Cát Lâm mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy tòa thành đá ở Hegel, mảnh sơn cốc tràn đầy cỏ dại màu đỏ nhạt, mọi người tay nâng bó đuốc, cầm tay nhau ca hát khiêu vũ. Thùng rượu rỗng chất cao thật cao, bọn Lang kỵ sĩ uống rượu đến say mèm, vác sói nhà mình mà thi chạy.
Mèo bự nằm nghiêng bên sườn núi, tiếng khò khè vang đến rung trời.
Eade mập mạp chạy tới, cười tủm tỉm mà đưa cho Cát Lâm một mâm khoai tây nướng.
Nửa phần trước của giấc mơ tràn đầy tiếng cười vui, không biết vì sao, bỗng nhiên Cát Lâm cùng Eade lại bị những người Hegel bên cạnh vây quanh, một gương mặt làm Cát Lâm cảm thấy rất quen mắt phẫn nộ mà cao giọng hô to.
"Hai gã dị tộc này muốn trộm đi Thanh Kiếm của thần!"
Cát Lâm co giò bỏ chạy, nửa đường anh lại thấy được chiếc xe Cadillac màu xám bạc của mình, anh lập tức xông lên, một cước nhấn chân ga phóng tới ven bìa rừng. Chạy chạy hồi anh mới nhớ tới mình bỏ quên Eade, vừa quay đầu lại thì phát hiện mập mạp hai chân sinh phong, đang điên cuồng đuổi theo ở phía sau, đằng sau là một đám Lang Kỵ sĩ giơ binh khí.
Giấc mơ không có logic, Cát Lâm cũng không hoài nghi vì sao Eade có thể chạy trốn nhanh như vậy, tựa như anh vừa rồi không cần chìa khóa cũng có thể khởi động ô tô. Trải qua một hồi đại chiến hỗn loạn sói hoang truy đuổi ô tô, Cát Lâm thuận lợi đem mập mạp tiếp lên xe.
Tốc độ Cadillac càng lúc càng nhanh, bỏ lại những Lang kỵ sĩ kia ở đằng sau, hai người trong giấc mơ sống sót sau tai nạn mừng như điên mà cười to. Cát Lâm cười cười, bỗng nhiên cảm thấy mình đã quên cái gì đó, đồng thời trước cửa sổ xe xuất hiện một cái móng mèo thật lớn, hung ác chụp về phía ô tô.
Cadillac nháy mắt bay lên trời, ngay cả bánh xe trước cũng bị đập bay một cái.
Trước mắt Cát Lâm tối sầm.
Anh tỉnh giấc.
Trong phòng một mảnh tối đen, trái tim kịch liệt nảy lên, Cát Lâm nửa quỳ đứng ở bên giường hoãn một chút, mới chậm rãi cất vũ khí ám trùy vào bao da, đặt phía dưới gối.
Tùy tay bật đèn ma pháp, vén lên bức màn phát hiện bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
—— Tại Đan Đóa, ước chừng chỉ có trong nhà quý tộc như Kewell mới có thể thưởng thức được ánh nắng sớm mông lung.
Cát Lâm tháo lỏng cúc áo, giấc mơ hỗn loạn kia theo anh tỉnh táo đã gần như mơ hồ, chỉ nhớ rõ công kích của móng mèo và đầu bếp Geru hô lớn "Người dị tộc muốn trộm đi Thanh Kiếm của thần".
Cát Lâm vỗ ót một cái, sao anh lại quên mất chuyện quan trọng như vậy được chứ!
Đầu bếp Geru trong quán rượu kia vẫn luôn mang lòng cảnh giác với anh và Eade, cảm thấy bọn họ muốn trộm đi kiếm của Chiến Thần. Mục tiêu là Chiến Thần cũng đã xuất hiện, Johanne lại muốn đi Hegel như vậy, sẽ không phải là thần khí tên là Vĩnh hằng thệ ước chi kiếm đấy chứ?
