Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 269: Học Văn Trở Về

Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

Thả người xuống giường, thoáng một cái, cô lại ngồi dậy, lúc này mới nghĩ đến bộ quần áo chống bức xạ Trần Tĩnh Như đặc biệt mua cho cô. Bà nói ba tháng này là thời kì mấu chốt, không được để ảnh hưởng đến đứa bé.

A a a a a ——

Tả Phán Tình thực sự kích động muốn hét lên vài tiếng. Mà lại không dám, một tiếng hét này nói không chừng lại kéo toàn bộ các vị trưởng bối lại đây mất?

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

“Cố Học Văn. Cái đồ đầu heo nhà anh. Sao mà còn chưa về cơ chứ?”

Tả Phán Tình đã rối rắm muốn chết. Cố Học Văn lại không ở đây, Trịnh Thất Muội cũng không liên hệ được. Đã thử gửi cho Trịnh Thất Muội vài tin nhắn, nhưng mà cô ấy một lần cũng không có trả lời.

Cũng không biết bây giờ cô ấy ra sao. Tả Phán Tình có cảm giác bất lực. Cái cảm giác này làm cho cô thực buồn bực. Buồn bực đến nỗi muốn gϊếŧ người.

Sự nghiệp, bạn bè, gia đình. Dường như cô không thể làm được cái gì. Cái cảm giác này rất tồi tệ.

Bất lực nằm ở trên giường, máy tính cũng không có đóng, cô cứ như vậy mà thϊếp đi.

Cảnh tượng lúc Cố Học Văn về đến nhà nhìn thấy cũng là như vậy. Tả Phán Tình để yên quần áo mà ngủ, trên giường máy tính vẫn còn mở.

Lông mày nhíu lại, tắt máy tính đi, rồi cởϊ qυầи áo Tả Phán Tình, cô lại bởi vì động tác này của anh mà thức giấc.

“Học Văn?”

Mơ mơ màng màng nhìn thấy Cố Học Văn, Tả Phán Tình ngồi bật dậy, dùng sức ôm lấy cổ anh: “Anh đã về rồi hả?”

“Ừ.” Cố Học Văn ôm chặt cô, mới xa nhau có mười ngày mà cứ như đã xa cách một năm. Lúc này anh mới biết cái gì gọi là ‘một ngày không gặp, như cách ba thu’.

“Cố Học Văn, anh đã về.” Tả Phán Tình lại thêm một câu nữa, lực trên tay càng tăng, mang theo vài phần không thể tin được: “Anh đã về.”

“Anh đã về.” Thật ra anh đã muốn về sớm, nhưng vừa mới quay về đơn vị, công việc rất nhiều, mà anh lại không thể phân thân.

“Cố Học Văn, em rất nhớ anh.” Thật sự rất nhớ, rất rất nhớ. Tả Phán Tình nói xong đột nhiên dùng sức đánh anh một cái: “Đáng ghét. Sao bây giờ anh mới về? Chẳng lẽ không biết người ta ở nhà chờ anh, chờ đến thật vất vả à?”

“Anh xin lỗi.” Giọng nói Cố Học Văn mềm mại, bàn tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô: “Ở đơn vị có rất nhiều việc, nghỉ phép anh mới về được.”

Tả Phán Tình lúc này mới chú ý tới, Cố Học Văn đang mặc quân trang xanh biếc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng ngời, buông lỏng tay ra: “Anh mặc quân trang à?”

Nhìn dáng vể ngạc nhiên vui mừng của cô khiến Cố Học Văn thấy buồn cười, đứng lên, làm một nghi lễ với Tả Phán Tình.

“Báo cáo bà xã, Cố Học Văn đã về đơn vị.”

“Đáng ghét.” Tả Phán Tình buồn cười, kéo tay Cố Học Văn, đánh giá anh từ đầu đến chân: “Ừm, chồng em thực đẹp trai.”

