Edit: Phong Vũ
Beta: Wynnie
Trong mắt Cố Học Văn tràn đầy vẻ khϊếp sợ, nhìn gương mặt Tả Phán Tình, quả thực không thể tin được điều mình nghe là đang nói cái gì.
“Em, em nói bậy bạ gì đó?” Đỗ Lợi Tân yêu Lâm Thiên Y? Trời ạ, sao có thể?
“Nói bậy?” Tả Phán Tình chỉ muốn cười: “Là nói bậy sao?”
Thu tay lại, cô ngửa đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Cố Học Văn, vẻ khϊếp sợ trong mắt anh bị cô nhìn thành một sự cam chịu.
“Nếu không phải, thì nói cho em biết, vì sao anh lại chia tay với Lâm Thiên Y?” Hơn nữa lại không tình nguyện như vậy, đến bây giờ còn nhớ mãi không quên, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng?
“. . . . . .” Cố Học Văn không ngờ Tả Phán Tình rối rắm một vòng lại quay trở lại vấn đề này, mi tâm khẽ nhíu lại, vẻ cương nghị trên mặt hiện lên một tia tối tăm: “Anh không phải đã nói rồi sao. Cô ấy không đồng ý chuyện anh tham gia quân ngũ, cũng không đồng ý chuyện anh đến thành phố C, cho nên ——”
“Cố Học Văn.”
Giọng của Tả Phán Tình đã gần như là rống giận. Trừng mắt nhìn mặt anh, hận không thể ở trên người anh chọc ra một cái lỗ. Trên nút áo trước ngực còn có một sợi tóc. Lúc cô nhìn vào lại thấy chói mắt.
Hít sâu, cố gắng áp chế nội tâm phẫn nộ, cô buộc mình phải bình tĩnh: “Anh thấy gạt em vui lắm phải không?”
“Phán Tình?” Không rõ cơn tức giận của cô từ đâu mà đến, Cố Học Văn nhẹ nhàng nhíu mày: “Em làm sao vậy?”
“Cô ta yêu anh như vậy, lại bởi vì phản đối anh mà chia tay với anh sao? Anh thực sự coi em là đồ ngốc sao?”
Cố Học Văn im lặng, nhất thời tìm không ra phải nói cái gì. Tả Phán Tình cười yếu ớt, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, buồn bực đến nỗi cô gần như hít thở không thông.
“Cô gái Đỗ Lợi Tân thích là cô ta đúng không? Anh biết, cho nên anh khó xử. Giữa tình nghĩa anh em và tình cảm trai gái, anh chọn tình nghĩa anh em, cho nên mới chia tay với Lâm Thiên Y. Đúng chứ? Là như vậy đúng chứ?”.
Nói xong lời cuối cùng, cô gần như là rống lên.
Không khí lặng im một hồi, Cố Học Văn trầm mặc, Tả Phán Tình cũng đã mất không ít sức lực. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, một bên là bất đắc dĩ, một bên lạnh như băng.
Bất đắc dĩ chính là Cố Học Văn, không biết vì sao Tả Phán Tình đột nhiên lại muốn nói chuyện về Lâm Thiên Y.
Lạnh như băng là Tả Phán Tình, cô cảm thấy mình rất đần, rất ngốc. Rõ ràng biết đàn ông không thể tin, rõ ràng biết đây chỉ là một cuộc hôn nhân danh nghĩa, vì sao còn muốn ôm hy vọng với Cố Học Văn?
Vì sao phải để ý anh, thích anh, thậm chí yêu anh ——
Phải, nếu cô đủ thành thực, nếu cô đủ thẳng thắn, cô sẽ nói với Cố Học Văn, lúc bọn họ kết hôn được gần nửa năm cô đã yêu anh. Người đàn ông cô yêu lại đối với cô làm nhiều nói ít, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Anh không dịu dàng như Kỷ Vân Triển cũng không hiểu cô như Kỷ Vân Triển. Thậm chí có đôi khi còn rất thô bạo, rất hờ hững. Chưa bao giờ chịu nhường cô. Mỗi lần đi làm nhiệm vụ là đi đến mấy ngày không về, mà hễ về đến là lại XXOO.
Cô ghét cuộc sống như vậy. Cuộc hôn nhân mà cô khao khát và mong ước không phải như thế.