Cát Lâm vội vàng mở cánh cửa phòng rửa mặt, sau đó lại từ một cánh cửa khác tiến vào phòng ngủ của Eloca.
Trong phòng treo bức màn, không có một chút ánh sáng.
Cát Lâm sửng sốt, anh nhớ rõ Eloca không cần ngủ, hiện giờ ở trong phòng ngay cả đèn cũng không có, người không ở đây?
Cát Lâm không cần suy nghĩ, lại mở ra cửa phòng ngủ, ánh sáng dịu nhẹ trong phòng khách chiếu vào trong phòng, anh từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt bởi vì thích ứng ánh sáng mà hơi hơi nheo lại, sau đó liền đối diện với một đôi mắt xanh lam.
"Cậu dậy rồi?"
Eloca tựa vào một cái ghế, cầm thứ được xưng là báo chí bản ma thuật của Đan Đóa trong tay, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đặt một ly rượu trong vắt, còn có hai ba mâm điểm tâm hoa quả tươi tinh xảo.
"Tôi có một chuyện muốn hỏi anh." Cát Lâm xách một cái ghế đặt ở trước mặt Eloca, nghiêm túc hỏi: "Lúc trước từng có người nào tới Hegel muốn trộm đi thanh kiếm của Chiến Thần không?"
Trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ, Eloca có chút ngoài ý muốn nhìn anh.
"Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Nhớ tới một việc." Cát Lâm kể lại chuyện đầu bếp Geru mang sự hoài nghi và địch ý nồng đậm với bọn họ cho y.
Eloca nhẹ giọng đáp: "Khả năng quả thật từng có người như vậy, muốn đạt được kiếm của Chiến Thần."
Cát Lâm kinh ngạc hỏi: "Anh không biết?"
"Có Gafia, bọn họ căn bản không có cơ hội nhìn thấy tôi." Eloca mỉm cười, nói với anh: "Nếu như có, động cơ của bọn họ rất đơn thuần, tựa như khi tôi còn trẻ tuổi đi ra ngoài làm người mạo hiểm tìm kiếm kho báu của thần vậy. Bọn họ cho rằng tôi đã chết, nếu như có thể kế thừa kiếm của Chiến Thần, liền có khả năng trở thành tân Chiến Thần."
"Làm sao có thể!" Cát Lâm bật thốt, "Hệ thống võ thuật của anh và phần lớn võ giả cấp thánh ở đại lục Seeley không giống nhau, có thể kế thừa danh hiệu Chiến Thần, đại khái chỉ có tế ti điện Chiến Thần với người ở Hegel mà thôi!"
Sau khi nói xong, Cát Lâm lại nghĩ đến trước kia Eloca căn bản không biết điện Chiến Thần tồn tại.
"Từ từ, thanh thần khí kia là anh lưu lại cho người Hegel?"
Eloca khen ngợi mà gật đầu.
Y tựa vào ghế, ngón tay miêu tả hoa văn trên chén rượu, vẻ mặt nhàn nhã nói: "Trên thanh kiếm này có một lời thề, cũng có thể xưng là ý chí đánh thức thần khí, đó là bảo hộ Hegel. Lúc trước tôi đã biết, người Hegel trừ phi gặp được nguy hiểm, nếu không bọn họ sẽ không đồng ý rời đi cố hương, cũng sẽ không trở thành thần."
Cát Lâm nghĩ đến chuyện người Hegel đã từng từng gặp phải sóng thần đến mức gần như bị hủy diệt, trong lòng anh cảm thấy Eloca thật sự là dụng tâm lương khổ, dựa theo cái kế hoạch này, Chiến Thần an nghỉ ở cố thổ của y, còn đem tài phú lớn nhất để lại cho Hegel.
Kết quả Chiến Thần không chết, thần khí cũng không thể chứng tỏ công dụng, thủ vệ Hegel chính là mèo bự.
