễnh cười khanh khách, rất lẳиɠ ɭơ.
Nhìn thấy bọn họ, Lưu Kim Yến có vài phần xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua, lại lập tức như một đấu sĩ, ưỡn ngực ngẩng đầu ôm cánh tay lão già bên cạnh đứng tại chỗ, ánh mắt xẹt qua Hựu An rơi trên người Chu Tự Hoành, nâng lên một nụ cười phong tình vạn chủng: "Tự Hoành, đã lâu không gặp."
Chu Tự Hoành chỉ liếc cô ta một cái, dắt tay cô dâu nhỏ nói: "Đi thôi, không phải em còn muốn đi siêu thị sao......"
Đi tới bên cạnh xe, Hựu An còn nghe lão già đó hỏi đầy bỉ ổi: "Kim Yến à! Người đó là ai vậy, không phải là mối tình đầu của em chứ, anh đã nói với em rồi, muốn tìm đàn ông cũng phải tìm người biết tình thú một chút, như vậy ở trên giường mới có thể phục vụ em tới mức chết đi sống lại, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đi tìm chỗ tắm suối nước nóng......"
Đến bãi đậu xe của siêu thị, Hựu An vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Cái đó, Chú Chu, Lưu Kim Yến......" Nói chưa dứt lời liền bị Chu Tự Hoành cắt đứt.
Chu Tự Hoành bế cô xuống, hôn một cái, nói: "Vợ à, chuyện của người khác không liên quan tới chúng ta."
Chu Tự Hoành là người đàn ông rất có nguyên tắc, trước kia anh đặc biệt chăm sóc mẹ con Lưu Kim Yến, một mặt là trong lòng áy náy với Phùng Cương, mặt khác cũng là cảm thấy cô nhi quả phụ rất đáng thương. Đối với người phụ nữ tên Lưu Kim Yến này, từ đầu chưa từng phòng bị, cộng thêm trời sinh đàn ông vốn dĩ không khỏi có cảm giác đồng tình với người yếu duối. Anh thật không nghĩ tới Lưu Kim Yến sẽ sử dụng những tâm cơ thủ đoạn kia với cô dâu nhỏ nhà anh, sau này suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, trước giờ anh luôn từ phương diện chủ quan mà đối đãi với Lưu Kim Yến, nghĩ lại mới phát hiện, người phụ nữ này thật không đơn giản.
Công việc trong cơ quan, tuy cô ta không phải là nhân viên chính thức trong biên chế nhưng lại luôn thuận buồm xuôi gió, không hề giống những gì cô nói. Sau khi tìm hiểu, Chu Tự Hoành mới biết được Lưu Kim Yến có mối quan hệ không rõ ràng với lãnh đạo cơ quan, có lúc thậm chí còn đưa họ về nhà. Trước kia nhà cô thuê chỉ là một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách, Yến Tử cũng không còn nhỏ, cô mang đàn ông về nhà qua đêm, đối với đứa bé sẽ có ảnh hưởng xấu, đây cũng là một trong số những nguyên nhân Chu Tự Hoành an bài cho cô ở chung với mẹ Phùng.
Anh cũng không nghĩ tới cô dâu nhỏ nhà mình đã có hiểu lầm từ trước, Chu Tự Hoành chỉ hi vọng Lưu Kim Yến có thể làm một người mẹ tốt. Đáng tiếc tính cách không an phận của người phụ nữ này là từ trong xương, hơn nữa lại rất thực tế, thực tế tới mức mất nhân tính. Khi không chiếm được lợi ích từ chỗ anh, ngay cả con mình đứt ruột đẻ ra cũng có thể vứt bỏ. Đối với người phụ nữ như vậy, Chu Tự Hoành chỉ nhìn một cái cũng cảm thấy buồn nôn.
Hai người từ siêu thị về nhà, vào phòng, Hựu An nói với Chu Tự Hoành: "Anh đừng bày ra vẻ mặt nghiêm nghị như vậy, em cũng không thích ghen lung tung với mấy dạng phụ nữ đó đâu."
Chu Tự Hoành cười híp mắt nhìn cô: "Vợ à, đây có tính là được tiện nghi mà khoe mẽ không? Em còn nói mình không thích ăn dấm sao! Ban đầu là ai vì Lưu Kim Yến mà cãi nhau với anh, con ầm ĩ tới mức đòi ly hôn vậy."
Hựu An chu miệng: "Việc này sao có thể đổ thừa cho em, anh nói thật xem, có phải lúc đó anh muốn chơi trò mập mờ, không rõ ràng không, đàn ông không phải đều như vậy sao, bất kể mình có thích hay không thích, chỉ hận không thể khiến tất cả người phụ nữ trong thiên hạ chú ý tới mình, đây chính là bản năng dộng vật của giống đực.
Chu Tự Hoành dở khóc dở cười, cô dâu nhỏ nhà anh cũng có lúc làm loạn khiến anh thật đau đầu, đối phó với cô dâu nhỏ, hành động luôn hữu dụng hơn từ từ giải thích.
Vì vậy, Chu Tự Hoành trực tiếp nhào tới, đè cô dâu nhỏ xuống mà gặm cắn, bàn tay lớn giữu chặt đầu cô dâu nhỏ, hôn cho tới khi cả khuôn mặt cô đỏ bừng mới thả
Hựu An hít vào từng ngụm từng ngụm, thật lâu mới khôi phục chút sức lực, trừng mắt liếʍ môi nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý vì âm mưu được thực hiện thành công của Chu Tự Hoành, bộ dáng giống y hệt Hoành Hoành đang nằm trên đất mở to đôi mắt nhìn bọn họ.
Chu Tự Hoành nhìn nhìn chú mèo nằm trên đất, lại nhìn cô dâu nhỏ đang phồng má, đưa tay nắm cổ mèo nâng lên, mèo con không chịu, bốn chân giãy dụa vài cái không được, đôi mắt mèo tội nghiệp nhìn Hựu An, meo meo cầu cứu.