Nhưng cô lại không biết từ khi nào thì cô bắt đầu để ý đến Cố Học Văn, có lẽ là bởi vì ly sữa sáng sớm anh hâm nóng cho cô, có lẽ là bởi vì lần trước anh đã quỳ xuống trước mặt ba mẹ cô,
Có lẽ là những lúc khác anh lơ đãng thể hiện ra sự quan tâm của anh đối với sự tồn tại của cô.
Dù sao vào lúc cô phát hiện ra, trong lòng chưa hiểu sao thì đã có thêm một người. Cô cứ lo lắng cho anh, nghĩ đến anh. Muốn vì anh trả giá chút gì đó, làm cái gì đó.
Cặp khuy cài tay áo kia, chính là minh chứng tốt nhất, hai người tay trong tay cùng nhau đi hết cuộc đời này. Cùng như gìn giữ cuộc hôn nhân này thật tốt.
Anh là chồng cô, là đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người đàn ông cô yêu. Lúc Kỷ Vân Triển xuất hiện, cô có do dự, có rối rắm. Nhưng bản chất truyền thống trong xương tủy khiến cô không thể phản bội hôn nhân, còn nguyên nhân sâu xa hơn chính là vì ở trong lòng cô đã bắt đầu để ý đến Cố Học Văn.
Cho nên, cô hy vọng anh cũng có thể thẳng thắn thành khẩn với cô, trung thành với hôn nhân.
Nhưng hiện tại, cô rốt cục hiểu được. Có một số thứ cho dù trả giá cũng không nhất định sẽ có được hồi báo. Có một số người cho dù bạn có yêu như thế nào, thì trái tim anh ta cũng sẽ không thuộc về bạn.
Trong lòng buồn bực khó chịu nhưng nhiều hơn chính là bất lực. Trên thế giới này, thực sự cho dù bạn có cố gắng như thế nào, cũng không thể có được mọi thứ.
“Không phải.”
Anh thấp giọng nói ra hai chữ, giống như là trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt cô lại một lần nữa đối diện với Cố Học Văn, anh cũng đang nhìn cô.
“Không phải.” Cố Học Văn thở dài: “Không phải nguyên nhân đó.”
Nhìn thấy vẻ không tin trong mắt Tả Phán Tình, mắt anh toát ra vài phần bất đắc dĩ: “Anh quả thật rất xem trọng anh em. Mấy người Đỗ Lợi Tân và Tống Thần Vân từ nhỏ đến lớn cùng anh lớn lên. Thân như anh em ruột thịt. Nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không vì coi trọng tình anh em mà từ bỏ cô gái của mình, nhất định không.”
Tả Phán Tình im lặng, ngoài cửa sổ sắc trời đã hoàn toàn sập xuống, cô bắt đầu cảm thấy có chút lạnh, không phải nguyên nhân này, thì là nguyên nhân gì?
Trừng mắt nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt của cô mang theo đề phòng, còn có thất vọng. Cô nhìn mặt anh, chờ anh nói vì sao anh chia tay với Lâm Thiên Y.
Vẻ mặt Cố Học Văn có chút xấu hổ, nhìn thấy hai tay Tả Phán Tình khoanh ở trước ngực, anh xoay người mở đèn trong phòng khách, cũng mở luôn điều hòa. Đi đến trước mặt Tả Phán Tình vươn tay muốn ôm cô, lại bị cô tránh đi, cô lui nhanh về phía sau.
“Cố Học Văn, anh nói đi, em đang chờ nghe.”
Cô rất cố chấp, ngoan cố, Cố Học Văn biết, lúc này lại cảm thấy cô hình như còn cố chấp hơn. Anh ngồi xuống sô pha, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Thời gian trở lại hơn ba năm trước.
Lúc Cố Học Mai quen Lương Hữu Thành, anh cũng đang quen Lâm Thiên Y. Sau khi Lương Hữu Thành và Cố Học mai quyết định ngày cưới thì Lâm Thiên Y cũng muốn kết hôn.
Lâm gia cũng thúc giục anh vài lần, Cố Học Văn tuy không có phản đối, cũng không có đồng ý.
Cố Học Văn thấy mình còn trẻ, không cần vội vã kết hôn, anh vẫn thấy đến ba mươi lăm tuổi mới thích hợp để kết hôn.
