Tạ Yên Nhiên đã ba ngày không cùng Bắc Đường Mặc Nhiễm nói chuyện.
Cơm vẫn ăn, giấc vẫn ngủ, chỉ là lúc hoàng hôn đến lại không chịu lộ mặt, mỗi ngày đến lúc kiểm tra bài tập cũng để Tiểu Hà nói một tiếng thân thể không thoải mái, không có cách giao bài tập.
Bắc Đường Mặc Nhiễm đại khái có thể đoán ra Tạ Yên Nhiên vì sao tránh y, nhưng hành vi tiêu cực của Tạ Yên Nhiên làm y không thể không hoài nghi Tạ Yên Nhiên rốt cục là vì giận y hay chỉ tìm cái cớ lười biếng không làm bài tập.
Tạ Yên Nhiên ba ngày không gặp Bắc Đường Mặc Nhiễm, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng nghi hoặc ba ngày, vô số lần lầm bầm làu bàu với rùa đen, cuối cùng quyết định hỏi thăm suy nghĩ của người bình thường.
“Ngươi nói xem, Yên Nhiên đang giận ta sao?”
Lúc Bắc Đường Mặc Nhiễm hơi do dự hỏi những lời này, Tô Tầm Tiên ―― người luôn tự xưng là trung tâm của hàng vạn đóa hoa, thân không phiến lá, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà trợn trắng mắt.
“Mặc Nhiễm, ta nhớ ngài trước kia lúc theo đuổi Lạc Phi Phi có như vậy đâu. Do gần đây ngài mệt mỏi quá độ sao?”
“Nói gì đấy.” Bắc Đường Mặc Nhiễm nhíu mày, “Yên Nhiên và Lạc Phi Phi không giống nhau.”
Tô Tầm Tiên nhướng mày: “Phải, không giống nhau.”
“Vậy ngươi nói xem, nàng là đang tức giận sao?”
“Nàng ta, trăm phần trăm là đang tức giận.”
“Giận ta sao?”
“Không lẽ giận ta?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm trầm mặc, nửa ngày mới lại mở miệng hỏi: “Vậy, làm sao bây giờ?”
Tô Tầm Tiên vỗ phiến quạt trong tay, đang chuẩn bị mở miệng, sóng mắt di chuyển, mang theo ý cười: “Muốn khiến Tạ Yên Nhiên vui vẻ, có thể đi hỏi Đường vương điện hạ.”
“Đường Đường?” Bắc Đường Mặc Nhiễm mày nhăn càng thêm đậm, “Hỏi đệ ấy làm cái gì?”
Tô Tầm Tiên ý cười trên mặt càng thêm nồng hậu: “Đó không phải Tạ Yên Nhiên nói sao, Đường vương điện hạ, lớn lên soái, tính tình tốt, thích đến không chịu được.”
“Nàng ấy đâu nói bản thân thích đến không chịu được.”
“Vậy sao?” Tô Tầm Tiên vẻ mặt vô tội mà gõ lên cây quạt, “Ta không nhớ. Ngài nhớ rõ mỗi một câu nàng ta nói à?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Tầm Tiên, trong ánh mắt mang lên vài phần cảnh cáo. Tô Tầm Tiên thấy thế khẽ cười một tiếng:
“Mặc Nhiễm, ta nói thật. Muốn nữ nhân vui vẻ, quan trọng nhất chính là gãi đúng chỗ ngứa. Ta thấy, ngài cũng không cần phát sầu, trực tiếp nhờ Đường vương đi giúp ngài làm thuyết khách thì tốt rồi. Nói thế bào nhỉ? Mỹ nam kế ――”
Bắc Đường Mặc Nhiễm đặt chén trà thật mạnh xuống bàn, lại trừng mắt nhìn Tô Tầm Tiên một cái, xoay người rời đi. Chỉ còn lại Tô Tầm Tiên một người tại chỗ thản nhiên tự đắc bình phẩm trà: “Quả nhiên, vấn đề xoay quanh nam nữ là thú vị nhất.”