Hựu An vội vàng đoạt lấy ôm vào trong ngực: "Sao anh lại khi dễ nó? Hoành Hoành trêu chọc gì anh chứ." Hoành Hoành cũng rất uất ức meo meo một tiếng tố cáo hành động không nhân đạo của Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành nói: "Anh chỉ muốn nhìn xem nó là đực hay cái, anh luôn cảm thấy, chỉ cần chúng ta vừa thân thiết, nó sẽ dùng một loại ánh mắt ghen tỵ nhìn chằm chằm anh. Vợ à, anh đã nói với em, về sau lúc anh không có nhà, cũng đừng để con mèo này trèo lên giường, biết không, không chừng nó là con đực."
Hựu An cười hì hì: "Đực gì chứ, mấy hôm trước em mang nó đi tiêm phòng, bác sĩ thú y nói nó là mèo cái." "Mèo cái?" Chu Tự Hoành cẩn thận trừng mắt nhìn đôi mắt mèo, đưa tay ngắt lỗ tai mèo con, bị Hựu An đánh bộp xuống một cái: "Đừng ngắt lỗ tai nó, nó không thích." Sau đó ôm mèo con đi tới phòng bếp lấy đồ hộp cho mèo mở ra đổ vào đĩa thức ăn của mèo con, lại chuẩn bị nước ấm, xong xuôi, để mèo con xuống đất, nhìn mèo con ăn.
Chu Tự Hoành nhất thời cảm thấy trong lòng chua chát khó chịu. Kết hôn lâu như vậy, anh có thể coi như là vừa làm cha vừa làm mẹ cho vợ anh, từ tắm đến mặc quần áo, chỉ cần anh đang ở bên cạnh, cô dâu nhỏ nhà anh sẽ không tự làm. Lao tâm lao lực như vậy, cả cảm ơn vợ anh cũng chưa từng nói, với con mèo này thì ngược lại tốt tới không có giới hạn.
Chu Tự Hoành mím chặt môi lại: "Vợ à, anh khát." Hựu An cũng không ngẩng đầu: "Em cũng khát, em muốn uống nước dưa hấu." Chu Tự Hoành âm thầm thở dài, cô nhóc đúng là bị anh làm hư rồi, trông cậy vào cô, còn không bằng tự mình làm. Cô dâu nhỏ kiều diễm nhà anh muốn uống nước dưa hấu, Chu Tự Hoành đành đứng lên tới phòng bếp pha nước cho c
Cầm một ly thủy tinh lớn, đổ đầy hơn nửa ly đưa cho vợ anh, nhìn cô dâu nhỏ uống một hớp lớn, Chu Tự Hoành lại gần hỏi: "Vợ à, nước dưa hấu ngọt không?" Chu Tự Hoành dán cả khuôn mặt tới gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ lên, gật đầu một cái.
Chu Tự Hoành bỗng nhiên nói: "Ông xã cũng nếm thử một chút......" Hựu An vừa muốn đưa cái ly qua, miệng Chu Tự Hoành đã tiến tới, trực tiếp chặn miệng của cô lại, thuần thục xâm nhập, khuấy động chất lỏng trong miệng, mυ'ŧ nuốt. Hựu An bị hôn tới choáng váng, cái ly trong tay thiếu chút nữa không cầm được, bị Chu Tự Hoành đoạt lấy.
Chu Tự Hoành đẩy cô ra, hô hấp của Hựu An còn chưa thể bình thường, miệng bỗng nhiên lại bị anh ngậm lấy, nước dưa hấu từ trong miệng anh liên tục không ngừng được đầu lưỡi linh hoạt đẩy sang miệng cô. Hựu An muốn cự tuyệt, thế nhưng đầu lưỡi người đàn ông này như quá linh hoạt, dây dưa quấn quít lưỡi của cô, một miệng lớn nước dưa hấu đều theo cổ họng của cô mà nuốt xuống......
Chu Tự Hoành như tìm được trò chơi thú vị, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm đút hết ly nước dưa hấu. Hựu An bị anh hôn cả người như nhũn ra, cả hơi sức chống đỡ cũng không có. Chu Tự Hoành lại rất phấn khởi, sử dụng cả tay chân, ném y phục trên người mình ra, ôm Hựu An, xoay người đặt cô lên ghế, để cánh tay cô vịn lên thành ghế, chen vào giữa chân cô dâu nhỏ, mở ra, thấy quần lót màu trắng bên trong đã sớm ướt một mảng lớn, không khỏi cười nhẹ một tiếng, đưa tay sờ sờ: "Vợ à, em xem, nơi này của em đã thành lũ lụt rồi......"
Hựu An không khỏi đỏ mặt, Chu Tự Hoành nghiêng đầu trừng con mèo vừa ăn xong bên kia, còn muốn bày ra bộ dáng đáng yêu. Hoành Hoành bị ánh mắt anh quét qua, sợ tới phát run, rất thức thời vèo một cái chui vào ổ mèo. Chu Tự Hoành thoả mãn gật đầu, tay nắm lấy hai bên quần lót, hơi dùng sức đã nghe roẹt một tiếng, lại đi tong một cái.
Hựu An không thể nhớ rõ đã bị người đàn ông này phá hủy bao nhiêu đồ lót, giống như người đàn ông này có loại ham mê kì quái, còn chưa kịp suy nghĩ, liền không nhịn được ưm một tiếng...... Tư thế này tiến vào hơi phí sức, mặc dù độ trơn đầy đủ, nhưng vẫn rất chặt, đi vào một nửa, Hựu An đã cảm thấy có chút đau, vừa định cầu xin anh đổi tư thế, người đàn ông phía sau lại trực tiếp vọt tới tâ cùng......
