[Easter egg: Mát xa sư x Hoàng đế]
“Hoàng thượng mấy ngày nay bận việc chính sự, thân thể hẳn là vô cùng mệt mỏi.” Mát xa sư của hoàng cung Trần Phương một bên nhẹ nhàng xoa tinh dầu lên cơ thể trần trụi Vụ Linh, một bên ôn nhu hỏi han.
“Ưm… lưng của trẫm đau quá…” Bởi vì Trần Phương luôn là người xua đi cơn đau nhức của mình, nên ngữ khí của Vụ Linh khi nói chuyện với hắn không khỏi có chút làm nũng. Vụ Linh vừa mới đăng cơ không lâu, nhiều việc phải tự mình giải quyết, gần như khiến vị hoàng đế trẻ tuổi này mệt đến kiệt sức.
“Thần biết rồi.” Trần Phương mỉm cười, những ngón tay được chăm sóc cẩn thận nhẹ nhàng xoa bóp tấm lưng non mềm của Vụ Linh. Sau đó dần dần xoa bóp xuống hai tay hai chân.
Mát xa xong tứ chi, Trần Phương đổ tinh dầu chuyên dụng cho mông và lỗ l*и lên tay, cẩn thận thoa lên cơ thể của Vụ Linh.
“Ưm…” Vụ Linh hơi đỏ mặt, trong miệng khẽ thở gấp mềm mại. Trần Phương hai tay xoa nắn mông thịt, cảm giác tê dại thư thái trên mông được xoa bóp khiến Vụ Linh vừa thẹn thùng lại vừa thoải mái.
“Bệ hạ, đến lượt phía trước rồi.” Trần Phương cười nhẹ, giúp Vụ Linh trở mình.
Vị hoàng đế trẻ tuổi này có cặρ √υ' bự, ngay cả khi y nằm xuống, cặρ √υ' vẫn cao ngất ngưởng, không có dấu hiệu biến dạng. Tất cả là nhờ vào các phương pháp mát xa thường ngày của Trần Phương.
Trần Phương thoa tinh dầu lên bầu vυ' của Vụ Linh, rồi dùng cả hai tay bắt đầu nhào nặn bầu vυ'.
“Ưm… Ưm…” Vụ Linh đưa tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình, mềm mại thở ra một hơi. Đầṳ ѵú sưng tấy thỉnh thoảng bị ngón tay của Trần Phương chạm vào, ngón tay của hắn như được tích điện khiến Vụ Linh cảm thấy tê dại khắp người.
“Bệ hạ, như vậy có thoải mái không?” Trần Phương hỏi. Mặc dù đã quen với lực đạo mà Vụ Linh thích nhưng hắn theo thói quen vẫn hỏi y một chút.
“Ưm… Phiền ngươi chạm vào núʍ ѵú của ta lần nữa… ngứa quá…” Vụ Linh nhỏ giọng nói, sau đó ngậm miệng lại vì xấu hổ.
Trần Phương mỉm cười, dùng hai tay xoa xoa đầṳ ѵú của Vụ Linh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng ngắt nhéo núʍ ѵú y, thỏa mãn nhìn chúng càng ngày càng sưng tấy.
“A a. . . . . . Ưʍ. . . . . . A. . . . . .” Lỗ hoa của Vụ Linh cũng phối hợp với động tác của Trần Phương mở ra khép lại, nước từ trong lỗ l*и chảy ra khiến đùi trong ướt đẫm nhớp nháp.
Trần Phương lấy một chiếc khăn, lau sạch nước l*и chảy ra cho Vụ Linh, rồi thoa lại tinh dầu lên. Cơ thể trắng nõn của Vụ Linh trở nên sáng bóng, nhìn qua tràn ngập nhục cảm.
Bàn tay Trần Phương ở bên ngoài xoa nắn đè ép lỗ l*и dâʍ đãиɠ của Vụ Linh một hồi, nhẹ giọng nói: “Thần vào đây.” Nói xong, hắn đút ngón trỏ đã tẩm đầy dịch bảo dưỡng vào trong lỗ l*и của Vụ Tuyên. Ngón trỏ không ngừng chuyển động, đảm bảo rằng dịch bảo dưỡng có thể được xoa đến mọi nơi trong lỗ l*и.
“Ưm a. . . . . . Ô. . . . . . A a. . . . . . A. . . . . .” Vụ Tuyên không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ. Ngón tay Trần Phương thon dài, cho dù là vô ý cũng thường xuyên ấn vào điểm mẫn cảm của y, lỗ l*и của Vụ Linh bị ngón tay không ngừng bôi loạn của Trần Phương làm sảng khoái, nước l*и không ngừng chảy ra. Cũng may dịch bảo dưỡng hấp thụ rất nhanh, nếu không sẽ bị nước l*и rửa trôi sạch.
Trần Phương rút ngón tay ướt đẫm ra, lau đi dâʍ ŧᏂủy̠ trên l*и của Vụ Linh, nói: “Bệ hạ, xong rồi.”
Vụ Linh nhìn hắn với đôi mắt ướŧ áŧ, ủy khuất nói: “Nhưng trẫm vẫn còn muốn …”
Trần Phương bất đắc dĩ nhìn y nói: “Ta lo lắng bệ hạ sẽ mệt mỏi.”
“Không thành vấn đề… Trần tiên sinh luôn làm trẫm thoải mái…” Vụ Linh đỏ mặt nói.
“Vậy thần xin đắc tội.” Trần Phương nuốt nước bọt, cởϊ qυầи áo, trực tiếp ȶᏂασ ©ôи ŧɧịt̠ vào lỗ l*и của Vụ Linh.
“Ưm a. . . . . . To quá. . . . . A a. . . . . . A. . . . . .” Vụ Linh thoải mái phát ra tiếng rêи ɾỉ, gắt gao ôm chặt Trần Phương. Cặρ √υ' đồ sộ bị l*иg ngực rắn chắc của Trần Phương đè ép mà biến dạng, theo động tác ra vào của Trần Phương cọ xát qua lại, xúc cảm mềm mại làm người ta mất hồn.
Côи ŧɧịt̠ ȶᏂασ ra ȶᏂασ vào trong lỗ l*и phát ra tiếng nước nhớp nháp. Qυყ đầυ thô to chọc vào điểm nhạy cảm của Vụ Linh, hai hòn dái đập vào môi l*и, dường như cũng muốn chen vào.
“Ô ah… ah… Trần Phương… ahh… Trẫm sướиɠ… ah…” Vụ Linh đỏ mặt nói với Trần Phương cảm giác của mình. Là một hoàng đế, y tự nhiên biết tầm quan trọng của việc khuyến khích cấp dưới của mình.
Lỗ l*и nóng ẩm thít chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Trần Phương, hắn đương nhiên cũng rất thoải mái.
“Hôm nay bệ hạ không có việc gì khác. Thời gian của chúng ta còn dài.” Trần Phương liếʍ môi, thấp giọng nói. Vụ Linh bị đυ. đến nỗi ứa nước mắt, trông y giống như một con thỏ quý tộc bị người khác tra tấn, có thể khơi dậy thú tính của bất cứ ai.
Hộ vệ đứng ngoài cửa, nghe bên trong vang vọng tiếng rêи ɾỉ ưm ah ah, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lòng thầm nghĩ hôm nay, bệ hạ đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi.