Bởi vì lời tuyên bố như mệnh lệnh này của Chu Tự Hoành mà cả hôn lễ, Hựu An đắm chìm trong thấp thỏm cùng chờ mong. Hựu An biết, từ một khắc khi gặp Chu Tự Hoành, cuộc đời của cô như được sinh ra lần nữa. Từng ngày tích góp như tằm nhả tơ cho ước mơ cùng tin tưởng vào tương lai. Trong lòng cô hiểu cô nép vào trong ngực người đàn ông này, cuộc đời về sau sẽ là một con đường bằng phẳng. Đem cả bản thân mình giao cho một người đàn ông như vậy không có gì đáng sợ, nhưng cô vẫn lo lắng như cũ.
Quá trình phức tạp, tân khách náo nhiệt, lúc Hựu An thấy Chu Tự Hoành, toàn bộ cảnh vật trở nên mơ hồ, thế giới của cô mờ đi, chỉ còn người đàn ông đứng ở cách đó không xa, anh là chồng của cô.
Người điều khiển chương trình nói cái gì cô đều không nhớ rõ, chỉ nhớ là, anh sải bước đến, dắt tay cô từng bước từng bước đi về phía trước. Ánh mắt của anh dịu dàng, bước chân kiên định, Hựu An có loại ảo giác, đây là một giấc mộng đẹp, cô hận không được vĩnh viễn không tỉnh lại.
Loại cảm giác này cho đến khi bị Chu Tự Hoành nhét vào trong xe, lái xe ra khỏi nội thành, mới tìm về chút thực tế. Hựu An nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đô thị ồn ào đã bị bọn họ bỏ lại sau lưng. Phía trước là đường núi uốn lượn, Chu Tự Hoành hạ cửa sổ xe xuống, gió núi thổi vào mặt mang theo mùi thông thơm ngát.
Hựu An không khỏi hỏi: "Chúng ta đi đâu?" Chu Tự Hoành nói: "Hưởng tuần trăng mật, tự nhiên muốn đi vào tận rừng sâu núi thẳm." Hựu An ngạc nhiên, nửa ngày mới ngây ngốc hỏi: "Rừng sâu núi thẳm, vậy chúng ta ăn cái gì?"
Chu Tự Hoành giơ tay sờ tóc của cô cười: "Quên người đàn ông của em làm nghề gì à? Yên tâm, khẳng định vợ anh sẽ không bị đói."
Hựu An bắt đầu rối rắm, người đàn ông này nói thật sao! Nhưng nhìn đường đi thì đúng là hướng lên trên núi.
Cuối cùng xe ngừng lại trước một biệt thự ở lưng chừng núi, Hựu An ghé đầu nhìn một chút, không khỏi chu chu miệng nói: "Đây chính là rừng sâu núi thẳm mà anh nói?" Chu Tự Hoành cười, siết chặt mặt của cô: "Vợ ngốc."
Chu Tự Hoành bước xuống mở cửa xe đưa tay bế cô ra ngoài. Xoay một vòng, làn váy dài trên người cô quét qua tạo thành một đường cong xinh đẹp trong màn đêm. Chu Tự Hoành cúi đầu chụt chụt hôn cô một cái, nhỏ giọng nói: "Mặc dù không phải rừng sâu núi thẳm, cũng chỉ có hai chúng ta......" m thanh của anh rất thấp, có chút khàn đυ.c, mang theo nhiệt độ nóng bỏng mơ hồ, chui vào lỗ tai Hựu An chạy thẳng đến trái tim. Ý tứ người đàn ôngắn nhủ tương đối rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An cơ hồ nhuộm đỏ bừng.
Biệt thự rất lớn, trang hoàng theo cách thức Châu u, khiêm tốn lại xa hoa. Hựu An còn chưa kịp xem xét cẩn thận nơi này, liền không nhịn được co rúm lại một chút. Tuy là tháng năm, nhưng nhiệt độ trong núi lại rất thấp, mới vừa rồi do Chu Tự Hoành ôm còn chưa có cảm giác, vào lúc anh buông cô xuống, lập tức có chút cảm giác xót xa lạnh lẽo.