Cái loại sức lực tạo ra trong nháy mắt đó, vừa chua xót vừa căng tức lại khổ sở, Hựu An còn chưa kịp thích ứng, người đàn ông sau lưng đã chuyển động. Tốc độ chuyển động từ từ tăng nhanh, làm cả người Hựu An di chuyển lúc cao lúc thấp, cái ghế kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, dường như muốn rời ra từng mảnh.
Hựu An vừa cảm thấy đầu gối quỳ dưới đất hơi đau liền bị người đàn ông sau lưng bế lên, hơi thối lui, lật người, đặt cô lên bàn cơm, toàn bộ váy len mỏng liền thân bằng lông cừu đã bị đẩy qua eo, hai chân Hựu An mở rộng, bị người đàn ông này mở ra với góc độ không tin được, mà bàn tay to của Chu Tự Hoành thì nắm lấy hông cô, thẳng tắp tiến vào...............
Đẩy mạnh vài chục cái, đột nhiên ngừng lại, từ từ gặm nuốt dọc theo cổ vợ anh, từng chút từng chút...... Hai tay Hựu An chống lên bàn ăn sau lưng, cũng sắp đến thời điểm cực hạn, người đàn ông này lại bất động, loại trống rỗng sốt ruột đó, thật có thể đánh tan tất cả lý trí người ta. Chưa nói đến, người đàn ông này biết rõ từng điểm mẫn cảm trên người cô, gặm cắn cổ gáy cô, khẽ cắn vành tai cô; lưỡi trơn ướt ấm áp thỉnh thoảng chui ra chui vào lỗ tai cô...... Á...... Hựu An nóng muốn nổ tung......
Cô bắt đầu từ từ cọ xát, thế nhưng bàn tay người đàn ông này lại gắt gao bóp chặt cô, căn bản là không nhúc nhích được. Hựu An rầm rì mấy tiếng, cái miệng nhỏ nhắn chủ động đến gần hôn miệng Chu Tự Hoành, đầu lưỡi mới vừa tiến vào, liền bị Chu Tự Hoành bám lấy, liều mạng mà mυ'ŧ, a...... Hựu An cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp bị anh nuốt, miệng, đầu lưỡi cũng tê tê, giống như đã mất đi tri giác, miệng mở rộng, mặc cho nước bọt không kịp nuốt, theo khóe môi nhỏ xuống, tạo ra một chuỗi tơ bạc sáng long lanh......
Chu Tự Hoành cho là giày vò thế đã đủ, mình cũng sắp đến cực hạn, lưu loát cởi váy lông dê cùng áo ngực trên người cô dâu nhỏ xuống, đặt cô nằm ngang ở trên bàn ăn, kéo cao hai chân của cô dâu nhỏ gác lên vai, bắt lấy cái mông nhỏ của cô nâng cao, dùng sức đâm vào...... Cô dâu nhỏ yêu kiều mềm mại kêu lên vài tiếng, hai luồng trước ngực đứng thẳng trong không khí, như hai quả Tuyết lê đã gọt vỏ, tươi ngon mọng nước lại xinh đẹp, theo động tác của anh mà đung đưa lên xuống, trắng bóng, non hồng, khiến Chu Tự Hoành hận không được trực tiếp gϊếŧ chết vợ anh, sao lại hấp dẫn như vậy......
Từng phá từng phát đâm vào, cái sau hung ác hơn cái trước. Hựu An cảm thấy, mình sắp hôn mê, sức lực của toàn thân giống như tụ tập ở bộ phận mà hai người kết hợp, vừa nóng, vừa lãnh, vừa đau, vừa căng, thân thể chợt như vỡ ra, kɧoáı ©ảʍ chồng chất đến cực hạn rồi bùng nổ vỡ ra. Chu Tự Hoành có thể cảm giác rõ ràng có một luồng nhiệt nhanh chóng xông ra, tưới lên người anh em của anh, tiếp theo, là một trận co rút thật nhanh. Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, cấp tốc ra vào vài chục cái, rốt cuộc phun hết ra ngoài......
Giày vò thực có chút hung ác, cảm giác tuyệt diệu sau khi ra quân thần tốc qua đi, Chu Tự Hoành cúi đầu chỉ thấy mắt vợ anh nhắm lại, hơi thở dường như cũng ít đi, sợ hết hồn, vội vàng đưa tay thăm dò hơi thở của vợ anh một chút, bị Hựu An mềm mại giơ tay lên vỗ anh một cái, mắt mở ra thành một khe nhỏ, trừng mắt liếc anh một cái liền nhắm lại.
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, tiến tới, rất ôn tồn hôn cái trán trơn bóng, mắt xinh đẹp, cái mũi nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên còn có miệng nhỏ đỏ hồng tươi đẹp của vợ anh...... Nhỏ giọng nói: "Vợ à, thể lực em tốt hơn nhiều rồi, nếu là trước kia, anh mới giày vò, em đã sớm hôn mê. Hôm nay còn có hơi sức đánh ông xã em, có thể thấy rằng em đã được ông xã luyện......"
Hựu An lười phản ứng lại ông chồng này, da mặt cũng có thể dày hơn tường thành rồi. Hựu An chậm chạp nhìn lại, tức giận: "Còn chưa đi ra ngoài?" Chu Tự Hoành vui vẻ: "Vợ à, đây là em qua cầu rút ván rồi, em nói thật với ngươi ông xã đi, một trận vừa rồi em có vừa ý hay không, hả? Lúc ấy em cũng rêи ɾỉ......" Hựu An mở mắt ra, đưa tay nắm thịt trước ngực anh, oán hận nhéo một cái: "Không cho nói, không cho nói......" "Được, được, không nói, không nói là được chứ gì? Vợ anh còn nhỏ, da mặt mỏng, ngượng ngùng, ông xã phục vụ em tắm rửa sạch sẽ nghen......"