Còn Lâm Thiên Y lại rất vội, cô tốt nghiệp đại học là muốn kết hôn ngay với Cố Học Văn để có thể ở bên Cố Học Văn. Cô đặc biệt thích dính lấy anh. Chỉ cần Cố Học Văn đến một lúc là cô liền trên cơ bản dính lấy anh không buông.
Lúc đó tuy rằng Cố Học Văn cảm thấy Lâm Thiên Y quấn lấy anh quá mức, nhưng thời điểm đó vốn cũng là chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên cũng có thể thông cảm, đối với Lâm Thiên Y coi như là bao dung.
Mãi đến khi Cố Học Mai và Lương Hữu Thành gặp chuyện không may.
Ngày đó, tâm thần Cố Học Văn cứ không yên. Cố Học Mai và Lương Hữu Thành sáng sớm nói phải đi ra ngoài chọn đồ cưới, anh muốn đi theo, nhưng Lâm Thiên Y lại không cho.
Cô nói, anh hiếm khi trở về, lại muốn đi theo chị và anh rể, vậy người bạn gái như cô đây là cái gì?
Cố Học Văn bất đắc dĩ, đành phải cũng cô đi dạo phố. Sau đó, điện thoại anh kêu một lần. Là Cố Học Mai gọi tới, kêu một chút rồi tắt, không đợi Cố Học Văn gọi lại. Lâm Thiên Y lấy điện thoại của anh.
“Anh làm gì vậy? Chị anh gọi điện thoại là anh chạy qua đó, vậy em thì sao?”
“Đừng ầm ĩ, chị ấy có thể có việc.” Bằng không gọi điện cho anh làm gì?
“Chị ấy thì có thể có chuyện gì chứ?” Nhìn xem Lương hữu Thành người ta đối với chị ấy cưng chiều biết bao nhiêu, còn Cố Học Văn thì chưa bao giờ chịu nhường mình một chút. Lâm Thiên Y chu miệng, vô cùng không vui: “Chắc chỉ là bảo anh hỗ trợ nhìn xem ai đẹp hơn thôi chứ gì? Rốt cuộc là chị ấy kết hôn hay là anh kết hôn vậy?”
“Thiên Y, đừng làm ầm lên nữa, đưa điện thoại cho anh.”
Cố Học Văn bảo cô trả điện thoại lại ình, nhưng cô không chịu.
“Hôm nay không cho anh đi cùng người khác, chỉ có thể đi với em.” Cũng không xem phản ứng của Học Văn, Lâm Thiên Y cầm điện thoại ở trước cửa công ty bách hóa chạy mất.
Cố Học Văn bất đắc dĩ, đành phải đuổi theo, cũng không ngờ Lâm Thiên Y chạy quá nhanh, một chiếc xe thiếu chút nữa đυ.ng phải cô, Cố Học Văn nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào ven đường.
“Em đang làm cái gì vậy?” Muốn phát giận cũng phải chú ý an toàn chứ.
“Em, em ——”
Hu hu một tiếng, Lâm Thiên Y sợ hãi, khóc òa. Dáng vẻ cô kinh hoàng chưa bình tĩnh lại khiến Cố Học Văn không yên lòng, anh đành phải đưa cô về nhà. Lại ở Lâm gia cùng cô cả buổi. Mãi đến cô im lặng, không có việc gì nữa mới rời đi.
Chờ đến khi Cố Học Văn về nhà mới biết được Cố Học Mai xảy ra chuyện, đã muốn đưa đến bệnh viện, còn Lương Hữu Thành vì cứu Học Mai đã tử vong.
Sấm sét ngang trời. Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, đứng ở trong hành lang bệnh viện, cầm lấy tay Trần Tĩnh Như: “Vì sao, vì sao không gọi điện thoại nói cho con biết?”
“Con tắt điện thoại.” Trần Tĩnh Như cũng không ngờ, trong vòng một ngày, sự tình lại biến thành như vậy. Cô con gái bà thương yêu nhất xảy ra chuyện. Mà đứa con rể bà thấy ưng ý nhất, một người xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ như vậy nói không còn là không còn.
Lời nói của Trần Tĩnh Như khiến anh kinh ngạc, lấy di động ra, thật sự đã tắt máy. Hóa ra lúc anh đưa Lâm Thiên Y về nhà, vì không muốn để cho người khác quấy rầy bọn họ hẹn hò mà tự tiện quyết định tắt điện thoại của anh.