Chu Tự Hoành dắt tay cô lên lầu, vào phòng ngủ, để hành lý xuống, chỉ chỉ một cánh cửa bên trong: "Bên kia là phòng tắm, em tắm trước đi......" Những lời này của Chu Tự Hoành rất bình thường, nhưng nghe vào trong lỗ tai Hựu An liền mang theo một cỗ mập mờ không nói thành lời, Hựu An đỏ mặt gật đầu.
Phòng tắm xông hơi có bồn tắm mát xa, Hựu An lại không có tâm tình hưởng thụ. Tắm xong rồi, mới phát hiện mình quên đem đồ lót vào, cô quấn khăn tắm, len lén đẩy hé cửa nhìn ra phía ngoài. Không có ai, Hựu An chạy nhanh ra ngoài, mở rương hành lý, rút túi đồ lót lại chạy trở về.
Mở túi ra, không khỏi ngạc nhiên, bên trong căn bản không phải là những thứ mình thu dọn. Cô chợt nhớ, lúc cô thu dọn hành lý, Giai Kỳ đã chạy tới nhét vào một bọc đồ, nói là quà kết hôn, lúc ấy lao nhao bận rộn nên cô cũng không mở ra, hiện tại mới phát hiện, lại là......
Hựu An cầm đai an toàn mỏng manh giở lên, nhìn về phía ánh đèn, cơ hồ mỏng như cánh ve. Áo ngủ như vậy mặc hay không mặc có gì khác nhau, bết bát nhất chính là qυầи ɭóŧ cùng áo ngực, tất cả đều là loại vải vóc này. Hơn nữa qυầи ɭóŧ còn là loại quần chữ đinh, Hựu An suy nghĩ một chút, nếu cô mặc cái này đi ra ngoài, người đàn ông bên ngoài kia sẽ nghĩ sao? Có thể coi cô như một cô nàng phóng đãng hay không? Nhưng mà không mặc, cô thật sự không có dũng khí chạy ra ngoài một lần nữa, nếu như vừa đúng lúc chạm phải Chu Tự Hoành......
Hựu An ngơ ngẩn thật lâu, cuối cùng vẫn đem đồ lót Giai Kỳ cho mặc vào trên người, suy nghĩ một chút lại phủ thêm khăn tắm che bên ngoài. Mặc xong, mới rón ra rón rén đi ra ngoài, Chu Tự Hoành vẫn không ở trong phòng, hệ thống sưởi cũng đã bật lên.
Hựu An quan sát đánh giá bốn phía một lát, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Trong phòng cùng trong hành lang đều trải dài thảm màu trắng mềm mạiđạp lên lông tơ mềm mại có thể thoải mái đến tận trong lòng.
Hựu An rón rén xuống lầu. Trong phòng, lò sưởi âm tường đã đốt, cho dù cô mặc ít như vậy, cũng không còn cảm thấy quá lạnh. Mà Chu Tự Hoành an vị ở trước lò sưởi, ánh lửa bập bùng bên cạnh anh, nhìn qua giản dị mà rõ nét. Ánh sáng lò sưởi chiếu rọi, cũng biến thành hết sức nhu hòa, ánh sáng trong đáy mắt anh như hòa quyện cùng ánh lửa.
Chu Tự Hoành xoay người, duỗi tay về phía cô nói: "Tới đây." Âm thanh của anh, mang theo bá đạo trước sau như một, tối nay lại thêm vào một chút căng thẳng.
Tim Hựu An khẩn trương đập loạn thình thịch, theo bản năng nắm chặt khăn tắm trên người, từng bước từng bước đi qua. Một khắc khi cô để tay trên tay anh, trời đất chợt quay cuồng, bị anh đè trên thảm.