Ôm Hựu An vào phòng tắm, Hựu An chợt suy nghĩ thấu đáo tại sao người đàn ông này ham thích phục vụ cô như vậy, không sợ phiền mà tắm rửa, mặc quần áo cho cô. Bởi vì trong quá trình đó, luôn có thể đem đậu hũ của cô ăn lần từ trong ra ngoài, hơn nữa còn có thể làm cái việc kia, cũng càng ngày càng phóng khoáng, tiếp tục dày vò, chẳng phân biệt được trường hợp địa điểm, đa dạng chồng chất, mỗi lần chưa khiến cô sống dở chết dở là chưa chịu thôi......
Giai Kỳ múc một muỗng kem cho vào trong miệng, nhìn cô nhóc đối diện không biết nghĩ cái gì mà đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng không khỏi oán thầm. Cô còn nhớ rõ, trước kia khiẹn hò với Trần Lỗi luôn vô cùng bảo thủ, có thể nói là tư tưởng chỉ có ở thời Hán, là đào mộ cổ moi lên mà có, phải nói Trần Lỗi cũng thật bi thống, làm bạn trai cô nhóc này sáu năm, nhiều lắm là hôn nhẹ lên môi, cầm tay. Còn Chu Tự Hoành thì sao? Quen biết không tới một tháng liền trực tiếp bắt được, thu thập cô nhóc từ trong ra ngoài. Nhìn khuôn mặt mềm mại mang vẻ động tình của cô nhóc một chút xem, khỏi phải nói nhiều, nhất định là bị ông xã tưới mà thành rồi. Chỉ là nghiêm túc mà nói, Trần Lỗi cũng không đáng buồn nhất, muốn nói, phải nói tới anh Đông. Quan tâm chăm sóc cô nhóc này suốt chín năm, đừng nói tới cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé cũng chưa từng được chạm qua, còn bị cô nhóc này bài xích không muốn gặp, quả là vô cùng xui xẻo, đáng tiếc cho một đại soái ca......
Hựu An đưa tay vỗ cô một cái: "Ngẩn người gì vậy" Tề Giai Kỳ trợn mắt nói: "Mình ngẩn người? Rõ ràng là từ lúc ngồi ở đây linh hồn của con nhóc cậu không biết đã trôi đi đâu, coi bạn đó, ông xã nhà bạn vừa mới đi, bạn đã như vậy rồi, thật không có tiền đồ mà. Lại nói, nếu ông chồng nhà bạn còn không trở về bộ đội, bạn không sợ sẽ bị người đàn ông nhà bạn hủy đi sao......" Nói xong, hai con ngươi thẳng tắp rơi trên cổ Hựu An.
Khuôn mặt nhỏ của Hựu An đỏ lên, hôm nay cô cố ý mặc một cái áo cổ cao, nhưng vẫn có mấy vết hôn lộ ra rõ ràng. Chu Tự Hoành thích nhất là hôn cô cắn cô, cổ vẫn là nhẹ nhất, bắp đùi của cô bây giờ đều vết hôn bầm tím, ai không biết, còn tưởng cô bị bạo lực gia đình, thật ra thì chính là hai người làm quá kịch liệt thôi.
Chu Tự Hoành nghỉ phép ba ngày, trừ lần ăn bữa cơm với Chu Tự Hàn, đi siêu thị một chuyến, thời gian còn lại, một bước hai người cũng không ra khỏi cửa, đều là làm chuyện kia, trong nhà góc nào cũng giày vò qua một lần, trừ ăn, đây chính là việc chủ yếu. Hựu An thực buồn bực, Chu Tự Hoành cũng là một người đàn ông bận rộn nhiều việc, lấy đâu ra tinh lực lớn như vậy.
Tề Giai Kỳ thấy cô nhóc này lại mất hồn, quơ quơ tay: "Đúng rồi, bạn đoán xem, hôm trước mình nhìn thấy ai?" "Ai vậy?" Hựu An hút một ngụm sữa hỏi cô.
Tề Giai Kỳ nói: "Chính là người đàn bà tên Lưu Kim Yến muốn dụ dỗ chồng bạn đó. Mình nói cho bạn biết, chỗ mình hôm qua loạn lòng vòng cả lên, cô ta sống bám vào một lão già chủ mỏ than, lão ta lại là một lão háo sắc. Công ty mình có một người mẫu mới, lão ta tài trợ một chút tiền quay quảng cáo nên đến xem hiện trường. Nói cho bạn hay, hai người đó làm ở ngay phòng thay quần áo, không biết Lưu Kim Yến kia là theo dõi hay sao mà biết được, trực tiếp xông vào, kéo cô ả kia từ phòng thay quần áo ra, hai người đánh nhau một hồi, chậc! Chậc! Bạn không biết quang cảnh lúc ấy náo nhiệt tới nhường nào đâu, cô người mẫu đó, cả người trần trụi đánh nhau với Lưu Kim Yến, từng mảng mỡ trên người lão già kia đều run lên, mặc mỗi chiếc quần đùi can ngăn, thật con mẹ nó đáng xem. Hựu An, cô ả Lưu Kim Yến kia chính là một người đàn bà chanh chua, trước kia chỉ giả vờ yếu ớt vứi ông chồng nhà bạn thôi, lại còn giở trò ngang ngược với bạn, nói không chừng bạn cũng sẽ bị đánh cho một trận. Bạn nói xem, ả đàn bà này nghĩ thế nào mà lại vì mấy đồng tiền mà tự chà đạp bản thân thành hèn hạ đến như vậy......"
Sau khi Hựu An tạm biệt Giai Kỳ, liền trực tiếp tới nơi ở của mẹ Phùng. Hiện nay rất nhiều người bị bệnh tiểu đường, mẹ Phùng lại đi đứng không lưu loát, Hựu An liền thường đưa thuốc tới tận nhà, tránh cho bà phải chạy tới chạy lui.