Cố Học Văn không thể chấp nhận kết quả này, người đội trưởng cũng là chiến hữu tốt nhất, đối xử với mình chân thành nhất đã đi rồi, chị mình từ nay về sau chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn.
Mà tất cả chuyện này, đều là bởi vì anh không có kịp thời chạy tới mà thành?
Anh không thể tha thứ ình, cũng không cách nào chấp nhận việc Lâm Thiên Y đã làm. Cho dù cô không sai, cho dù cô cũng là người bị hại, Cố Học Văn vẫn không thể chấp nhận.
“Chúng ta chia tay đi.” Lúc bác sĩ tuyên bố Cố Học Mai nửa đời sau phải sống trên xe lăn, Cố Học Văn rời khỏi bệnh viện tìm tới Lâm Thiên Y.
“Không, em không muốn.” Lâm Thiên Y vẻ mặt đầm đìa nước mắt: “Em không biết chị ấy xảy ra chuyện mà. Cũng không phải em cố ý, em chỉ là không muốn ai quấy rầy em với anh hẹn hò thôi, như vậy cũng sai sao? Cố Học Văn, anh đừng đối xử tàn nhẫn với em quá như vậy.”
“Em không có sai.” Cố Học Văn đứng thẳng lưng: “Sai chính là anh. Thiên Y, chúng ta không hợp.”
“Sao là không hợp?” Lâm Thiên Y thật sự không thể chấp nhận, Cố Học Văn lại vì nguyên nhân như vậy mà chia tay mình: “Anh đừng chia tay em, em hứa với anh, về sau em sẽ cố gắng, em sẽ không can thiệp vào chuyện của anh nữa. Em cũng sẽ không tắt điện thoại của anh nữa. Em xin anh, đừng chia tay em.”
“Anh xin lỗi.” Cố Học Văn không thể tiếp tục chấp nhận Lâm Thiên Y, anh cũng không có cách nào đối mặt với Cố Học Mai. Nếu không phải vì anh, có lẽ chân Cố Học Mai sẽ không có việc gì.
“Cố Học Văn, anh không thể đối xử với em như vậy, chuyện này em cũng là người bị hại vậy, em không có sai.”
Lâm Thiên Y ôm chặt anh, làm thế nào cũng không chịu buông tay. Nếu Cố Học Văn không cứu cô, có lẽ cô đã bị xe đâm chết. Cô làm sao có thể chấp nhận lý do chia tay như vậy?
“Anh nói, sai chính là anh.” Trong cuộc sống sau này, anh phải làm sao đối mặt với Cố Học Mai? Một người em chỉ vì hẹn hò yêu đương mà không để ý đến anh chị em?
Nỗi đau trong lòng càng gay gắt hơn, Cố Học Văn không có cách nào tưởng tượng được, cũng không có cách nào tiếp tục chấp nhận Lâm Thiên Y, bởi vì đối mặt cô chính là đang nhắc nhở chính mình, anh là vì bạn gái mà xem nhẹ chị gái mình, khiến chị ấy gặp chuyện không may như thế nào.
“Cố Học Văn.” Lâm Thiên Y cầm lấy vạt áo anh, vẻ mặt đầy nước mắt: “Đừng tàn nhẫn như vậy. Em không có sai mà? Sao anh có thể đối với em như vậy? Em yêu anh mà. Em yêu anh chẳng lẽ là sai sao?”
“Anh nói, em không có sai, người sai là anh.”
Cố Học Văn vô cùng bình tĩnh kéo cô ra, vẻ mặt bình tĩnh: “Thiên Y, anh xin lỗi, anh thật sự không có cách nào chấp nhận. Anh nghĩ anh về sau cũng sẽ không quên được. Học Mai không thể đi đứng, anh phải chịu trách nhiệm. Anh không có cách nào đối mặt với Học Mai. Anh càng không có cách nào để đối mặt với Lương Hữu Thành đã ra đi. Anh xin lỗi.”
Ba mẹ Lương Hữu Thành đặc biệt từ tỉnh khác tới. Cố Học Văn còn cả mọi người trong Cố gia đang chờ hai ông bà Lương gia đến trách phạt. Cho dù là mắng bọn họ một chút cũng được.