“Cám ơn đã khích lệ.” Cố Học Văn ngồi xuống bên cạnh cô, mặt mày có phần treo ghẹo: “Nhớ anh hả? Anh nhận được tin nhắn của em, nhưng, bởi vì ở đơn vị bận quá, cho nên ——”

Trên thực tế, hôm nay trở về cũng chỉ có một ngày. Hiện tại đơn vị đang trong thời gian điều chỉnh, mỗi ngày nhiệm vụ, huấn luyện đều rất nặng. Thực không có nhiều thời gian để ở nhà.

“Anh không cần phải giải thích.” Hôm đó Tả Phán Tình gửi tin nhắn cho anh, cũng chỉ muốn nói cô nhớ anh chứ không có nói chuyện đứa bé. Cô có thể hiểu một người quân nhân là không dễ dàng. Nhìn thấy Cố Học Văn mặc quân trang màu xanh biếc, cảm xúc của cô cũng bình ổn lại cảm xúc: “Cố Học Văn, em gặp phiền toái lớn rồi. Mẹ nghĩ là em đang mang thai.”

“Cái gì?” Lúc này Cố Học Văn sửng sốt: “Sao mẹ lại biết?”

“Em không biết làm sao mà mẹ biết được.” Tả Phán Tình thở dài, đem sự tình nói qua một lần, sau đó nhìn Cố Học Văn: “Bây giờ anh nói cho em biết, phải làm sao đây? Qua mười tháng nữa, làm sao em cho bà một đứa bé đây?”

Cố Học Văn nhìn thấy trên mặt cô đầy sự rối rắm, vỗ vỗ tay cô: “Em đừng rối, cứ để chuyện này cho anh, anh sẽ giải quyết.”

“Học Văn?” Tả Phán Tình không biết anh sẽ giải quyết thế nào. Kéo tay anh: “Ngay từ đầu đã không cơ hội giải thích, đến khi có cơ hội giải thích thì đã không thể nói rõ được nữa rồi.”

Chỉ chỉ đống thuốc bổ trong phòng: “Anh xem đi, làm sao mà em nói được chứ?”

“Không sao đã có anh ở đây.” Cố Học Văn dùng sức ôm cô: “Em đừng nghĩ nhiều nữa. Anh sẽ nói chuyện với ba mẹ và ông nội.”

“Nhưng ——” Các vị trưởng bối có thể sẽ bị cô làm cho tức điên lên hay không?

“Không nhưng nhị gì hết.” Cố Học Văn đỡ Tả Phán Tình nằm xuống: “Có phải mấy ngày nay em không nghỉ ngơi tốt đúng không? Em xem em đi, đôi mắt thâm quầng cả rồi, em ngủ đi. Anh đi nói chuyện với ba mẹ.”

Tả Phán Tình muốn nói cái gì thì Cố Học Văn đã đặt một nụ hôn lên trán cô: “Ngủ đi.”

Được rồi, Tả Phán Tình mặc kệ, Cố Học Văn đã nói là để anh xử lý vậy thì để anh ấy xử lý đi. Cô rối rắm mấy ngày nay rồi, không muốn rối rắm nữa. Ngủ thôi.

Buổi sáng lúc Tả Phán Tình tỉnh lại đã không thấy tung tích Cố Học Văn đâu. Phía giường bên kia không có dấu vết có người ngủ qua. Đêm qua anh ấy không về ngủ sao?

Trong lòng có phần nghi vấn, Tả Phán Tình có chút không yên đi vào nhà ăn. Mấy vị trưởng bối còn chưa có dậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm bất an, tùy ý ăn mấy miếng điểm tâm thím Trương chuẩn bị, rồi trở lại phòng, đang nghĩ Cố Học Văn ở đâu thì Trần Tĩnh Như đi vào.

“Mẹ?” Không phải là tới tìm cô tính sổ đấy chứ? Tả Phán Tình cứ không yên.

“Con bé này, tủi thân cho con rồi.” Trần Tĩnh Như một đêm không ngủ, sắc mặt có vài phần tiều tụy, nhìn vẻ bất an trên mặt Tả Phán Tình: “Mấy ngày nay khiến con khó chịu rồi đúng không? Lần sau xảy ra chuyện như vậy, con nhất định phải nói ẹ. Mẹ giúp con xả giận.”