Mẹ Phùng kéo tay cô nói: "Hựu An, lại làm phiền con, con xem, ban đầu mẹ của Yến Tử đối xử với con như vậy, con cũng không để trong lòng, còn nhớ tới hai bà cháu này, khiến bà lão như mẹ cũng không biết nói gì cho phải bây giờ."
Hựu An nói: "Đây là việc con nên làm mà, cha Yến Tử là chiến hữu của Tự Hoành, Tự Hoành có nói với con, chiến hữu này như anh em ruột thịt của anh ấy. Mẹ cũng đừng khách khí với con, đây đều là việc con nên làm, mẹ cởi vớ ra cho con xem chân một chút......"
Cô kiểm tra một chút, dặn dò: "Da hơi khô, mỗi ngày mẹ nhất định phải nhớ dùng nước nóng ngâm chân, sau đó bôi vaseline như hướng dẫn, bệnh tiểu đường sợ nhất là cơ chân bị cứng, dễ tạo thành hoại tử gây biến chứng......"
"Bà nội, bà nội, cô giáo ở vườn trẻ bảo bọn con tập vẽ cá vàng, con không biết vẽ......" Mẹ Phùng có chút khó xử, Hựu An đứng lên nói: "Để dì dạy con vẽ được không?" Ánh mắt Yến Tử sáng lên, gật đầu một cái.
Cô ngồi yên bên bàn học nhỏ, từng nét từng nét dạy cô bé vẽ cá vàng, mẹ Phùng ở phía sau, nhìn mà hốc mắt không khỏi đỏ lên. Sao Yến Tử lại xui xẻo gặp phải người mẹ như Lưu Kim Yến chứ, nếu là Hựu An...... Mẹ Phùng vội vàng lắc đầu một cái, mình đang nghĩ chuyện hoang đường gì vậy.
Hựu An ở lại ăn cơm tối cùng mẹ Phùng rồi mới trở về, giao thông nơi mẹ Phùng đang ở rất thuận lợi, đi một tuyến xe điện ngầm là có thể về đến nhà. Hựu An vừa ra khỏi thang máy, rút chìa khoá tra vào ổ, điện thoại di động liền vang lên. Hựu An nhìn màn hình điện thoại, là Giai Kỳ, một tay đẩy cửa ra, một tay mở máy nhận điện, bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Giai Kỳ: "Hựu An, bạn còn nhớ lần trước mình nói có thấy một người rất quen mắt ở trước cửa bệnh viện của bạn không? Mình nhớ ra rồi, gã đó chính là kẻ cầm đầu nhóm người lần trước chúng ta gặp ở quầy rượu, lúc ấy đều bị ông xã nhà bạn đánh cho tơi tả......" Lời chưa nói dứt, liền nghe Hựu An ở bên kia kêu lên một tiếng, tiếp theo đó là một loạt tạp âm.
Tâm Tề Giai Kỳ chợt lạnh, tay run cầm cập, gọi điện thoại cho Chu Tự Hoành, nhấn mấy lần mới gọi được số chính xác. Điện thoại vừa thông, Tề Giai Kỳ liền nói: "Chú Chu, Hựu An ở nhà có điểm không thích hợp......" Vừa nói một câu, bên kia đã không còn nghe được tiếng gì nữa.
Chu Tự Hoành ném điện thoại di động, không đi cầu thang mà vọt tới bên cửa sổ, nghiêng người trực tiêp nhảy từ lầu hai xuống, dẫm hết chân ga, lúc về đến nhà, không ít người đã vây quanh chung cư, có cảnh sát, có quân vũ trang, còn có dân chúng tới xem náo nhiệt.
Chu Tự Hoành vạch đám người ra, xông vào bên trong, bị một anh lính vũ trang ngăn lại: "Thật xin lỗi đồng chí, nơi này có lưu manh đang bắt giữ con tin, hiện tại ngài không thể đi lên......" "!@#$%$@, cút đi......" Chu Tự Hoành đạp cho anh lính một cước.
Phùng Thần nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi tới, bốn lính vũ trang cộng thêm Phùng Thần cũng không kiềm chế nổi Chu Tự Hoành, Phùng Thần bị Chu Tự Hoành đánh ngã trên đất, âm thầm kêu khổ, người này điên rồi, thấy Chu Tự Hoành sắp xông vào, Phùng Thần lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, cậu đi đi, cậu lên đó cô dâu nhỏ nhà cậu sẽ không có chuyện gì sao, cậu có biết bọn chúng là dân liều mạng không. Tới bây giờ còn chưa động thủ chính là vì chờ cậu, thằng nhóc biếи ŧɦái đó, vì dằn mặt cậu mà muốn gϊếŧ chết vợ của cậu, cậu đi lên đi, con mẹ nó, cậu lên đi”. Mấy câu nói đó thật có tác dụng, Chu Tự Hoành kiềm chế tức giận xoay người lại, nâng Phùng Thần đang nằm trên mặt đất vẫn đang hét lớn: “Cậu lên đi, lên đi!......"
Chu Tự Hoành túm cổ áo anh: "Đại Phùng, con mẹ nó, tôi nói cho anh biết, anh đừng ở đây hò hét với tôi, chuyện dùng vợ tôi làm mồi nhử, sau này tôi sẽ tính với anh, nếu hôm nay vợ tôi rớt một sợi tóc, con mẹ nó, tôi sẽ khiến cả nhà anh thành kẻ trọc, bây giờ nói tình huống cụ thể cho tôi biết đi."
Phùng thần có chút chật vật đứng lên, nói sơ lược tình hình, Chu Tự Hoành nhìn cửa sổ trong góc nghiêng ở tòa nhà bên kia, nói: "Tìm cho tôi một cây súng bắn tỉa, tôi lên trước."