Nhưng hai ông bà Lương gia không hề làm gì, họ chỉ tới đón tro cốt Lương Hữu Thành về nhà. Lương Hữu Thành được truy phong làm liệt sĩ. Trong đơn vị cấp ột khoản tiền bồi thường. Hai ông bà Lương gia một đồng cũng không muốn nhận, bảo bọn họ đem tiền đi quyên góp, đối với việc Lương Hữu Thành là vì cứu Cố Học Mai mà chết, một câu trách cứ cũng không có. Chỉ nói đây là số mệnh. Bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
“Ngày đưa thằng bé vào nhập ngũ, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Hôm nay nó có thể như vậy, chúng tôi đều rất tự hào. Thật sự.”
“Nên vậy. Làm một người đàn ông, ngay cả người con gái của mình cũng bảo vệ không được thì không xứng là đàn ông. Lại càng không xứng là quân nhân.”
Từng lời ba mẹ Lương gia đã nói cứ như lưỡi dao cắt vào người Cố Học Văn. Nếu không phải vì anh, nếu anh có thể đến sớm một chút, có lẽ Lương Hữu Thành sẽ không chết.
Anh không thể tha thứ ình, anh thề, anh nhất định phải dùng chính cố gắng của mình, tự tay bắt Chu Thất Thành ra quy án, trả thù cho lương Hữu Thành và chị.
Mặc kệ Lâm Thiên Y khóc như thế nào, ầm ĩ như thế nào. Anh vẫn hạ quyết tâm phải chia tay Lâm Thiên Y. Biết sào huyệt Chu Thất Thành ở thành phố C, anh chủ động xin chuyển công tác đến thành phố C, không thể làm trung tá cũng không sao, chỉ có thể làm một đại đội trưởng cũng sao, chỉ cần có thể tống gã đó vào ngục, chỉ cần không cho hắn ta tiếp tục hại người, chỉ cần có thể trả thù cho Cố Học Mai và Lương Hữu Thành, anh thậm chí có thể trả giá bằng cả sinh mệnh.
Anh còn nhớ rõ, ngày anh đến thành phố C, Lâm Thiên Y đến sân bay tiễn anh.
Cô nói: “Anh giận em, anh không vui, em đều hiểu. Chúng ta yêu nhau. Em có thể chờ anh. Cho dù là một năm, hay là hai năm. Cố Học Văn. Em sẽ vẫn chờ anh. Em yêu anh, em có thể chờ anh quên chuyện này. Chuyện này căn bản không phải là lỗi của chúng ta. Không phải lỗi của anh, cũng không phải lỗi của em. Là số mệnh trêu đùa. Học Văn. Em sẽ chờ anh.”
“Đừng chờ ta. Chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi.” Cố Học Văn bình tĩnh kéo tay cô ra, ở sân bay Bắc Đô một đi không quay đầu lại, vào cửa đăng ký.
“Cố Học Văn, em sẽ vẫn chờ anh.”
Cô thật sự vẫn chờ anh. Đối với Lâm Thiên Y mà nói, cô thật sự không thể chấp nhận lý do chia tay như vậy. Trái tim rất đau rất tổn thương.
Cô cũng hiểu Cố Học Văn áy náy với Cố Học Mai, áy này với Lương Hữu Thành. Chuyện này cần thời gian để dần phai vết. Cô sẵn sàng chờ, chờ Cố Học Văn chấp nhận.
Nhưng cô không ngờ, ra nước ngoài ba năm, lúc trở về lại nghe tin Cố Học Văn đã kết hôn.
Lúc Cố Học Văn nói những lời này, như là đang nói chuyện của người khác vậy, ngữ điệu rất bình tĩnh. Nhưng chỉ có trong lòng anh biết, nội tâm anh kích động nhường nào.
Chu Thất Thành đã bị bắt và tuyên án tử hình. Anh vì Lương Hữu Thành báo thù, cũng vì đôi chân của Cố Học Mai báo thù.
Nhưng Lương Hữu Thành đã không thể sống lại, còn Cố Học Mai, vẫn cố chấp cho là chị ấy hại chết Lương Hữu Thành, không chịu chấp nhận trị liệu, hạ quyết tâm phải ở trên xe lăn cả đời.
Ngẩng đầu, trong đôi mắt thâm thúy của anh có vài phần bất đắc dĩ, nhìn gương mặt Tả Phán Tình: “Điều em muốn biết chính là vậy đó. Anh với cô ấy, thật sự đã chia tay, cũng không thể ở bên nhau nữa.”