Cát Lâm nhịn không được đồng tình với mấy cường giả cấp thánh đó, bởi vì lịch sử ghi rằng Chiến Thần về tới Hegel, từ nay về sau chưa từng xuất hiện lại, cho nên bọn họ vì kho tàng của thần, gian nan mà vượt qua núi tuyết, xuyên qua rừng rậm U Ngữ, đi một chuyến hành trình không khác gì địa ngục, trải qua cửu tử nhất sinh, lại căn bản không có khả năng đạt được kho báu.
"Chẳng lẽ bọn họ không biết mình không có hy vọng à?" Cát Lâm cố gắng hồi ức nội dung trên khóa ngôn ngữ.
"Đạt được bảo tàng của thần cũng không đại biểu có thể kế thừa ý thức của thần linh đã ngã xuống, nếu thất bại, bọn họ không cách nào mang đi bảo tàng, cơ hội này còn có thể để cho người thứ hai, mà kẻ thất bại vẫn cứ có khả năng trở thành thần, chỉ cần hắn lĩnh ngộ được cảnh giới thần linh, hắn rất có thể trở thành một vị thần mới. Trước tôi, đại lục Seeley cũng không có danh hiệu "Chiến thần Eloca"."
Cái logic này có hơi loạn, Cát Lâm miễn cưỡng mới nghe được trọng điểm.
—— Thanh Kiếm của Chiến Thần có thể giúp cho người trở thành thần, có lẽ là Chiến Thần, cũng có lẽ là thần khác, cụ thể phải xem năng lực cùng vận khí của người đạt được chuôi kiếm này thế nào, trị số hai hạng đều phải cao, một cái cũng không thể thiếu.
Chỉ có trở thành tân Chiến Thần, mới có thể chân chính mà cầm lấy thanh kiếm đó, nếu không bảo tàng của thần sẽ vĩnh viễn ở lại Hegel.
Cát Lâm phỏng đoán ý tưởng của Johanne.
Một tên sợ chết như Johanne, hẳn là muốn nhặt của hời, thừa dịp loạn đi sờ kiếm cái gì, không quản hữu dụng hay vô dụng, dù sao sờ một cái cũng không mất mát gì.
Chỉ có điều vấn đề cũng tới rồi, cường giả cấp thánh mới có cơ hội "Thành thần", tên trầm mê thăng cấp giống như Barre thì thôi, người bình thường như Johanne, có thể có ích lợi gì?
Chẳng lẽ Johanne không phải tạo vật của thần lực, trong cơ thể gã không có thần lực, cũng là một người bình thường. Bởi vì người địa cầu không biết ma pháp, tỷ lệ trở thành Chiến Thần khá lớn? Chúng thần chính là sử dụng loại này phương pháp đến tê liệt Eloca, làm cho Chiến Thần phân không rõ rốt cuộc người địa cầu nào mới là tạo vật của thần lực, cái nào là quân cờ chân chính trăm phương ngàn kế muốn đạt được kiếm của Chiến Thần?
Cát Lâm nghĩ nghĩ, chợt phát hiện hiềm nghi trên người mình càng lúc càng lớn!
Bởi vì thấy thế nào, anh cũng giống như loại tình huống thứ hai, sớm quy phục đứng ở bên Eloca, nhưng thật ra không có ý tốt.
"Tôi... Có một vấn đề." Cát Lâm yếu ớt mở miệng.
"Chuyện gì?"
Eloca nghiêng đầu, y phát hiện ngọn lửa linh hồn của Cát Lâm lại xuất hiện bóng ma diện tích lớn.
"Tôi có hy vọng trở thành thần không?" Cát Lâm cực kì khẩn trương.
Chẳng sợ vấn đề này sẽ đưa tới hoài nghi, anh cũng hy vọng có thể mau chóng làm rõ, nếu không biết đáp án, cố ý lảng tránh nó, rất bất lợi đối với việc điều tra sự thật của bọn họ.
—— Hơn nữa Eloca từng nói, sẽ tin anh.
Cát Lâm thừa dịp bên trong phòng khách chỉ có hai người, vẫn là lấy hết dũng khí hỏi.