Phùng Thần nói: "Bên kia đã an bài lính bắn tỉa......" Chu Tự Hoành lạnh lùng: "Đại Phùng, đó là vợ tôi." Phùng Thần cũng biết, kỹ năng quân sự giỏi nhất của Chu Tự Hoành chính là ngắm bắn, kỷ lục anh lập năm đó, tới hôm nay vẫn chưa ai có thể phá vỡ. Nhưng Phùng Thần cũng biết, quan hệ đến tính mệnh cô vợ nhỏ của anh, chỉ sợ Chu Diêm Vương cũng không đủ tỉnh táo, lính bắn tỉa sợ nhất chính là không bình tĩnh, nhưng Phùng Thần thật sự không chọc nổi vị này.
Từ ống ngắm, Chu Tự Hoành thấy rõ tình cảnh trong nhà, Hựu An, La Vĩnh Quốc cùng dì người làm đều ở trong phòng khách, cũng may La Vĩnh Quốc không xuất thân từ quân nhân. Mặc dù là dân liều mạng, nhưng cũng không biết phải né tránh góc độ có thể đánh lén, Chu Tự Hoành có thể cảm nhận rõ ràng cô dâu nhỏ đang sợ hãi, mặc dù cô biểu hiện rất kiên cường, sắc mặt có hơi tái, nhưng cũng không khóc. Cảm giác của Chu Tự Hoành lúc này giống như dùng dao cùn cứa từng nhát từng nhát vào tim, thật thương tâm......
Tác giả có lời muốn nói: bạn bè góp tiền trọ, rất đáng tin.
Nói thật, chuyện ở quầy rượu buổi tối hôm đó, Hựu An thật sự không có ấn tượng gì cả, chủ yếu do ngày đó uống say. Những chuyện này về sau đều do Giai Kỳ nói lại với cô, chứ đừng tới mặt mũi của mấy người kia, một chút cô cũng không nhớ. Nhưng dù không nhớ, Hựu An cũng thực sự cảm thấy sợ hãi, cái loại sợ hãi giữa sự sống và cái chết.
Kẻ bắt cóc hiển nhiên đã có chuẩn bị trước, nói không chừng đã theo dõi cô mấy ngày rồi, hèn chi ông chồng của cô không ngừng dặn dò cô. Hắn mặc đồng phục nhân viên phục vụ, thuận lợi đi vào chung cư, uy hϊếp dì giúp việc, ở lại hẳn trong nhà ôm cây đợi t.
Hựu An tuyệt đối không cho rằng người đàn ông này làm vậy vì tiền, cảnh sát đã vây kín bên ngoài chung cư, một giọt nước cũng không lọt, nhưng người đàn ông này cũng không chút sợ hãi, thậm chí ngay cả khẩn trương cũng không có, trong mắt chỉ có sát ý điên cuồng, đây là một kẻ điên.
La Vĩnh Quốc nhìn ngoài cửa sổ một chút, quay đầu lại nở một nụ cười âm hiểm, vết đao trên mặt giật giật mấy cái, nhìn có mấy phần dữ tợn, hít hai hơi thuốc, ném xuống đất, giẫm tắt, đi tới, giơ con dao trên tay tới trước mặt Hựu An, doạ: "Cô nói xem, nếu như tôi hủy cái mặt xinh đẹp này đi, người đàn ông của cô còn có thể muốn cô không?"
Hựu An hết sức kềm chế sự sợ hãi trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Nếu anh giết chết tôi, anh cũng không thoát khổi sự trừng trị của luật pháp, trừ phi tự thú......" "!@#$%$@, con quỷ nhỏ đừng cố nói, đừng dụ dỗ tao, tao đã từng giết người, hơn nữa còn vượt ngục ra ngoài, bây giờ về tự thú có tác dụng quỷ gì. Tao trốn ra ngoài chỉ vì báo thù, bất quá mày cứ yên tâm, bây giờ tao sẽ không giết mày, tao phải ở trước mặt người đàn ông của mày mà giết mày, thằng đó đã khiến ông đây khó chịu, thì nó cũng đừng nghĩ đến chuyện sống thoải mái."
Đưa tay túm tóc Hựu An, kề dao vào cổ của cô, đẩy tới trước cửa sổ phòng khách, cửa kiến đã bị gã đập vỡ, gió hun hút lùa vào, gió phất tóc dài của Hựu An lên, quét lên mặt Hựu An, nhìn qua vô cùng nhếch nhác.
Lòng Phùng Thần giật thót, viên cảnh sát bên cạnh lấy loa ra, Phùng Thần xông lên, kêu gọi đầu hàng: "La Vĩnh Quốc, hãy thả con tin ra, chúng ta có thể trao đổi điều kiện, tôi cam đoan."
La Vĩnh Quốc nói với dì giúp việc đang run run: "Bà kia, đem cái loa trên đất đến đây." Dì giúp việc run lẩy bẩy bước tới, xem ra là sợ hãi đến cực hạn rồi, cầm đến được nửa đường, chưa đưa đến tay La Vĩnh Quốc, liền đánh rơi trên mặt đất.
La Vĩnh Quốc nhấc chân đá một cước: "!@#$%$@, con mẹ nó, bà đừng có giở trò với tôi, dám giở trò, có tin tôi gϊếŧ chết bà ngay bây giờ không." Dì giúp việc đã hơn năm mươi tuổi, bị một đạp này, nửa ngày cũng không dậ
La Vĩnh Quốc nhấc chân lại muốn đạp, nhưng Hựu An nói lớn: "Nếu như dì ấy là mẹ anh, anh còn muốn đạp nữa sao?" La Vĩnh Quốc không thèm nghe, đi tới, lại đạp mấy cái, dì giúp việc đau không mà không dám kêu, tâm Hựu An thật lạnh, đây là một tên lưu manh mất hết nhân tính, một ít đạo đức cơ bản nhất cũng không có, là loại người bại hoại nhất, là khối u ác tính của xã hội.