Anh nói lý do chia tay, cũng giải thích giữa hai người đã không có khả năng ở bên nhau nữa, Tả Phán Tình phải nên yên tâm, nên vừa lòng. Song không có, cô lại chỉ cảm thấy lạnh, rõ ràng trong phòng khách mở điều hòa, nhưng lòng của cô lại ấm áp không nỗi, cơn lạnh thấu xương theo lòng bàn chân lên vào trái tim, rồi theo ngực tràn ra toàn thân.
Trách không được, Lâm Thiên Y nhớ mãi không quên, trách không được anh lưu luyến không rời. Hóa ra lý do chia tay lúc trước, bất đắc dĩ như thế?
Bởi vì không phải lỗi người khác mà phải chịu trừng phạt, nếu đổi cô là Lâm Thiên Y, chỉ sợ cô cũng sẽ không cam tâm, chỉ sợ cô cũng không chịu buông tay?
“Phán Tình?” Cố Học Văn đứng lên, muốn cô kéo vào trong lòng mình, Tả Phán Tình đột nhiên giơ tay, vẻ mặt đề phòng nhìn anh: “Anh còn yêu cô ta không?”
“Không yêu.” Cố Học Văn trả lời rất nhanh, anh không chớp cả mắt, nhìn ra được hôm nay tâm tình Tả Phán Tình khó chịu.
“Không yêu? Vậy còn em?” Tả Phán Tình cắn môi, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, sắc tái nhợt trên gương mặt trắng nõn vẫn chưa tan, thoạt nhìn có chút gầy yếu: “Nói cho em biết. Cố Học Văn, anh có yêu em không?”
Cô yêu anh, còn anh thì sao? Ở trong lòng anh, có thể có một chút để ý đến cô không? Cho dù chỉ có một chút thôi?
“Anh thích em.” Vừa rồi anh đã muốn nói rồi mà. Vươn tay muốn đỡ tay cô: “Phán Tình em bình tĩnh một chút, chúng ta là vợ chồng, anh đã nói rồi anh sẽ không phản bội em, anh cùng Lâm Thiên Y đã qua rồi.”
“Chỉ là thích, không phải yêu, đúng không?” Đẩy bàn tay anh đang vươn tới, trên mặt cô là sự kháng cự rất rõ ràng: “Cố Học Văn. Anh không yêu em.”
“Anh ——” yêu em, hai chữ sau, Cố Học Văn lại nói không nên lời. Trước kia quen Lâm Thiên Y lâu như vậy, cho dù là lúc tình cảm sâu sắc nhất, anh cũng chưa từng nói câu nói đó.
Dù sao anh vẫn thấy một người đàn ông mà nói những lời này đúng là lạ.
Tả Phán Tình đã hiểu, thật sự đã hiểu. Cô đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, nhìn anh: “Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn vội vàng, bắt lấy tay cô: “Em vẫn chưa ăn gì, có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần, em không đói.” Cô thật sự không đói, hơn nữa lúc này cô tin chắc mình cũng ăn không vô.
Tả Phán Tình nhìn anh, ánh mắt nhìn thấy cái nút áo trước ngực anh, gió điều hòa thổi ở trên mặt, ấm áp, có hơi khô. Sợi tóc dính trên đó không biết đã rớt ra từ lúc nào rồi.
Là khi nào có quan hệ gì chứ? Người ở đây, trái tim lại không ở nơi này.
Chia tay bất đắc dĩ như vậy, Cố Học Văn là một người đàn ông rất có ý thức trách nhiệm. Điểm này, cô vẫn biết, nếu bởi vì nguyên nhân anh khiến Cố Học Mai gặp chuyện không may, nghĩ đến anh sẽ áy náy cả đời.
Cho nên nếu anh không thể chấp nhận Lâm Thiên Y, cũng sẽ không ở bên Lâm Thiên Y.
Nhưng càng là như vậy, càng khó thoát ra, trách nhiệm và cảm tình. Bên nào khinh? Bên nào trọng?
Đối với Cố Học Văn mà nói, chỉ sợ là trách nhiệm quá nặng rồi?
“Phán Tình. Em đừng như vậy.” Không phải không thấy được trên mặt cô không vui, Cố Học Văn ôm chặt cô, cảm thấy cô có một chút kháng cự: “Anh với Lâm Thiên Y thật sự đã qua rồi. Em tin anh, được không?”