Hựu An có chút kinh hoảng mở to hai mắt nhìn Chu Tự Hoành, ánh lửa nơi lò sưởi âm tường nhảy vào trong mắt anh, giống như đốm lửa trong đêm tối, trong nháy mắt, lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Ánh mắt Chu Tự Hoành xẹt qua từng tấc từng tấc trên người cô, rất chậm, lại mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Dưới ánh mắt như vậy, Hựu An không tự chủ được khẽ run.
Chu Tự Hoành cơ hồ dùng lực ức chế lớn nhất, tới khống chế được **mãnh liệt trong cơ thể. Nha đầu này đại khái không biết, cô mê người như vậy. Vải vóc màu hồng trong suốt xinh đẹp, làm nổi bật da thịt trắng nõn sáng ngời của cô, cổ thiết kế chữ V thật sâu, ren trong suốt, ngực trắng như tuyết, hạt châu như anh đào tươi cách lớp vải vóc dựng lên thẳng đứng...... Eo thon, tam giác thần bí rậm rạp, nha đầu này là muốn tới lấy mạng anh.
Chu Tự Hoành cảm thấy người anh em của mình đã trướng to tới trình độ muốn nổ tung, vội vàng muốn đem nha đầu này nuốt luôn vào bụng: "Tiểu nha đầu, hấp dẫn người đàn ông của em như vậy, lát nữa không cho kêu ngừng......" Chữ ‘ngừng’ biến mất trên môi Hựu An......
Chu Tự Hoành hôn mãnh liệt như phải đem cả cô nuốt vào. Anh hé miệng, bao lấy toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn của cô, đẩy hàm răng của cô ra, tiến vào, quấn lấy lưỡi của cô, dùng sức hút,Hựu An cảm thấy đầu lưỡi sắp không phải là của mình rồi, vừa tê vừa đau, mà người đàn ông này vẫn chưa hài lòng, mạnh mẽ xâm nhập mỗi một tấc thịt mềm trong miệng cô, gặm, cắn, liếʍ, dây dưa, hút.
Hựu An có loại ảo giác mình sắp bị anh hút hết dưỡng khí! Nếu không sao lại càng ngày càng choáng. Khó khăn lắm Chu Tự Hoành mới đẩy cô ra, cô thở gấp từng ngụm từng ngụm. Bởi vì thở gấp, bộ ngực của cô kịch liệt phập phồng, trắng nõn nhấp nhô lên xuống...... Chỉ nghe roẹt một tiếng.
Hựu An kinh hoảng cúi đầu, khăn tắm chẳng biết đã sớm đi đâu. Người đàn ông này đã một tay giật áo ngủ trên người cô ra, quần áσ ɭóŧ bên trong cũng thành mảnh vụn. Tay của anh thay thế áo ngực bao lấy một bên, kịch liệt vuốt ve, miệng ngậm một bên kia, dùng sức hút, dây dưa. Nốt chai trên tay anh thật dầy, ma sát da thịt mịn màng khiến cô vừa đau lại vừa nhột.
Hựu An không thể diễn tả đây là loại cảm giác gì, cô chỉ có thể giơ hai tay kẹp đầu của anh lại, cả người run rẩy. Đầu óc của cô càng choáng váng, cô trốn tránh nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm giác được rõ ràng. Môi lưỡi của anh xẹt qua ngực, bụng, rơi vào mảnh đất màu mỡ rậm rạp chưa từng có ai khai khẩn.
Tựa như mới hôn miệng cô vừa rồi, người đàn ông này hôn cô ở đâu, cũng bá đạo và mạnh mẽ như cũ. Chân của mình bị anh tách ra nhấc lên, lưỡi của anh từ dưới lên trên phớt qua thịt non của cô, một lần lại một lần. Loại cảm giác đó làm Hựu An vừa sợ vừa cuống, tay nhỏ bé của cô dùng sức đẩy anh, muốn đẩy anh ra.