La Vĩnh Quốc đạp mấy đạp, lại còn nhổ một ngụm nước bọt: "Đừng giả chết, đem cái loa đưa cho tao, nhanh......"
Dì giúp việc đành phải gượng dậy, run lẩy bẩy đưa cái loa cho La Vĩnh Quốc, lại nhanh chóng lui về ngồi chồm hổm ở góc tường bên kia.
La Vĩnh Quốc cầm cái loa, nói với bên ngoài: "Cảnh sát Phùng, con mẹ nó, đừng nói dối mà lừa tao, tao không phải thằng ngu. Nếu tao đã vượt ngục ra ngoài, đương nhiên là sẽ không thể sống trở về, chẳng qua, tao chết như vậy cũng không giá trị, phải kéo theo mấy kẻ chết chung. Con nhóc này là người đầu tiên, bây giờ tao cho bọn mày năm phút, bọn mày phải khiến chồng của con nhóc này đi lên đây, hết năm phút, nếu không thấy người, tao liền ném con nhóc này ra ngoài."
Mặt Phùng Thần liền biến sắc: "La Vĩnh Quốc, cậu đừng làm loạn! Được, tôi sẽ bảo anh ta lên." Quả nhiên anh đã đoán đúng, tên khốn này đúng là muốn trả thù Tự Hoành, nếu Tự Hoành đi lên thì càng phiền toái, nhưng cũng không thể không lên...... Sau lưng bỗng nhiên vang lên một âm thanh: "Tự Hoành ở góc nhà phía đông?"
Nghe giọng của Giang Đông, Phùng Thần thở phào nhẹ nhõm, ba người là chiến hữu, nhưng Tự Hoành cùng Giang Đông cũng là anh em. Năm đó, lúc ở cục trinh sát, hai người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là một tổ hợp quí báu. Kỹ năng quân sự, tố chất tâm lý đều khó phân cao thấp. Hơn nữa, Phùng Thần chợt nhớ, hình như cô dâu nhỏ của Tự Hoành là em gái của Giang Đông.
Ống ngắm trên tay Chu Tự Hoành nhắm ngay La Vĩnh Quốc. Kỳ thực công việc này, Chu Tự Hoành cũng không nhớ mình đã làm bao nhiêu lần. Năm đó, lúc chưa vào bộ đội đặc chủng, anh tạm thời nhận một vài nhiệm vụ, tình huống lúc đó nguy cấp hơn bây giờ, hơn nữa kẻ bắt cóc đã trãi qua huấn luyện bộ đội chính thống, dưới tình huống này, Chu Tự Hoành chỉ nhắm đến việc hoàn thành nhiệm vụ, chỉ mất mấy giây. Nhưng bây giờ, Chu Tự Hoành phát hiện mình ngắm không chính xác, tay của anh không hề ổn định, không tự chủ mà run nhè nhẹ, biên độ rất nhỏ nhưng lại hoàn toàn không khống chế được. Anh sợ, sợ sẽ đánh mất thứ mình thương yêu nhất, dù chỉ một phần vạn khả năng, anh cũng không thể chấp nhận nổi.
Một cánh tay từ sau lưng cầm lấy khẩu súng: "Ở đây đã có tôi, cậu lên ngăn gã bắt cóc đi, tôi sẽ tìm góc độ tốt nhất, nhưng trước hết phải bảo đảm an toàn của cô ấy, bởi vì, ai trong chúng ta cũng không chịu nổi một chút sơ xuất."
Chu Tự Hoành giao súng cho anh ta, anh biết Giang Đông nói không sai, phải bảo đảm sự an toàn cho Hựu An, bọn họ đều chịu không nổi hậu quả mất đi Hựu An.
Chu Tự Hoành nhìn anh ta một cái, rốt cuộc Giang Đông lại mạnh mẽ hơn anh, rõ ràng tình cảm đối với Hựu An không hề ít hơn so với anh, nhưng súng trong tay anh ta lại bình ổn hơn trong tay mình nhiều.
Phùng Thần lo lắng nhìn Chu Tự Hoành một cái, nhỏ giọng nói:"Thằng nhóc này là một tên biến thái, ghi thù với cậu, lên đó cậu chắc chắn sẽ bị giày vò, cậu nóng tính......" Chu Tự Hoành cắt ngang lời anh ta: "Tôi hiểu, vợ tôi ở trên đó rồi, vì vợ tôi, cái gì tôi cũng có thể nhịn." Xoay người, trực tiếp vào thang máy, Phùng Thần sửng sốt một hồi mới hồi hồn, dù sao thì, Giang Đông và Tự Hoành đều là loại đàn ông không thể khuất phục.
Chu Tự Hoành ấn chuông, La Vĩnh Quốc không tự chủ mà khẩn trương, từ hôm đó gã cũng biết bản lĩnh của Chu Tự Hoành, người đàn ông của con quỷ nhỏ này không phải là nhân vật tầm thường, chỉ chỉ dì giúp việc: "Bà đó, đi mở cửa."
Chu Tự Hoành vừa bước vào, La Vĩnh Quốc liền lui về sau một bước, đứng ở cửa sổ, con dao gắt gao để ở cổ Hựu An, hô lên: "Giơ cao hai tay, cởϊ qυầи áo, có cởi hay không?" Dao nhấn một cái, Hựu An cảm thấy đau nhói, ánh mắt Chu Tự Hoành dừng trên vết máu ở cổ nhỏ của vợ anh, từng giọt từng giọt, giống như đang rơi trong lòng anh.
Mắt Hựu An nhắm lại rồi mở ra, bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt dũng cảm mà kiên định. Giờ khắc này, Chu Tự Hoành phát hiện, mình càng thương vợ mình hơn. Cô nhóc luôn yếu ớt, sợ nóng, sợ lạnh, sợ đau, nhưng với sống chết, lại có mấy phần dũng khí, khiến cô càng xinh đẹp đoạt hồn phách.
Chu Tự Hoành giơ tay lên, bắt đầu cởϊ qυầи áo, áo khoác, áo sơ mi, quần, chỉ còn sót một cái quần lót tứ giác. La Vĩnh Quốc thấy anh nghe lời như vậy, chợt cười quái dị một tiếng: "Không phải mày rất lợi hại sao, thế nào, bây giờ vì con quỷ nhỏ này liền sợ hãi? Tối hôm đó, dọn dẹp dẹp mấy anh em bọn tao, hận không thể chết, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ cũng không được, hiện tại, mày cũng nên nếm thử chút cảm giác đó, quỳ xuống."
Mắt lạnh của Chu Tự Hoành chợt lóe, "Con mẹ nó, mày có quỳ hay không? Không quỳ, con quỷ nhỏ trước mặt tao sẽ......" La Vĩnh Quốc cầm con dao khẽ đặt lên mặt Hựu An.
Chu Tự Hoành biết rõ, La Vĩnh Quốc muốn hù dọa anh, cho dù anh quỳ xuống, La Vĩnh Quốc cũng không vì vậy mà bỏ qua, nhưng đầu gối anh vẫn cong, quỳ xuống......
Nước mắt Hựu An rơi xuống, bây giờ mới hiểu đây là tên biếи ŧɦái, đến hành hạ ông chồng nhà cô. Nhưng Hựu An lại phát hiện, cái gì mình cũng không làm được, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tự Hoành quỳ trên mặt đất, người đàn ông cao lớn như núi, người đàn ông kiêu ngạo kiên cường bất khuất, lại quỳ xuống trước mặt kẻ bắt cóc, vì cô.
La Vĩnh Quốc hả hê, cười phá lên: "Ha ha, mày qua đây quỳ đi, bên kia quá xa, tao nhìn không rõ......" Chu Tự Hoành thật sự đi tới, quỳ xuống lần nữa, anh mới vừa quỳ xuống, La Vĩnh Quốc liền hung hăng đạp mấy cái: "Con mẹ nó, không phải mày rất lợi hại sao, mày đánh trả đi! Đánh trả đi! Ha ha...... Con mẹ nó, mày cũng có ngày hôm nay, mày cũng có ngày hôm nay......" Đạp mười mấy cái còn chưa hả giận, thuận tay liền xách một bình hoa thủy tinh lớn, đập tới. Bình hoa vỡ vụn, bên trong vẫn còn nước, dội cho máu của Chu Tự Hoành chảy xuống, nhìn mà đau lòng.
Hựu An quát to một tiếng, không quan tâm đến con dao trên cổ, dù sao tay cũng không bị trói, giơ tay cào một cái. La Vĩnh Quốc không nghĩ tới cô gái này không sợ chết, bị cô cào lên mắt, đau quá liền giơ chân đá cô một đá. Kẻ này thật có gan gϊếŧ người, không chút do dự, giơ dao lên, liền đâm xuống.
Hựu An liền thấy một bóng dáng nhanh chóng nhào tới, che chở cả người cô vào trong ngực, mùi hương quen thuộc, khiến cô biết đây là ôm người đàn ông nhà cô. Pằng, một tiếng súng vang lên, Chu Tự Hoành rên nhỏ một tiếng, sau tiếng súng, là tiếng phá cửa ầm ĩ mà vào.
Hựu An cảm thấy cái ôm chồng cô có chút trì xuống, giống như sức nặng toàn thân đều đè lên người cô, cô ngọ ngoạy, thò đầu ra, chạm vào ánh mắt của Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành với tay sờ mặt cô: "Vợ, em không có việc gì, đúng không?" Hựu An gật đầu một cái: "Em không sao." Chu Tự Hoành nhỏ giọng cười: "Vợ, vậy em cười một cái cho ông xã em xem đi."
Hựu An nở một nụ cười thật tươi, Chu Tự Hoành hôn một cái, nói: "Vợ anh cười thật là đẹp mắt." Hựu An đưa tay muốn ôm anh, lại sờ tới một mảnh dính ướt sau lưng, vừa giơ tay lên nhìn, cả tay đều là máu, Hựu An sợ hết hồn, chợt nhớ tới vừa rồi tên bắt cóc giơ dao lên định đâm cô: "Anh, anh ngươi bị thương......" Hựu An bắt đầu luống cuống, tay cũng không biết nên để ở đâu.
Giang Đông đi đến, nâng bả vai Chu Tự Hoành lên, hai nhân viên cứu hộ nhanh chóng nhấc Chu Tự Hoành đặt lên băng ca, Hựu An vội vàng theo ra ngoài.
Lên xe cứu thương, Chu Tự Hoành nằm trên băng ca, nhắm mắt lại, không biết là hôn mê, hay là mệt mỏi. Hựu An nắm bàn tay to của anh, nước mắt lộp độp rơi xuống.
Giọng Giang Đông ồm ồm vang lên bên cạnh: "Khóc cái gì? Chút vết thương ấy không chết người được, em là bác sĩ, hẳn là phải rõ hơn chúng tôi chứ." Hựu An lau lau mặt: "Tôi khóc thì làm phiền anh sao, ai bảo anh đi theo, nếu anh không vui khi thấy tôi khóc, thì nhắm mắt lại."
Chu Tự Hoành mở mắt ra, thở dài nói: "Anh em hai người có thể để cho tôi nghỉ một lát không, dù gì tôi cũng là bệnh nhân!" Giang Đông hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hựu An vội vàng hỏi anh: "Có đau hay không?" Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, gật đầu một cái: "Đau, vợ à, hay là em hôn anh một cái, hôn một cái có thể làm anh bớt đau." Mặt Hựu An đỏ lên, liếc trộm Giang Đông một cái, cúi đầu qua, hôn lên trên mặt Chu Tự Hoành một cái.