Thái Tử Dục Quốc

Chương 1(Ŧɦủ ᗪâʍ)

Chương 1: Dạy dỗ thái tử chuẩn bị cho buổi lễ trưởng thành

editor: Máy chủ

Khi trời vừa hửng sáng, tẩm cung Thái tử vẫn lặng yên không một tiếng động.

“Thái tử, đến giờ dậy rồi.” Phi Mông kéo màn che giường ra, tiếp nhận quần áo của Thái tử từ người hầu, ở bên tai Vụ Tuyên nhẹ nhàng gọi.

“Ưm…” Vụ Tuyên rêи ɾỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.

“Lão sư, hôm nay cũng muốn làm sao?”

“Ừm, ngày mai là có thể nghỉ ngơi.” Phi Mông đáp trả.

“Ồ…” Vụ Tuyên dụi dụi mắt, xốc lên chăn lụa. Làn da thiếu niên trắng như tuyết, non nớt trần trụi trong không khí, Phi Mông lấy một áo lụa gần như trong suốt khoác lên, hầu hạ cậu rửa mặt xong, cánh tay vòng qua đầu gối cậu, đem Vụ Tuyên mảnh khảnh bế lên, đi vào trong phòng.

Ngày kia chính là lễ trưởng thành 16 tuổi của Thái tử Đông Phương Dục quốc, gần đây hắn vẫn luôn vì chuyện này mà huấn luyện Vụ Tuyên.

Trong phòng bày ra một loạt đạo cụ, còn có một cái ghế dựa đặc biệt. Phi Mông cởϊ áσ lụa của Vụ Tuyên, đặt cậu lên trên ghế, rồi điều chỉnh ghế về trạng thái nửa nằm.

Hắn đã nhìn cơ thể trần trụi của Vụ Tuyên rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy rất xinh đẹp.

Da thịt trắng nõn, bộ ngực nho nhỏ được trang trí bởi hai núʍ ѵú hồng phấn, phía dưới gậy thịt nhạt màu che giấu lỗ l*и của phụ nữ.

Chỉ có hoàng tộc mới có thể sinh ra thân thể song tính như thế này.

Người hầu bưng một chén chất lỏng màu hồng nhạt đến, Phi Mông tiếp nhận chén, dùng cái muỗng từ từ đút cho Vụ Tuyên.

Đây là hợp hoan lộ, không chỉ có tẩm bổ hiệu quả, còn có thể kích phát ham muốn của Vụ Tuyên.

Uống xong một chén hợp hoan lộ, Phi Mông dùng dây đai mềm trên ghế cố định cổ tay và cổ chân của Vụ Tuyên, khiến hai chân cậu mở rộng, lộ ra lỗ l*и ở dưới gậy thịt.

Phi Mông rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng nắm lấy bộ ngực của Vụ Tuyên mà vuốt ve.

“Ưm… Lão sư…” Vụ Tuyên phát ra một tiếng thở dốc, hai tay nhịn không được nắm chặt lại.

“Thái tử, không thoải mái nói liền nói cho vi thần.” Phi Mông cười nói, ngón tay thô ráp xoa nắn núʍ ѵú sung huyết của Vụ Tuyên.

Vụ Tuyên lắc đầu, đỏ mặt nói: “Không, lão sư mỗi lần đều làm cho em thực thoải mái.”

“Thần chỉ lo lắng.” Phi Mông vẫn nhẹ nhàng cười. Hắn lớn hơn Thái tử mười tuổi, khi thái tử lên sáu tuổi, hắn liền đảm nhiệm nhiệm vụ làm lão sư của cậu. Cho nên hắn cùng Vụ Tuyên cảm tình cực kì sâu sắc.

Phi Mông cúi xuống, ngậm lấy hai đầṳ ѵú sưng tấy của Vụ Tuyên, dùng đầu lưỡi ướt nóng đá qua đá lại, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi đặt ở đầṳ ѵú Thái tử mυ'ŧ lấy bầu ngực nhỏ nhắn cho đến khi sưng đỏ lên.

“Ưm… A a… Lão sư… A…” Vụ Tuyên cả người phiếm hồng, thích đến nỗi rêи ɾỉ ra tiếng.

Bản thân Hoàng tộc chính là phải dùng thân thể vì thiên hạ phục vụ, nhưng trước khi trưởng thành chỉ có thể bị lão sư của mình dạy dỗ về tìиɧ ɖu͙©, chờ đến khi mười sáu tuổi làm lễ trưởng thành, mới có thể tự do cùng người khác làʍ t̠ìиɦ.