Hội nghị Tinh Chủ chiều nay cực kỳ nghiêm túc, mọi người cơ hồ đều có thể nhìn ra thần vương tâm tình rất kém, nhưng vì sao thì không ai hiểu. Người duy nhất hiểu rõ là Tô Tầm Tiên thì lại bày ra bộ dạng không rõ, còn có vẻ mặt xem kịch vui.
Mai đại nhân tới gần Trương đại nhân, nhỏ giọng phát ra bực tức: “Ngươi nói xem, ngày thường một mặt than Hoàng Thượng chưa tính, nay tại sao thần vương điện hạ cũng mặt than. Không khí lạnh như băng này, quả thực muốn đông chết người.”
“Ngươi nhỏ giọng thôi,” Trương đại nhân tiếp cận thì thầm, “Ngươi quên thần vương phát hỏa khủng bố bao nhiêu à.”
“Nhị vị Tinh Chủ.”
Tiếng Bắc Đường Mặc Nhiễm vô cảm xúc vang lên ở điện Tinh Chủ, Mai đại nhân cùng Trương đại nhân giật mình ngồi ngay lại, ngượng ngùng nhin về Bắc Đường Mặc Nhiễm trên mặt viết ba chữ “Ta không vui.”
“Hội nghị Tinh Chủ nghiêm túc như vậy, sợ là không thích hợp cho nhị vị lo việc nhà. Nếu nhị vị Tinh Chủ có chuyện chưa nói xong, có thể nói xong rồi quay lại.”
“Ha hả ha hả,” Mai đại nhân cười mỉa nói, “Thần vương thật là hài hước, chúng ta nào có nói gì, không có gì để nói không có gì để nói, ha hả ha hả ha hả.”
Tiếng cười của Mai đại nhân dần thấp đi khi thấy vẻ mặt vô biểu tình của Bắc Đường Mặc Nhiễm, toàn bộ Tinh Chủ điện lâm vào sự trầm mặc. Bắc Đường Đường chịu không nổi sự ngượng ngùng này, chủ động nhảy ra muốn hòa hoãn không khí: “Hoàng thúc, kỳ thật hôm nay chỉ là hội nghị thường kỳ, chúng ta cũng không có gì chuyện quan trọng ――”
“Cái gì gọi là chuyện quan trọng?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm xụ mặt nhìn về phía Bắc Đường Đường, Bắc Đường Đường bị hỏi bày ra vẻ mặt ngốc, Tô Tầm Tiên bên cạnh vui sướиɠ dựa lưng ghế xem kịch.
“Việc có liên quan đến trên duới Hoàng Đạo Quốc, bất luận lớn nhỏ, đều là chuyện quan trọng.” Bắc Đường Mặc Nhiễm mặt vô biểu tình, lời nói không một chút khách khí, “Nếu phải giống như Đường vương mỗi ngày đều hi hi ha ha, sợ là toàn bộ Hoàng Đạo Quốc không có ai chấn chỉnh cả.”
“Ta ――” Bắc Đường Đường dỗi trừng lớn hai mắt.
Bắc Đường Mặc Nhiễm lại tiếp tục: “Đường vương tuổi cũng không nhỏ, lại luôn hồ nháo, không có một chút dáng vẻ hoàng thất, làm người không yên lòng.”
“Theo ta thấy,” Bắc Đường Mặc Nhiễm quay đầu lại, “Nên sớm ngày hoàn thành hôn ước.”
“Nói rất đúng!” Lạc Phi Phi vốn đang ngây ngốc nghe được hai chữ hôn ước lập tức có tinh thần, “Nên hoàn thành hôn ước, hoàn thành hôn ước rất tốt. Đường Đường, tốt, tốt lắm!”
Bắc Đường Đường đối với Lạc Phi Phi bất lực: “Tốt cái gì ――”
“Đương nhiên là tốt.” Bắc Đường Mặc Nhiễm tiếp tục nói, “Ta thấy Đường vương không thể tự nhận thức. Với điều kiện của Đường vương, có người nguyện ý lấy đã không tệ, thế nhưng còn kén cá chọn canh.”
“Sao lại là có người đã không tệ?” Bắc Đường Đường khí thế đến đứng lên, “Hoàng thúc, Bắc Đường Đường ta cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim của Hoàng Đạo Quốc không tốt sao? Đưa mắt khắp Hoàng Đạo Quốc, cô nương nào không nói ta lớn lên soái, võ công cao, gia thế tốt, tính cách bổng.”