“Con……”

Còn chưa nói được hết câu thì Cố Học Văn đã trở lại, đứng ở phía sau Trần Tĩnh Như nháy mắt với cô.

Trong lòng cũng không hiểu gì, nhưng cô quyết định không hé răng, cúi đầu, nghe Trần Tĩnh Như nói liên miên cằn nhằn một đống chuyện, lại dặn cô phải điều dưỡng cho tốt rồi mới rời đi.

Trần Tĩnh Như vừa đi, Tả Phán Tình liền nhanh chóng đóng cửa lại, chạy đến trước mặt Cố Học Văn: “Mẹ làm sao vậy?”

“Không có việc gì đâu.” Cố Học Văn cười cười, trên người còn mặc quân trang màu xanh biếc hôm qua: “Bọn họ biết em bị sảy thai rồi, em đừng có lo chuyện mười tháng sau phải ọi người một đứa bé nữa.”

“Anh đã làm thế nào vậy?” Thần kỳ quá, cô rối rắm nhiều ngày như vậy, mà sao anh chỉ sau một hồi đã giải quyết được thế?

“Bí mật.” Cố Học Văn cởi đồ, định đi tắm rửa một cái. Tả Phán Tình kéo lại không cho anh đi: “Nói rõ ràng đi, không nói rõ ràng thì không được đi.”

Cố Học Văn bị cô giữ chặt, nhìn thấy vẻ bướng bình hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh nói với ông nội và mọi người là em đã mang thai. Nhưng do anh nên đứa bé mới bị sảy. Ngày nào em đã muốn nói, nhưng lại sợ ba mẹ trách anh. Cho nên mới không nói gì.”

Đơn giản như vậy sao? Tả Phán Tình không tin. Cố Học Văn vuốt vuốt tóc cô, vẻ mặt có phần sủng nịch.

“Được rồi. Đừng rối rắm nữa, em chờ anh tắm rửa một cái, rồi sẽ đưa em đi dạo phố.”

Anh đi vào phòng tắm, cũng không giải thích nhiều với Tả Phán Tình, anh đã nói với mấy vị trưởng bối là bởi vì anh đi gặp Lâm Thiên Y, làm cho Tả Phán Tình tức giận, rồi mới không cẩn thận ngã sấp xuống nên bị sảy thai.

Cũng không có nói đến chuyện mấy người lớn rất tức giận. Nhất là Cố Thiên Sở, còn anh thì ở ngoài phòng của Cố Thiên Sở quỳ một buổi tối mới làm cho Cố Thiên Sở ít nhiều nguôi giận.

Anh cam đoan, chờ Phán Tình điều dưỡng thân thể thật tốt, anh nhất định sẽ trả lại cho các vị trưởng bối một đứa cháu trai.

Vào phòng tắm, Cố Học Văn xoa xoa đầu gối. Quỳ một buổi tối, thật đúng là khó chịu. Nếu không phải sáng hôm nay Trần Tĩnh Như thay anh đi cầu xin thì có lẽ bây giờ anh vẫn còn đang quỳ. Nhưng chi tiết này, anh sẽ không nói cho Tả Phán Tình biết.

Tắm rửa qua, ra khỏi phòng nhìn thấy Tả Phán Tình đang nhìn hòm thư.

Nhìn thấy anh đi ra, cô không chút nghĩ ngợi xông tới dùng sức ôm lấy anh: “Có công ty trả lời rồi, bảo em ngày mốt đi phỏng vấn. Vui quá đi.”

“Thật không?” Cố Học Văn nhìn thấy sự hưng phấn trên mặt cô: “Phỏng vấn ở đâu? Cách đây có xa không?”

“Không biết.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Ở Bắc Đô này em thực sự không quen, không biết địa chỉ đó có xa nhà chúng ta hay không nữa, anh giúp em nhìn xem?”

“Được.”

Cố Học Văn nhìn hòm thư, khóe môi hơi hơi cong lên: “Không xa, cách nhà có nửa tiếng đi xe thôi, còn có tàu điện ngầm, xe bus có thể đến được đó.”

