Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 5: Mạo phạm (4P, cao H)

"Ta là sư phụ ngươi, một ngày làm thầy cả đời làm cha!" Nịnh Hinh Nhi hoảng sợ mà kêu lên. Nàng vạn lần không nghĩ tới, đồ đệ mà chính mình nuôi từ nhỏ đến lớn, lại có ý nghĩ du͙© vọиɠ xấu xa với nàng.

"Sư phụ không biết sao? Ở thế giới tu tiên, rất nhiều cặp thầy trò sẽ kết thành đạo lữ*. Mẫu thân ngươi tiếp nhận sự truyền thừa của phụ thân ngươi, chẳng phải nàng cũng là đệ tử của phụ thân ngươi sao? Mà mẫu thân Hinh Nhi cũng vì sư phụ của nàng mà sinh ra Hinh Nhi." Lê Tử Nam nhàn nhạt nói, "Ngươi vừa sinh ra đã bị mẫu thân đem nhốt tại linh đàm bí địa mà tu luyện, tâm tư ngươi quá đơn thuần sạch sẽ, hoàn toàn không biết Tu Tiên Giới là nơi kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu vì muốn có tài nguyên tu luyện, vì trường sinh bất lão, đôi khi sẽ chủ động hiến thân cho kẻ mạnh hơn." Nói xong, hắn cúi người liếʍ mυ'ŧ đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng. Từ thời thượng cổ, Thiên Tiên Say Tình được chia thành hai loại âm-dương, mà loại hắn chế tạo chính là Thiên Tiên Say Tình màu hồng phấn chuyên làm nữ tu sĩ động tình, cho nên hắn đem tất cả mà bôi lên người nàng, dù hắn có liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ đi nữa cũng sẽ không bị dược chi phối.

*kết thành đạo lữ: kết hôn, trở thành một cặp

"Không được, không được!" Nịnh Hinh Nhi nỗ lực tránh né, cự tuyệt sự đυ.ng chạm của hắn, cũng như cự tuyệt từng trận kɧoáı ©ảʍ tê dại từ bộ ngực truyền đến. Kɧoáı ©ảʍ này thật xa lạ, lại làm cho nàng sợ hãi, bởi vì nó làm nàng trầm mê vào bể du͙© vọиɠ, làm nàng mất đi kiềm chế.

"Sư phụ, ngươi hiện tại chỉ như cá nằm trên thớt chờ đợi mà bị làm thịt mà thôi." Lê Tử Nam tự tin nói, "Ngươi thật nóng? Thân thể ngươi đã động tình, mà hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, rất nhanh, ngươi liền sẽ khóc lóc cầu xin ta chiếm hữu ngươi." Đôi tay hắn chế trụ mặt nàng, đôi môi mạnh mẽ hút lấy cánh môi nàng. Cọ xát, cọ xát, vươn đầu lưỡi liếʍ vòng quanh, xưa nay hắn có thói quen thích sạch sẽ nhưng hắn lại không chán ghét cái miệng nhỏ của nàng, cảm giác này thực mới lạ, cứ như vậy mà liếʍ láp làm khơi dậy nhiệt tình trong hắn nhiều hơn, không chỉ thỏa mãn bởi việc này nữa, hắn cạy ra cánh môi nàng đem lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi nàng, hướng nàng đòi đáp lại.

"Ô ô" Nịnh Hinh Nhi kêu rên, nhắm chặt hai mắt mắt, trong lòng bắt đầu niệm Thanh Tâm Quyết, mong muốn có thể áp chế du͙© vọиɠ đang dâng trào trong lòng nàng. Hương khí của thuốc mỡ vẫn còn chưa tan, một cỗ mùi vị nam nhân quanh quẩn chóp mũi, nàng hô hấp ngày càng khó khăn, ngay lúc há miệng muốn thở, lại bị một cái lưỡi nóng bỏng chui vào, tùy ý càn quấy miệng nàng.

"Ngô... Ân ân..." Nịnh Hinh Nhi ra sức cự tuyệt, đôi tay nắm chặt bờ vai hắn đẩy ra ngoài, cũng nỗ lực đem cái lưỡi đang càn quấy trong miệng nàng đẩy ra.

Cái lưỡi thơm tho mềm mại, mang theo mùi thơm nước bọt của thiếu nữ...

Lê Tử Nam lập tức mất khống chế, dùng sức mà nắm khuôn mặt nàng, đem hai môi lưỡi lại dây dưa với nhau, theo bản năng mυ'ŧ vào nước bọt thơm ngọt của nàng.

Hạ Trọng Lâu đứng ở một bên nhìn, trong lòng mâu thuẫn giữa sự giãy giụa cùng với du͙© vọиɠ cháy bỏng càng bùng nổ, hai tròng mắt như bị lửa tình thiêu đốt, hầu kết không tự chủ được mà run rẩy.

Ngàn Tuyết vội vàng chạy tới mép giường, khom lưng nắm lấy tay Nịnh Hinh Nhi không ngừng liếʍ láp: "Chủ nhân, Tiểu Tuyết chỉ yêu ngươi, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi." Hắn kích động mà nói, liếʍ mυ'ŧ từng ngón tay nhỏ nhắn của nàng, một ngón rồi lại một ngón. Tình cảm hắn dành cho chủ nhân rất chân thành, hắn yêu mọi thứ của nàng, tóc, đôi mắt, cánh mũi, môi, ngón tay... Thậm chí cả đầu ngón chân nhỏ bé kia nữa. Bởi vì hắn luôn giả dạng thành một con tiểu yêu hồ, hóa hình cũng chỉ là hình dạng nam hài mười tuổi, cho nên hắn mới có thể luôn thân mật gần gũi mà làm bạn với nàng, được xem qua thân mình hoàn mĩ không tì vết của nàng vô số lần.

"Ngô..." Nịnh Hinh Nhi giãy giụa, nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, tâm càng ngày càng thất vọng. Ngàn Tuyết mà nàng sủng ái trước giờ cũng có tâm tư bất chính với nàng. Nàng quá ngu ngốc, ba cái giống đực bên người đều mong muốn nàng, mà nàng ngay cả một chút cũng không phát hiện ra.

Hạ Trọng Lâu thấy bọn hắn mạo phạm nữ tu sĩ thánh khiết nhất trong lòng chính mình, không chỉ không giận dữ, mà ngược lại lại nóng lòng muốn thử --- bông hoa thánh khiết nhất đã bị ngắt xuống, từ đây nàng sẽ rơi vào tay bọn họ, tùy ý bọn họ nhiệt tình yêu thương! Đi đến bên chân Nịnh Hinh Nhi, hắn run rẩy cởi bỏ đôi giày thêu của nàng ra, bỏ đi lớp vớ lụa trắng. Nhìn đến bàn chân trắng nõn tinh xảo hoàn mỹ, năm ngón chân bé xinh không ngừng cuộn tròn trước mặt hắn, làm hắn nhịn không được mà muốn hôn lên.

Hoàn mỹ, trên người sư phụ không có chỗ nào mà không hoàn mỹ!

Hạ Trọng Lâu bắt lấy gót chân nhỏ nhắn mà vuốt ve, hai mắt càng sáng ngời, hô hấp càng ngày càng trầm trọng.

Lòng bàn chân là chỗ nhạy cảm nhất trên người, như bị lông chim âu yếm mà Nịnh Hinh Nhi cảm thấy rất ngứa, nàng lại ra sức lắc lắc cổ chân thon dài.

Hạ Trọng Lâu mạnh mẽ túm lấy chân nàng, chần chừ một chút, quyết định không hề khắc chế khát vọng nóng bỏng của mình đối với sư phụ nữa, bàn tay lướt dọc theo mắt cá chân nàng, thẳng tiến chạy về phía trước, cẳng chân, đầu gối, phần đùi rồi lại chui vào trong qυầи ɭóŧ... Dưới lòng bàn tay là da thịt tinh tế mềm mại, mê hoặc hắn thần hồn điên đảo, tim đập như trống nổi, cái trán dần dần toát ra từng giọt mồ hôi.

"Ngô ngô ngô..." Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập tới làm Nịnh Hinh Nhi như con cá mà giãy giụa trước mặt ba nam nhân. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tràn lan trong cơ thể, nàng rốt cuộc cũng không thể kìm chế thân thể, từng luồng nhiệt chen chúc chảy xuôi về phía hạ thân của nàng và còn lan tràn ra cả ngoài cơ thể.