Tư thế như vậy, thân mật như vậy, vượt ra khỏi phạm vi Hựu An có thể thừa nhận. Người đàn ông này thật giống như muốn ăn cô, một chút thịt cùng xương cũng không lưu lại. Nhưng mà cô lại không nhúc nhích được, tay người đàn ông này giống như kìm sắt, thứ duy nhất cô có thể làm chính là run rẩy......
Cực hạn trong lòng rất nhanh bị đột phá, lúc cái loại khoái hoạt quỷ dị đó tràn tới, Hựu An không tự chủ được rên lên...... Sau đó Hựu An khóc.
Cô cảm thấy, thân thể đều không phải là của mình, mềm không có một chút hơi sức, cái loại co quắp đó, một chút cô lại cũng không khống chế được. Hơn nữa phía dưới...... Nướ© ŧıểυ của cô lại không ống chế được...... Một khắc vừa rồi kia, cô rõ ràng cảm thấy có cổ chất lỏng từ phía dưới cô chảy ra ngoài: "Ô ô...... chú Chu, anh khốn kiếp, anh khốn kiếp, anh buông em ra, anh buông em ra......"
Thật khó khăn mới lấy lại chút hơi sức, Hựu An điên cuồng nện cho Chu Tự Hoành vài cái: "Ô ô......" Câu nói kế tiếp lại bị Chu Tự Hoành ngăn ở trong miệng.
Giống như vì trấn an, Chu Tự Hoành hôn cô thật lâu, hơn nữa rất dịu dàng. Lúc Hựu An cho là anh sẽ bỏ qua cho cô, đã cảm thấy phía dưới đau nhức kịch liệt. Cô muốn kêu, cô muốn xin tha, nhưng miệng bị Chu Tự Hoành liều chết chặn lại, một chữ cũng không kêu được.
Chu Tự Hoành có chút ngoài ý muốn, tiếp theo là mừng như điên. Loại đau này chứng tỏ sự thuần khiết, mỗi cô gái đều phải trải qua. Anh thật cao hứng, cô cứ thế hoàn chỉnh thuộc về anh.
Hựu An thở hổn hển, như cá nhảy khỏi mặt nước, khóc mà thở không ra hơi, hết sức đáng thương, trong miệng còn liên tục lải nhải kêu: "Đau, đau quá, anh ra ngoài được không, anh đi ra ngoài......"
Động tác dưới thân Chu Tự Hoành rốt cuộc dừng lại, lại cúi đầu hôn lên ánh mắt của cô, vô cùng rõ ràng nói: "Em là của anh." "A......" Chu Tự Hoành nhẫn tâm thẳng tiến, xông phá tầng trở ngại cuối cùng, thẳng tắp đâm vào trong thân thể Hựu An, hoàn toàn hợp hai làm một. Tiếng kêu của Hựu An cũng bị anh nuốt vào bụng......
Sao lại đau như thế, thân thể của mình bị người đàn ông này xé ra hai nửa, mà anh vẫn ở trong thân thể của cô tàn sát bừa bãi, gân xanh liên tục nhảy lên, mỗi lần nhảy lên liền rất đau, đau hơn nửa.
Cô cảm thấy, mình khẳng định bị anh phá hủy. Nếu không, tại sao lại đau như vậy...... Anh đang hôn cô, từng chút từng chút hôn cô, hôn đôi môi cô, hôn cổ cô, hôn vành tai cô...... Hơi thở của anh nặng nề, phả lên da cô, ươn ướt lại nóng bỏng......
Dần dần Hựu An cảm thấy, hình như không còn đau nửa. Cô mới vừa nghĩ như vậy, người đàn ông trên người liền di chuyển, mới đầu rất chậm, càng lúc càng nhanh. Bàn tay to của anh bóp ở ngang hông cô, dùng sức đυ.ng mạnh, động tác kịch liệt, khiến cho Hựu An mở miệng khóc lên, cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ ái mu
Không biết qua bao lâu, tốc độ Chu Tự Hoành đột nhiên tăng nhanh, âm thanh của Hựu An khàn đi, cảm thấy trước mắt xuất hiện mấy ngôi sao, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh......
