Anh nhìn thẳng vào phần bụng bằng phẳng của cô, yên lặng mà khẩn cầu trời cao lưu cho bọn họ một con đường sống, ngàn vạn lần đừng tàn nhẫn trách phạt họ, bởi vì bọn họ nhận không nổi.
“Không có việc gì, Thư Duy.” Diệp Uyển Nhu nhìn ra lo lắng của Diệp Thư Duy, cô đem bàn tay nhỏ bé đặt vào trong đôi bàn tay to lớn của anh để anh nắm chặt lấy.
Sau đó cô dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát lấy khuôn mặt anh, để cho râu mép anh ma sát gương mặt của mình.
Anh không nói gì mà ôm chặt cô, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể chứng minh sự tồn tại của cả hai là thật.
“Nhu Nhu nếu —… “
Cô lấy tay che môi anh, không cho anh nói ra lời.
“Em thật vui vẻ, hạnh phúc. Rất thỏa mãn.” Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khóe môi nở một nụ cười tươi thật đẹp.
Sau đó. Cô nhón lên ở trên gương mặt anh hôn “Ba” một tiếng, “Thư Duy, trên đời này có rất nhiều người, nhưng không ai có thể cho em hạnh phúc như lúc này, em rất dễ dàng thấy thỏa mãn, em cảm giác được trời cao đã đối đãi với chúng ta rất tốt rồi, cho dù sau này thật sự có xảy ra chuyện xấu gì, em cũng không sợ, bởi vì em biết, anh sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh em. “
Diệp Thư Duy kích động mà xoa mái tóc đen của cô, anh nhìn cô bằng một đôi mắt tràn đầy nhu tình.
“Nhu Nhu, lúc nào thì em đã trở nên kiên cường như vậy rồi, cô bé mơ hồ lơ đãng kia đã biến đi đâu mất rồi?” Tâm vốn đã tràn đầy, bây giờ như nước thủy triều ào đến làm cho hốc mắt anh đỏ cả lên, tình cảm mãnh liệt trong cõi lòng như trào dâng.
“Tất cả đều do sự ích kĩ của anh, là anh hại em.. . “
Chẳng lẽ bọn họ thật sự vô lực kháng cự số mệnh, một đời bị hành hạ sao?
“Không có khả năng! Bọn họ làm sao có thể không phải là anh em ruột chứ?! ” Giai Hân kích động mà rít gào, đem tờ báo cầm trong tay ném lên bàn.”Các người không khỏi quá nói dối rồi, ngay cả loại chuyện này cũng có thể tùy tiện nói bậy sao?”
Phúc tẩu đứng lên, nguyên bản bà còn muốn chạy tới vỗ vỗ lưng cô ta an ủi, nhưng lại làm cho Giai Hân kích động mà bỏ qua.
“Đây đều là thật sự, loại sự tình này không phải bà lão tôi đây tùy tiện nói dối là có thể, Nhu Nhu quả thật không phải con cái của Diệp gia.” Phúc tẩu bất đắc dĩ mà nói: “Tôi nếu biết mọi chuyện sẽ biến thành cái dạng này, tôi đã sớm đem nó nói ra rồi, như vậy, tình huống cũng sẽ không loạn như bây giờ. Ôi! Người già, nhãn lực quả thật là kém mà, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi lại cái gì cũng không biết… ” Phúc tẩu tự trách lẩm bẩm.
“Không có khả năng, không có khả năng… ” Giai Hân ngã ngồi ở trên ghế cạnh cửa sổ, cô ta quay sang, ngóng nhìn ngoài cửa sổ.
“Bọn họ như thế nào có thể được tha thứ chứ? Không, tôi không thể tiếp nhận chuyện như vậy, chuyện này không công bằng! ” Cô ta rống lên,làm cho Phúc tẩu sợ hãi.
Giai Hân quay đầu lại tàn nhẫn trừng mắt nhìn Phúc tẩu, “Không, tôi không thể tha thứ chuyện như vậy, càng không thể tiếp nhận biến hóa như vậy, chỉ sau một đêm mà cái gì cũng thay đổi, hạnh phúc trong tầm tay tôi đã biến mất vậy mà bọn họ thì —— “
Cô ta chỉ ra ngoài cửa sổ, “Bọn họ dựa vào cái gì có được hạnh phúc, đó là của tôi, đáng ra nó là của tôi, Diệp Uyển Nhu dựa vào cái gì dám giành với tôi?! “
Trên mặt cô ta thoáng hiện lên một tia âm trầm, con ngươi ưu thương của cô ta khiến cho kẻ khác cảm thấy rùng mình.
“Giai Hân tiểu thư, cô… Cô ngồi xuống nghe ta nói trước đi, tình cảm vốn là chuyện không phân rõ được, tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy. Nhưng mà, cô cũng đừng luẩn quẩn trong lòng nữa, cô lại xinh đẹp, cá tính lại ôn nhu như vậy, tôi tin tưởng cô nhất định có thể rất nhanh tìm được người so với thiếu gia có điều kiện càng tốt hơn. “
Con ngươi đen của Giai Hân vẫn không chớp một chút, coi như đang nghe Phúc tẩu nói vừa lại như căn bản không nghe thấy gì, cô ta như đang chìm sâu vào suy nghĩ sâu xa, như đang ngưng thần.
“Ha ha ——” Cô ta đột nhiên cười lên, cười đến quỷ dị, môi cũng di chuyển, “Các người chưa người nào biết bọn họ ở nơi nào có đúng hay không? Cho nên các người mới có thể nghĩ đến dùng báo chí để báo cho anh ta biết có phải hay không? Nhưng tôi biết —— “
Phúc tẩu kích động từ trên mặt đất kéo lấy cánh tay cô ta. “Thật sự? Giai Hân tiểu thư,cô biết bọn họ ở nơi nào, vậy mau dẫn chúng tôi đi tìm! “
Giai Hân lại một lần nữa bỏ qua Phúc tẩu, cô ta lại mở một nụ cười vặn vẹo.”Các người không có một ai so với tôi càng hiểu rõ Thư Duy, những năm gần đây chỉ có tôi cùng anh ấy chạy đông chạy tây, mỗi một một nơi anh ấy đặt chân cũng đều chỉ có tôi mới biết được, mà cá tính anh ấy cũng chỉ có tôi mới có thể hiểu rõ, anh ấy căn bản là sẽ không xem báo chí, bởi vì anh ấy phải bảo vệ Uyển Nhu, anh ấy sẽ không làm cho bất cứ một tin tức xấu nào xuất hiện ở trước mắt cô ta, anh ấy sẽ đoạn tuyệt tất cả liên lạc với bên ngoài. Cho nên các người cũng uổng phí tâm cơ rồi… “
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?” Phúc tẩu sốt ruột mà luống cuống tay chân.
“Làm sao bây giờ hả? Ha ha… “
Giai Hân mang theo tiếng cười đáng sợ rời đi Diệp gia…
Cô ta muốn trả thù, cô ta muốn phản kích, cô ta muốn lấy lại thứ đáng lẽ thuộc về mình.. .
Diệp Thư Duy hết sức phấn khởi từ bên ngoài tiến vào. Cao giọng mà gọi:
“Nhu Nhu, anh có một tin tức tốt muốn nói cho em biết! “
Nhìn phòng khách trống rỗng hoàn toàn không có bóng dáng Diệp Uyển Nhu, anh lắc đầu cười đi vào phòng ngủ.
“Con sâu lười, nên rời giường rồi đó?” Diệp Thư Duy xốc lên chăn mỏng, rồi ở trên gương mặt của Diệp Uyển Nhu nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô lấy hai tay ngăn trở tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, rồi trở mình:
“Đừng ầm ĩ, người ta còn muốn ngủ. “
“Không được, nên rời giường rồi, ngủ nữa, đối với thân thể không tốt đâu. ” Anh kiên trì, thấy cô không hề có ý tứ rời giường, anh dứt khoát một tay ôm lấy cô, hướng đến phòng tắm.
“Thư Duy, làm cái gì A? Anh ôm em như vậy, làm em muốn choáng váng bất tỉnh này. ” Cô ở trong lòng anh kêu lên sợ hãi.
“Anh muốn cùng em tắm uyên ương.”
“Sắc quỷ, mau buông em ra đi! “
Anh lớn tiếng lãng cười, ôm cô đi vào phòng tắm, “Anh háo sắc lúc nào? Anh ở bên ngoài chạy cả một ngày, người đầy mồ hôi còn em ở nhà ngủ một ngày, tinh thần không tốt, cho nên chúng ta phải tắm rửa, cái này có gì không đúng hả?”
“Cưỡng từ đoạt lý!” Cô sẵng giọng.
Anh khom người mở nước nóng, thuận miệng nói: “Nhu Nhu,anh tìm được việc rồi! ” Khẩu khí anh sung sướиɠ.
Diệp Uyển Nhu lặng đi một chút, cô cũng không biết Diệp Thư Duy có tìm việc.
Anh xoay người vì cô cỡi áo ngủ, “Là thầy dạy tiểu học, hoàn cảnh cũng không tệ lắm!”
Cô nhìn lại anh, hỏi: ” Không phải anh không thích làm thầy dạy người ta sao?”
Cô nhớ kỹ, trước kia anh từng cự tuyệt nhiều học viện chuyên môn.
” Không có đâu! Hôm nay anh đến trường, vừa nhìn thấy đám nhóc kia anh đã rất thích rồi. Cho nên, anh tin tưởng phần công việc này nhất định anh có thể đảm nhiệm thật vui vẻ. ” Diệp Thư Duy nhẹ nhàng nói.
Lòng Diệp Uyển Nhu có một chút chua xót, cô rất tức giận bản thân mình.
Cô chỉ thầm nghĩ đến khi hai người ở cùng một chỗ cuộc sống sẽ vui vẻ đến cỡ nào, nhưng không có lo lắng đến Thư Duy phải vì thế nỗ lực trả giá những gì ——
Thẳng đến giờ phút này, cô mới nhận thức ra dư luận có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho một người.
“Xin lỗi…” Cô ám nhiên mà nói.
Anh đỡ lấy vai cô, thận trọng nói: “Chúng ta sau này có thể đừng nói với nhau câu này không? Anh rất vui vẻ, thật sự đó. “