“Được.” Bắc Đường Dịch vẫn luôn trầm mặc thở dài, “Hoàng thúc nói cũng có đạo lý, hôn ước nên đặt lên hàng đầu. Hôm nay cũng không có chuyện gì khác, tan họp đi. Hoàng thúc, không bằng ở lại trò chuyện, thế nào?”
Trong điện, Bắc Đường Dịch nhấc ấm trà giúp Bắc Đường Mặc Nhiễm châm trà: “Hoàng thúc hình như có tâm sự?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, mở miệng đáp: “…… Cũng không phải chuyện gì lớn.”
“À? Hoàng thúc không bằng nói ra. Có thể trẫm giúp được đôi chút.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm xoa xoa ly: “Hoàng Hậu nếu tức giận, Hoàng Thượng sẽ làm sao?”
“Tức giận?” Bắc Đường Dịch suy tư, “Rất đơn giản, chuẩn bị cho nàng ấy một bàn ăn. Một bữa cơm, lập tức tâm trạng tốt.”
Thần Vương phủ, Bắc Đường Mặc Nhiễm tìm đại danh trù Hoàng Đạo Quốc tới chuẩn bị đồ ăn, một bên Mai đại nhân nỗ lực nói: “Lưu đại trù này, chính là đại trù tốt nhất phủ ta, thịt kho tàu xương sườn, làm đến xuất thần nhập hóa.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm hơi hơi mỉm cười: “Đa tạ Mai đại nhân.”
“Không đáng ngại,” Mai đại nhân vung tay lên, “Chỉ là làm vài món ăn thôi mà.”
Đang nói, hạ nhân liền tiến vào thông báo: “Vương gia, đồ ăn đều đã đưa qua.”
“Thế nào?”
“Cái này…… Đồ ăn bày đầy ra một bàn……”
“Sau đó? Nàng có vui không?”
“Vui không tiểu nhân không biết, Tiểu Hà cô nương chỉ nói cảm tạ.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Vẫy tay cho hạ nhân đi xuống, Bắc Đường Mặc Nhiễm lại rơi vào trầm mặc. Mai đại nhân hiểu được, ha ha cười.
“Ta nói Vương gia, kỳ thật đi, muốn khiến nữ tử vui vẻ, vẫn là vàng bạc châu báu có tác dụng. Nữ nhi nào không yêu trang sức?”
“Mai đại nhân nói, cũng có đạo lý.”
Thượng Vũ và Tây Phong Liệt vẻ mặt nghi hoặc nhìn một đống châu thoa vòng tay sáng lấp lánh trong phòng, liếc nhìn lẫn nhau vẫn không rõ có chuyện gì.
“Vương gia, ngài đây là……”
Bắc Đường Mặc Nhiễm đưa tay lên, ý bảo bọn họ đừng nói, phân phó hạ nhân: “Đưa qua đi.”
Hạ nhân hành lễ, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Thượng Vũ và Tây Phong Liệt từng người bê đồ theo nhau đi ra ngoài.
“Vương gia……”
Bắc Đường Mặc Nhiễm lại đưa tay lên chặn, Thượng Vũ và Tây Phong Liệt liếc nhau, đành phải lần nữa yên tĩnh, cùng Bắc Đường Mặc Nhiễm chờ ở thư phòng.
Chẳng được bao lâu, những hạ nhân lại bê đống trang sức còn nguyên quay lại.
“Sao vậy?”
“Vương gia, Tiểu Hà cô nương nói đa tạ, nhưng không cần.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhắm mắt, phất tay cho hạ nhân đi xuống, cả người trên người đều bắt đầu tản mát ra một loại khí tràng khủng bố. Thượng Vũ cùng Tây Phong Liệt lại liếc nhau, gật gật đầu, yên lặng lui đi ra ngoài.
“Vương gia.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm di tầm mắt khỏi sách, nhìn Thượng Vũ lén lút tiến vào: “Thượng Vũ? Chuyện gì?”