“Thật không?” Tả Phán Tình thật là vui: “Tốt quá rồi. Hy vọng em có thể phỏng vấn thành công. Nói vậy, em có thể thuận lợi đi làm rồi.”

“Nhắt định có thể.” Cố Học Văn kéo tay cô để cô ngồi ở trên đùi mình. Bên trong bật hệ thống sưởi hơi lớn. Tả Phán Tình mặc một chiếc áo somi dệt kim màu vàng, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng, nếu không phải cố kỵ cô vừa mới sảy thai, anh tin lúc trở về hôm qua đã đè cô trên giường rồi.

“Hôm nay anh có thời gian một ngày, em muốn đi đâu? Anh đi cùng em.”

“Tốt, em muốn đi ——” Tả Phán Tình nói đến một nửa thì dừng lại, nhìn gương mặt Cố Học Văn, vẻ mặt rất là rối rắm cùng bất đắc dĩ: “Học Văn, anh có thể làm giúp em một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Làm cho cô như vậy nghiêm túc: “Em còn lo lắng cho ba mẹ?”

“Không phải.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em lo cho Thất Thất, cậu ấy bị cái tên thuộc hạ của Hiên Viên Diêu đưa đi rồi. Hiên Viên Diêu nói với em, cậu ấy phải kết hôn với người kia, nhưng em tin Thất Thất, cậu ấy tuyệt đối không phải người dễ dàng chấp nhận kết hôn với người khác như vậy, anh có thể giúp em đưa Thất Thất về không?”

Trịnh Thất Muội?

“Không phải cô ấy ở thành phố C sao?”

“Không có.” Ở thành phố C thì tốt rồi. Tả Phán Tình vô cùng buồn bực: “Hiên Viên Diêu đưa cậu ấy đến Bắc Đô. Em không biết cậu ấy ở đâu. Lần trước cậu ấy gửi tin nhắn hẹn gặp em, nhưng em và cậu ấy chưa nói chuyện được, thì đã bị cái tên thuộc hạ của Hiên Viên Diêu mang đi rồi.”

“Hiên Viên Diêu đến Bắc Đô?” Vẻ mặt Cố Học Văn có phần ngưng trọng, Hiên Viên Diêu muốn làm gì?

“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu: “Học Văn, em không chỉ lo lắng cho Trịnh Thất Muội, em còn lo lắng cho anh nữa. Anh ta đem ảnh chụp này gửi đến đơn vị, tuyên bố là sẽ không cho anh được sống dễ chịu. Anh ở ngoài sáng, anh ta ở trong tối, em sợ anh ta sẽ làm hại anh.”

“Anh ta không gây thương tổn cho anh được đâu.” Cố Học Văn lắc đầu, Hiên Viên Diêu muốn thương tổn anh, cũng phải xem anh ta có bản lĩnh đó không. Nhưng anh lại lo lắng một khác chuyện: “Anh ta không có làm gì em chứ?”

“Không có, anh ta nói chờ em đi cầu xin anh ta.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em nghĩ đây mới là mục đích anh ta bắt cóc Thất Thất. Là muốn em đi cầu xin anh ta, dùng chính mình đổi lấy Thất Thất.”

“. . . . . .” Lông mày Cố Học Văn nhăn lại, Hiên Viên Diêu dùng thủ đoạn như vậy anh tuyệt không bất ngờ. Nhìn thấy vẻ u sầu trên mặt Tả Phán Tình, anh theo bản năng lên tiếng an ủi: “Em không cần nghĩ nhiều nữa. Chuyện này giao cho anh làm đi.”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Vậy không phải anh còn phải quay về đơn vị sao? Làm sao anh có thể đưa Thất Thất về được?”

“Em không cần lo lắng, anh có cách mà.” Cố Học Văn đứng lên, vỗ vỗ vai cô: “Anh đi ra ngoài một chút, chờ tin tức của anh.”

“Nhất định phải đưa Thất Thất về.” Cô tuyệt đối không để cho Hiên Viên Diêu uy hϊếp mình đâu. Còn có một việc chính là. Cô tin Cố Học Văn nhất định có thể giải cứu Trịnh Thất Muội từ trong tay tên mặt sẹo kia.