Có một cô gái không có năng lực tự chủ, bị cha kế cưỡng bức, hơn nữa còn có thai.
Tiện đà cô ta được người ta cưới vào xung hỷ, rồi sinh hạ một đứa bé gái.
Uyển Nhu, đến đây mẹ muốn nói với con —— Cha ruột con chính là cha kế của mẹ!
Mẹ biết, chuyện này đối với con mà nói rất tàn nhẫn, mà nó cũng như một con dao thời thời khắc khắc luôn đâm đâm vào trái tim mẹ.
Trên đời này tình cha mẹ thương yêu con cái đều giống nhau,mẹ hy vọng nó vĩnh viễn chỉ là một bí mật.
Nhưng mẹ càng sợ nếu có một ngày, bất hạnh khi mẹ không còn,mà tên cầm thú không bằng đó vẫn còn sống, hắn nếu đến tìm con gây phiền toái, hướng con nói lời bậy bạ uy hϊếp, đến lúc đó con sẽ phải sống làm sao?
Vì vậy, mẹ viết lại phong thư này, giao cho Phúc tẩu người mẹ tín nhiệm nhất.
Mẹ tin tưởng bà ấy yêu con cũng không thua gì mẹ, bà ấy sẽ hết sức mình bảo vệ con, mẹ rất an lòng, hơn nữa nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, bà ấy cũng sẽ không thể đem này thư giao cho con!
Xin con tha thứ cho tư tâm của mẹ.
Bây giờ, mẹ muốn nói cho con, nếu như hắn thật sự tới tìm con, con tuyệt đối không thể tin tưởng hắn, đồng tình với hắn.
Cả đời này người con có thể tin tưởng chỉ có người nhà Diệp gia, cũng chỉ có Diệp gia mới là nơi đáng tin cậy, con hiểu chưa?
Mẹ không có tài cán gì, nhưng ở ngân hàng mẹ có mở cho con một tài khoản, trong đó có một ít tiền, nếu như hắn tới tìm con, con hãy dùng tiền này thưa hắn lên tòa án, hắn không thắng được con đâu, con ngàn vạn lần đừng để cho hắn uy hϊếp.
Nếu như số tiền này năm mươi năm sau vẫn không cần dùng, như vậy nó sẽ tự động chuyển tặng cho cơ quan từ thiện, đây là lúc mẹ lập di chúc đã ghi rõ.
Chỉ có vài lời dặn dò,cầu chúc con cả đời bình an.
Diệp Uyển Nhu hai mắt đẫm lệ chậm rãi xếp lá thư lại, cô kích động ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thư Duy, đôi mắt đen lóe lên tia sáng vui sướиɠ.
Lòng của cô giống như bay múa lên, vui sướиɠ tràn ngập phiếm hồng cả trên khuôn mặt.
“Thư Duy, Thư Duy, chúng ta không phải, chúng ta không phải…”Cô cao hứng đến nghẹn ngào nói không thể thành câu.
Anh kích động mà ôm cô, “Anh biết, anh đều biết, chúng ta không phải anh em ruột, chúng ta có thể yêu nhau, chúng ta có thể có con cái thành đàn… Nga! Nhu Nhu, chúng ta rốt cục đã được giải thoát khỏi khổ ải rồi!”
“Ân!” Mắt cô hàm chứa lệ càng không ngừng gật đầu.
anh vừa ôm vừa hôn cô, cũng không ngừng ở bên tai cô thổ lộ lời yêu thương.
Cô thậm chí cảm giác được anh cùng với cô điều đang run rẩy như nhau. Trời ạ! Hoàn hảo là mọi chuyện vẫn còn cứu kịp…
Nàng lén lút đưa tay đặt lên bụng ——
Con à, con à. .. Mẹ rốt cục có thể vui sướиɠ có được con rồi!
Động tác của cô khiến cho anh chú ý, đột nhiên anh ngẩng mặt lên hỏi ngược lại: “Tại sao muốn làm chuyện ngu ngốc này hả?”
Cô áy náy mà cúi đầu, nói nhỏ: “Xin lỗi, lúc ấy em chỉ nghĩ đến phương pháp này, cũng duy có như vậy, anh mới có thể tin tưởng em vốn là chết ngoài ý muốn… Như vậy anh mới có thể tiếp tục sống sót!”
Anh mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng khi nghe chính cô thừa nhận anh lại cảm thấy một loại tâm tìnhhoàn toàn khác. Anh vừa tức vừa giận, thật không nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với cô nữa.
Tay anh đưa lên, sau đó ở trước mặt cô nắm chặt thành quyền, rống giận:
“Không có em, anh còn sống được sao? Đồ đần!”
Sau đó, anh lại thâm tình mà đem cô kéo vào trong lòng, nhẹ gõ trán của cô.
“Sau này không bao giờ được làm anh sợ nữa, có biết hay không? Đừng quên, chúng ta vốn là cùng sống cùng chết, vĩnh viễn chẳng phân ly được. “
“Ừ! ” Cô nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt lóe nước mắt, sau đó thản nhiên cười, ngoan ngoãn thuận theo gật đầu, cúi xuống trước ngực anh.
Sẽ không nữa, không bao giờ nữa!
Sau khi đoạn thời gian kinh hãi này qua đi, nghênh đón bọn họ chính là tương tương sáng.
Ngày mai, từ ngày mai, bọn họ phải bắt đầu vì tương lai đứa bé mà bận rộn đây.
Toàn Văn Hoàn