Thượng Vũ móc ra một quyển sách phóng lên trên bàn: “Vương gia, cái này cho ngài.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm đối với quyển sách nhíu mày: “Đây là gì?”
“Cái này là……” Thượng Vũ do dự, “Vật tốt. Nghe nói Hoàng Thượng chính là dựa vào cái này theo đuổi Hoàng Hậu, còn có Bạch đại nhân cũng là dựa vào cái này cùng Sở tướng quân tu thành chính quả.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm vươn ngón tay thon dài mở quyển sách: “Tìm, hoa, hỏi, liễu……”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nâng mắt thấy vẻ mặt cầu khen ngợi cầu khích lệ của Thượng Vũ: “Quyển sách này từ đâu ra?”
“A?”
“Tô Tầm Tiên cho ngươi?”
“Ách……”
“Ngươi cả ngày đang nghĩ gì? Tuổi còn nhỏ, xem loại sách này làm gì?”
“Ta……”
“Trở về đem bối thư chép mười lần.”
“Mười lần?!”
“Ừ?”
“À…..”
Thượng Vũ thở dài, ủy khuất nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm, xoay người rời đi. Mà Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn quyển sách kia, chỉ cảm thấy phiền lòng, không kiên nhẫn rời khỏi phòng.
Bất tri bất giác lại đi đến trắc viện của Tạ Yên Nhiên, Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn cửa hông, trong lòng bực bội còn có chút ủy khuất, rõ ràng muốn tốt cho nàng, không cảm kích thì thôi, còn muốn tức giận.
Bắc Đường Mặc Nhiễm đang nghĩ ngợi, liền thấy Tạ Yên Nhiên một bên ăn điểm tâm một bên ra đến cửa, tầm mắt cả hai trùng hợp tương ngộ. Tạ Yên Nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó liền phải xoay người chạy.
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhất thời sốt ruột cũng trực tiếp gọi theo: “Yên Nhiên!”
Tạ Yên Nhiên giật mình, dừng chân, không tình nguyện xoay người nhìn chàng. Bắc Đường Mặc Nhiễm nhất thời không biết nói gì, cứ như vậy trầm mặc trong chốc lát.
“Yên Nhiên, nàng còn giận ta sao?”
“Không có.” Tạ Yên Nhiên một ngụm cắn một nửa điểm tâm, “Ta nào dám giận thần vương, sợ là bị cây quạt đánh ngất xỉu.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm bất đắc dĩ: “Yên Nhiên…..”
Bắc Đường Mặc Nhiễm tiến vài bước, tới trước mặt Tạ Yên Nhiên: “Ngày ấy đánh nàng là ta không đúng, ta xin lỗi.”
Tạ Yên Nhiên giương mắt nhìn nhìn chàng, không nói gì.
“Muốn ta làm gì, nàng mới không giận nữa?”
“Ta nói có ích gì, ngài cũng không đồng ý.”
“Ta đồng ý, nàng nói cái gì ta cũng đồng ý.”
“Vậy,” Tạ Yên Nhiên đôi mắt sáng lên, nỗ lực duy trì vẻ lãnh đạm, “Ngài không được cấm túc ta.”
“Được. Có điều nàng về sau không được uống rượu nháo sự.”
“Ta nào có nháo sự, là bọn họ khi dễ chúng ta. Vậy về sau có người khi dễ ta làm sao?*”
“Có người khi dễ nàng thì tới tìm ta.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nói chắc chắn, Tạ Yên Nhiên ngẩn người, dời tầm mắt khỏi Bắc Đường Mặc Nhiễm: “Ngoài ra, ngài giao bài tập quá nhiều, ta yêu cầu giảm một nửa.”
“Giảm một phần ba thế nào?”
“Ngài vừa nói cái gì cũng ――”
“Được được được, giảm một nửa, giảm một nửa.
“Còn có……”
Sắc trời gần đến hoàng hôn, Tạ Yên Nhiên nói hăng say, cả người đều mặt mày hớn hở, Bắc Đường Mặc Nhiễm cười nhìn nàng, chỉ cảm thấy một tảng đá lớn trong lòng đã buông.
“Yên Nhiên.”
“Ừ?”
“Không có gì.”
“Sao vậy?”
“Chỉ là, muốn gọi tên của nàng.”