Thế nhưng lại hôn mê, tiểu nha đầu vô dụng. Chu Tự Hoành buồn bực không thôi, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện, kéo thảm bên cạnh qua bao lấy Hựu An ôm vào trong ngực, lên lầu, mở nước, cam chịu mà tắm cho tiểu nha đầu.
Tắm rửa rồi sấy khô tóc, hành hạ hắn đủ điều như thế, cô dâu nhỏ còn ngủ khò khò, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào. Hiển nhiên là bị anh làm cho mệt muốn chết rồi. Chu Tự Hoành đem cô dâu nhỏ nhét vào trong chăn, cúi đầu nhìn người anh em của mình đứng dậy mạnh mẽ chờ phân phó, không khỏi nói thầm một câu: "Kiên nhẫn một chút, về sau mỗi ngày đều là bữa ăn lớn. Hôm nay đem cô dâu nhỏ dọn dẹp thành hư, mi sẽ phải giống như trước kia, nén nhịn mà sống qua ngày, hay là mi đối với tay của người anh em này chung tình như một?"
Sau khi tiến hành một cuộc tự an ủi ngây thơ, Chu Tự Hoành mới nằm xuống. Tối hôm qua một đêm không ngủ, nhưng lúc này làm sao cũng không ngủ được. Người anh em tốt của anh rốt cuộc cũng khai trai, một khi tới gần cô dâu nhỏ liền dựng đứng lên, kích động cực độ, trướng căng làm anh đau. Một lần vừa rồi căn bản ăn không đỡ đói, chứ đừng nói thỏa mãn, nhưng vợ anh cũng ngất đi, anh còn có thể làm gì. Lại nói, cũng phải thông cảm, đây là lần đầu của vợ anh.
Buồn bực một lát lại suy nghĩ, không được làm, cũng có thể sờ sờ chứ?! Tối thiểu có thể giải khát một chút. Nghĩ đến đây, Chu Tự Hoành duỗi một cánh tay, đem cô dâu nhỏ ôm vào trong l*иg ngực mình.
Da vợ anh vừa mềm vừa trơn, mười phần co dãn. Chu Tự Hoành giơ tay lên cầm hộp điều khiển ở đầu giường, đem nhiệt độ máy điều hòa không khí chỉnh cao một chút, vén chăn lên… Khi giở trò trên người vợ anh, cô dâu nhỏ mặc dù vẫn ngủ, nhưng thân thể lại rất nhạy cảm.
Tay của anh lướt qua cái cổ xinh đẹp của cô, xương quai xanh, rơi vào trên ngực mềm mại. không khỏi rầm rì hai tiếng. Nơi này của cô dâu nhỏ vô cùng xinh đẹp, dưới ánh đèn trắng nõn sáng ngời, giống như khối ngọc ôn nhuận, mềm mại lại ấm áp. Xúc cảm tốt không cách nào hình dung, giống như hai khối bột nhỏ.
Chu Tự Hoành xoa nắn trong chốc lát, càng gợi lên lửa nóng, tay không hết hận, trực tiếp dùng miệng...... Khi anh công kích đến, đỉnh anh đào nhanh chóng xảy ra biến hóa, run rẩy đứng thẳng ở trong không khí, dính nước miếng ướt nhẹp của anh, nhìn qua giống như trái cây mang theo giọt sương, khiến Chu Tự Hoành khe khẽ cắn một hớp...... "Á...... Ô......" Ước chừng bị cắn đau, tiểu nha đầu uất ức thút tha thút thít, rên hai tiếng.
Chu Tự Hoành nhớ tới vừa rồi, đã cảm thấy buồn cười. Vợ anh rõ ràng đẹp vô cùng, nơi đó của cô phun ra nước, gần như suối phun, phun lên mặt anh. Chỉ là sau đó lại khóc, khóc phải nói là thật thảm, thật đáng yêu. Không phải Chu Tự Hoành nhẫn tâm ngoan độc, nhưng đêm động phòng hoa chúc hôm nay anh đã trở nên mù quáng rồi.
Nếu anh mềm lòng, sau này khẳng định vợ anh sẽ chết sống không để cho anh làm. Tính khí nha đầu này bướng bỉnh, tính tình vặn vẹo, thích mềm không thích cứng. Đừng thấy mềm mại yếu ớt, nếu nổi giận, anh thật không có biện pháp. Giang Đông đối cứng với cô chín năm, cũng không ngăn được cơn giận của nha đầu này.
Có vết xe đổ này, từ đầu đến cuối Chu Tự Hoành lựa chọn chiến thuật vu hồi, thật ra thì cô dâu nhỏ cũng rất phân rõ phải trái. Chu Tự Hoành hôn cái bụng khéo léo mượt mà và rốn của cô. Người anh em của anh lập tức như khuấy máu gà, không ngừng co giật kháng nghị.
Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn vợ ở trong lòng, bị anh xoa nắn, còn chưa tỉnh lại. Chu Tự Hoành không khỏi cười khổ một tiếng, nghiêng người chống lên người cô, hai cái tay chống hai bên, tránh cho trọng lượng của mình đè nặng lên cô, người anh em ngược lại rất nhanh chóng như cây kim chen vào, xẹt một cái liền chui vào giữa hai chân tiểu nha đầu. Ở giữa, mặc dù kém xa bên trong, nhưng có chút ít còn hơn không.
Chu Tự Hoành cử động, không lâu sau một ngọn lửa bốc lên. Cơn nóng tràn ra ngoài cơ thể, anh mới thở ra thật dài, xoay người xuống giường, cầm khăn lông mềm tới, cẩn thận lau sạch sẽ cho vợ anh. Lúc này mới có chút mệt mỏi, đem vợ anh ôm vào trong ngực, ngủ.
Hựu An bị cảm giác nhồn nhột trên người đánh thức, mở mắt ra liền phát hiện, Chu Tự Hoành vô cùng sôi nổi cày cấy không ngừng trên người cô. Hựu An buồn bực, người đàn ông này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy. Khuya ngày hôm trước anh làm nhiệm vụ mà không ngủ, ngày hôm qua lại giằng co đến nửa đêm. Cô đã ngủ mê man rồi, còn có chút ấn tượng mơ hồ là người đàn ông này cũng không buông tha sau khi cô ngất xỉu.
Vào lúc này nằm trên người cô, giống như một con chó lớn, nơi này ngửi ngửi, nơi kia liếʍ liếʍ, giống như cô là món đồ chơi. Chu Tự Hoành phát hiện cô tỉnh, ngẩng đầu lên: "Vợ, em tỉnh rồi......"
Du͙© vọиɠ đè nén trong mắt anh vèo một cái tăng cao, Hựu An không khỏi run run, nhớ tới cơn đau đêm qua, vội vàng đưa tay đẩy anh, chỉ sợ người đàn ông này Bá Vương ngạnh thượng cung.
Chu Tự Hoành khó khăn lắm mới đợi được vợ anh tỉnh lại, sao có thể bỏ qua thức ăn ngon đưa tới miệng, há miệng liền chận cái miệng nhỏ nhắn của Hựu An lại, hôn mãnh liệt. Hôn đến khi cả người Hựu An như nhũn ra, lại bắt đầu rất tinh tường, có thứ tự đẩy chân của cô ra, muốn đi vào. Ước chừng ngày hôm qua thật quá đau, miệng Hựu An bị chận, thân thể lại kịch liệt giằng co kháng cự, trong miệng ưm ưm ưm phản kháng.