Cho nên Phi Mông chỉ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ bầu vυ' và bên ngoài lỗ l*и của Vụ Tuyên, tuyệt đối không thể sử dụng bất cứ thứ gì ȶᏂασ vào trong cơ thể Thái tử. Nhưng điều này vẫn khiến Vụ Tuyên cao trào liên tục.

Vụ Tuyên rêи ɾỉ, cơ thể khẽ run lên, lỗ l*и bỗng nhiên xuất một cỗ ướt nóng, nước l*и theo dũng đạo chảy dọc xuống đùi, khiến khoảng trống giữa hai chân cậu ướŧ áŧ.

“A a… Lão sư, phía dưới ướt rồi… Ha a…” Vụ Tuyên liếʍ liếʍ đầu lưỡi, ngửi được mùi hương hoa hợp hoan trong không khí.

*hoa hợp hoanHoa Hợp hoan là một loại hoa quý hiếm ở Dục quốc, cũng là quốc hoa của họ, màu sắc nộn phấn, có hương thơm nhẹ đặc biệt, có thể làm người ta động dục, đây cũng là thứ tẩm bổ cao cấp cho thân thể.

Bởi vì từ nhỏ đã uống hợp hoan hoa lộ nên dịch thể của Vụ Tuyên cũng mang theo mùi hương hợp hoan.

Phi Mông tiến đến giữa hai chân Vụ Tuyên, vươn đầu lưỡi ra hút sạch sẽ nước l*и trên người cậu, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếʍ láp l*и trinh phấn nộn của Vụ Tuyên.

“Ưm a… L*и nhỏ… thật ngứa…” Đôi mắt ướŧ áŧ của Vụ Tuyên nhìn lão sư vùi đầu trong háng mình, cánh môi cũng bị cậu cắn đến trơn bóng ướŧ áŧ.

Chiếc lưỡi linh hoạt của Phi Mông không ngừng cọ xát hộŧ ɭε của cậu, nước l*и không những không ngừng mà còn chảy ra ngày càng nhiều.

“A a… Bên trong… Ưm… Lão sư… Tiến, tiến vào…” Hai lỗ huyệt của Vụ Tuyên bắt đầu co thắt trong vô thức, môi l*и co rút lại như thể muốn kẹp chặt đầu lưỡi Phi Mông.

Phi Mông gặm cắn hộŧ ɭε sưng tấy một hồi rồi buông ra, cười có chút bất đắc dĩ: “Thái tử, cái này không hợp quy củ. Lỗ l*и chưa phá trinh tuyệt đối không thể ȶᏂασ bất cứ cái gì vào.”

Vụ Tuyên bĩu môi bất mãn nói: “Cũng chẳng có ai biết… hừm, vậy em sẽ phạt lão sư làm cho em đạt cực khoái bằng đầu lưỡi của người.”

“Thần tuân lệnh.” Nhìn vẻ mặt có phần không vui của Vụ Tuyên, Phi Mông cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng vừa rồi thái tử đã cao trào một lần rồi.

Nói xong, Phi Mông lại vươn đầu lưỡi ra liếʍ láp lỗ l*и của Vụ Tuyên. Hộŧ ɭε vẫn còn đang sưng tấy cũng không cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều, bị Phi Mông liếʍ mυ'ŧ một hồi, sướиɠ đến nỗi khiến Vụ Tuyên hét lên phun ra một dòng chất lỏng trong suốt từ trong lỗ l*и, côn ŧᏂịŧ đã cương cứng cũng phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.”

“A a a… Lão sư… Ưm… Thật thoải mái…. ha a…” Vụ Tuyên cong eo, nếu không phải tay chân bị cột chặt vào ghế, thì cậu suýt chút nữa đã té ngã.

Phi Mông liếʍ sạch sẽ dịch thể Vụ Tuyên phun ra, rồi hắn đứng dậy lấy một vài quả trứng tròn nhỏ.

Đây là đồ chơi tìиɧ ɖu͙© được làm bằng ma pháp, gọi là trứng rung, có thể gắn vào cơ thể bằng ma thuật.

Phi Mông đặt hai tấm lụa lên hai vυ' của Vụ Tuyên rồi mới dán trứng rung lần lượt lên hai núʍ ѵú. Hắn nhẹ nhàng đẩy môi l*и của Vụ Tuyên ra và ấn quả trứng rung còn lại vào hộŧ ɭε cậu trước khi bật công tắc phát ra ma thuật.