Chu Tự Hoành buông miệng cô ra, Hựu An thở dồn dập hổn hển mấy cái, nhìn chằm chằm anh: "Chu Tự Hoành, nếu anh còn dám khi dễ em...... Khi dễ em......" Hựu An đảo tròng mắt, chợt mang một tầng hơi nước trong suốt: "Anh còn dám khi dễ em, em liền khóc cho anh xem." Nói xong, mím mím cái miệng nhỏ nhắn thút tha thút thít hai cái: "Ô ô ô, người ta đau, đau lắm, chúng ta không làm có được không, có được không vậy......"
Hựu An vừa rơi nước mắt, vừa lấy lòng cọ xát trước ngực Chu Tự Hoành. Bộ dáng này thật có thể làm cho người đàn ông đau lòng đến chết, đau lòng mà ưng thuận. Chu Tự Hoành lại không ngu, lúc này nếu anh bỏ qua, về sau càng khỏi cần nghĩ đến. Thật khó khăn mới có thể khai trai, chẳng lẽ bảo anh nhìn mà nhịn.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, trấn an dụ dỗ cô một lát: "Anh bảo đảm lần này không đau." Hựu An không tin anh, người đàn ông này âm hiểm nhất rồi, trong miệng nói rất hay rất tốt, chỉnh đốn cô lại một chút cũng không nương
Cô dẩu môi, lắc đầu một cái, ý kia chính là chết cũng không để Chu Tự Hoành làm. "Anh nhớ là tối ngày hôm qua em cũng thật thoải mái, nước nơi đó cũng phun ra thật xa......" Anh chưa nói dứt lời, một lời này làm nước mắt Hựu An lộp độp rớt xuống, nắm lại quả đấm nhỏ hướng về phía l*иg ngực của anh đánh mấy cái: "Anh còn nói, anh còn nói, người ta không thể khống chế được nướ© ŧıểυ...... Ô ô ô......"
Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng khó coi. Hựu An không chống đỡ được ranh giới cuối cùng trong lòng mình, khóc không có chút hình tượng nào. Chu Tự Hoành ngạc nhiên một hồi lâu, xì một tiếng nở nụ cười. Uổng cho nha đầu này học y, thế nhưng xuân triều cùng nướ© ŧıểυ không khống chế, cũng không phân biệt được.
Tiếng cười này, càng khiến Hựu An thấy uất ức phẫn hận. Há miệng cắn bả vai anh, cắn rất hung ác, giống như sói con. Nhưng Chu Tự Hoành cũng không động đậy.
Hựu An chua xót mở miệng, không khỏi chột dạ. Hai hàng dấu răng cắn thật sâu, tia máu đỏ sậm từ trong dấu răng chảy ra, nhìn qua rất đau. Nhưng cổ họng Chu Tự Hoành ngay cả một tiếng rên cũng không thốt ra, cứ như vậy để cho cô cắn.
Đợi cô buông miệng, Chu Tự Hoành hôn cô thật lâu, nói với cô: "Nha đầu ngốc, đó không phải là nướ© ŧıểυ không khống chế được. Đó là cao, triều, em không cảm thấy lúc ấy rất thoải mái sao?
Hựu An nháy mắt mấy cái, có chút chột dạ. Nếu như không có cơn đau sau đó, xác thực thật thoải mái. Cái loại thoải mái cực hạn đó, giống như cả thân thể cũng hóa thành bong bóng bay lên, nhưng mà không có nghĩa liền hết đau. Cơn đau sau đó cô còn chưa quên được.
Cô chu chu miệng, cắn môi không nói lời nào. Chu Tự Hoành hôn khóe miệng của cô, trượt đến bên cạnh lỗ tai cô làm, bộ đáng thương nói: "Vợ à, người đàn ông của em 36 năm mới khai trai. Dễ dàng lắm sao? Em hãy xót thương cho người đàn ông của em được không, anh bảo đảm không đau, chỉ cần em hô đau một tiếng, anh liền dừng lại......"
Hựu An chưa bao giờ biết người đàn ông này có thể giả bộ đáng thương như vậy, lời nói này khiến lòng cô lung lay một chút liền mềm nhũn. Chu Tự Hoành cảm giác thân thể của cô dần mềm nhũn ra, mặc dù ngoài miệng vợ anh không đồng ý, nhưng đây là ngầm cho phép.
Môi Chu Tự Hoành từ cổ của cô chậm rãi trượt xuống. Hôn một chút, gặm một chút trêu đùa cô, bàn tay to xẹt qua hông của cô rơi vào giữa chân cô. Cô dâu nhỏ rất sợ, hai chân kẹp thật chặt.
Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng dụ dỗ: "Mở, chân, ra. Ngoan. Em phối hợp nhất định sẽ không đau. Ừ...... Ngoan...... Mở, ra......" Dưới sự nỗ lực của anh, cuối cùng tiểu nha đầu cũng bất đắc dĩ mở chân ra, bàn tay Chu Tự Hoành thật nhanh xuyên qua rừng rập, trượt vào khối thịt trong vỏ sò lớn, giống như người lấy ngọc, ma sát hạt trân châu trong vỏ sò......
Thủ pháp của anh rất chậm, rất nhẹ. Rất nhanh Hựu An cảm thấy từ trong thân thể toát ra một loại nóng ran khó nhịn, theo động tác của Chu Tự Hoành không ngừng tăng lên, cả máu trong mạch máu của cô cũng nóng lên: "A...... Ừ......"
Cảm giác ngón tay Chu Tự Hoành tiến vào thân thể của cô, trong phút chốc tạo ra chút đau đớn liền bị cơn nóng ran này hòa tan. Thậm chí cô hi vọng anh cử động, vừa cử động cái loại nóng ran đó giống như là có thể giảm bớt một chút.
Chu Tự Hoành rất kiên nhẫn, đợi trắng nõn trong cơ thể cô toát ra, mới bắt đầu di chuyển với biên độ nhỏ. Cái cảm giác khít khao ấm áp đó, cơ hồ đem Chu Tự Hoành ép đến điên khùng, nhưng anh phải nhịn. Ai bảo anh cưới cô vợ nhỏ như vậy, không muốn cô đau, không muốn cô khóc, cũng chỉ có thể từ từ, để nha đầu này có được chút ngon ngọt, về sau anh mới có những ngày tính phúc.
Hựu An cảm thấy ngón tay người đàn ông này giống như có ma lực, linh hoạt ra vào trong cơ thể cô, mang cho cô ** thoải mái không cách nào nói ra khỏi miệng. Rất thoải mái, hơn nữa, càng ngày càng không đủ, cô cử động với biên độ nhỏ bắt đầu nghênh hợp động tác của Chu Tự Hoành thì ngón tay thứ hai của Chu Tự Hoành đi vào, tốc độ tăng nhanh......
Đồng thời hai môi nhỏ của cô khẽ mở ra, thịt môi của nha đầu này có chút dày, thời điểm khẽ mở, khêu gợi rối tinh rối mù. Hơn nữa lúc này cô đắm chìm trong du͙© vọиɠ, như trong biển cả, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, mắt đóng chặt lại, âm thanh rầm rì trầm thấp từ trong miệng cô thốt ra, có thể câu chết
Trên người nha đầu này có một loại hỗn hợp giữa tinh khiết và hấp dẫn, quyến rũ đến nỗi thật có thể lấy cái mạng già của anh. Chu Tự Hoành khe khẽ cắn môi của cô một chút, rầm rì của tiểu nha đầu nhanh chóng tăng cao.
Ngón tay Chu Tự Hoành tìm được vị trí, đè xuống, thân thể tiểu nha đầu nhanh chóng run rẩy. Ngón tay Chu Tự Hoành nhanh chóng khuấy động, cảm giác thời điểm của tiểu nha đầu đã tới, hai ngón tay chợt rút ra, lưu loát nghiêng người, đi vào thật nhanh.