“Hưm… lão sư… A a… Không cho học trò nghỉ ngơi…” Vụ Tuyên thở gấp, hơi thở hổn hển thoát ra từ đôi môi hồng nhuận, nhìn Phi Mông bằng ánh mắt quyến rũ.

Phi Mông khống chế phát ra ma lực, mới bắt đầu nên không cho rung mạnh nhất, hắn cười nói: “Nhìn Thái tử có vẻ không mệt mỏi.”

Vụ Tuyên còn muốn nói chuyện, nào biết Phi Mông đột nhiên nổi lên ý xấu phát ra ma lực, trứng rung điên cuồng nhảy lên. “A a a… quá…. ưm….. a a….. quá nhanh….. nha a….” Vụ Tuyên hét lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm đầu ngón chân cậu đều căng ra, kɧoáı ©ảʍ to lớn khiến cậu không thể chú ý lời nói của Phi Mông, “Ha a… Thật sướиɠ… Ưm a a a…”

“Muốn bắn ra a a a…” Chỉ sau vài phút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Vụ Tuyên liền tước vũ khí đầu hàng, nước l*и và tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nhau bắn ra, cả người xụi lơ ở ghế trên.

Phi Mông ngầm tắt đi ma lực đã phát ra, gỡ xuống trứng rung trên người Vụ Tuyên, dùng khăn lông ướt lau sạch những thứ bẩn thỉu trên người cậu.

“Thần bế ngài đi suối nước nóng tắm rửa.” Phi Mông nới lỏng dây buộc trên cổ tay và mắt cá chân của Vụ Tuyên, dùng khăn lụa che lại thân thể hơi ửng đỏ, ôm lấy Vụ Tuyên đã mềm nhũn bế lên, đi đến cung điện suối nước nóng.

Vụ Tuyên nhắm mắt lại ngâm mình trong suối nước nóng, l*иg ngực nhấp nhô kịch liệt, như thể vẫn chưa khôi phục lại sau cao trào vừa rồi.

Phi Mông ở đứng đợi bên cạnh hồ, chờ đến khi Vụ Tuyên bình ổn lại, bỗng nhiên nghe thấy cậu hỏi: “Lão sư có biết em chọn ai để tiến hành nghi lễ không?”

“Thần không biết.” Phi Mông thành thành thật thật đáp.

Người thực hiện nghi lễ trưởng thành* là do Thái tử tuyển chọn, sau đó Hoàng Thượng âm thầm thông tri, nếu không cố tình hỏi thăm thì rất ít người biết đến.

*raw dùng từ phá qua 破瓜 chỉ người con gái đến mười sáu tuổi, vì chữ qua 瓜 giống hình hai chữ bát 八, tức mười sáu.

Vụ Tuyên trên mặt lộ ra một tia đắc ý, nói: “Em cố ý kêu phụ vương ngày mai mới nói cho hắn biết, làm hắn trở tay không kịp. Bởi vì người này lần nào cũng không nghe lời em, ngay cả đầu lưỡi không chịu ȶᏂασ vào.”

“Thái, Thái tử…” Phi Mông bất đắc dĩ mà nhìn cậu. Trong lòng lại rất kinh ngạc, không ngờ rằng thái tử lại chọn mình thực nghi lễ phá thân.

Lễ trưởng thành là một chuyện có ý nghĩa trọng đại, hắn không nghĩ nghĩ rằng mình ở trong lòng Vụ Tuyên lại quan trọng như vậy.

“Lần nào lão sư cũng không chịu ȶᏂασ vào, chắc là khó chịu lắm.” Vụ Tuyên cười rộ lên, có thâm ý mà nhìn thoáng qua đũng quần Phi Mông.

Phi Mông lại chỉ có bất đắc dĩ. Vụ Tuyên thực sự đôi khi giống như một tiểu bại hoại, hoàn toàn khác với Hoàng Thượng Vụ Linh đoan trang lịch sự tao nhã.

Nói xong Vụ Tuyên lại cố tình lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Lúc làm lễ trưởng thành, lão sư cần phải ôn nhu một chút.”

Vụ Tuyên giống như một tiểu bại hoại, đại khái cũng là Phi Mông mưa dầm thấm đất dạy ra.

Chỉ thấy hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ái muội, gằn từng chữ một nói: “Thần tất nhiên sẽ đối, đãi, điện, hạ, thật, ôn, nhu.”