Eloca nhìn thấu sự bất an của anh, y quyết đoán mà đưa ra câu trả lời thuyết phục:
"Không thể."
Cát Lâm lập tức nhẹ nhàng thở ra, sự thật có lợi với anh, đương nhiên không thể tốt hơn.
Tín nhiệm là thủy tinh dễ vỡ, cần phải đối xử nhẹ nhàng, Cát Lâm không nguyện ý tiêu xài phung phí tín nhiệm mà Eloca dành cho anh.
Cố gắng làm ý nghĩ của mình trở lại vấn đề, Cát Lâm nhíu mày nói: "Tôi không rõ chúng thần đang làm cái gì, nếu người địa cầu không thể trở thành thần, vậy vì sao bọn họ muốn đi tìm những người như Barre với Johanne, cách thế giới kéo người lại đây cũng không phải một chuyện chuyện dễ dàng, hơn nữa..."
"Cái gì?"
"Johanne hẳn là hết sức thực tế, nói đạo lý ý tưởng cao siêu với gã, hay tiền lời kếch sù, hết thảy đều không dùng được. Dù cho chúng thần lừa gạt gã, nói lấy được kiếm của Chiến Thần có thể trở thành thần, Johanne có khả năng cũng sẽ không để trong lòng." Cát Lâm biểu tình nghiêm túc nói, "Gã không phải thằng ngu, bị vài lời nói suông lừa dối đến nhiệt huyết dâng trào."
Eloca cảm thấy cái này cách giải thích này rất thú vị.
"Lừa dối" cái gì, là Cát Lâm cứng rắn bịa ra từ ngôn ngữ thông dụng, chợt nghe không thể hiểu được, liên hệ hài âm phiên dịch của cổ ngữ Seeley, ý chỉ chính là "Kẹo độc dược" .
Eloca nhịn không được hỏi: "Vậy Barre thì sao, gã xem như bị "Lừa dối" ?"
"... Cái tên kia không phải nhiệt huyết dâng trào, mà là tϊиɧ ŧяùиɠ lên não." Cát Lâm mặt ghét bỏ.
Nghĩ tới nguyện vọng muốn cùng công chúa của tất cả quốc gia trên đại lục không mặc quần áo thân mật nói chuyện nhân sinh của Barre, Cát Lâm đã cảm thấy mất mặt.
"Cho nên tôi cho rằng Johanne đã bị giám thị, nếu không gã cứ độ nhật qua ngày, hoàn toàn không quản nhiệm vụ cũng vẫn được."
"Nếu như gã là tạo vật thần lực, vị thần kia tùy thời cũng có thể gϊếŧ chết gã, cậu cũng nói gã đặc biệt sợ chết." Eloca nhắc nhở anh, "Động lực làm gã tích cực ngoại trừ khả năng về lợi ích ra, còn có sợ hãi. Có lẽ khi chúng thần phái ra bảy người này, có nói cho bọn họ biết chỉ có kẻ thành công mới có thể sống sót."
"Không!" Cát Lâm quyết đoán phủ định, "Nếu như là vậy, gã không dám đưa ra đề nghị kết minh với tôi."
Kẻ thất bại đều phải chết, còn kết minh cái gì? Cũng có phải tình huống sống chết trước mắt không liên thủ lập tức ngỏm đâu.
Eloca nghĩ nghĩ, thừa nhận lời anh nói rất có đạo lý.
"Như vậy, cậu cho rằng người giám thị đó là ai? Một người giám sát có thể ở bên cạnh Johanne, có được tín nhiệm của gã, không sợ gã giấu diếm, cũng không lo lắng bị người hoài nghi?"
"... Cảm giác rất giống hệ thống nhiệm vụ trong câu chuyện ở quê hương chúng tôi."
"Đó là cái gì?"
Cát Lâm may mắn mình từng xem qua loại tiểu thuyết đó, anh gian nan mà giải thích: "Chính là người dẫn đường nhiệm vụ, chỉ phục vụ một người chơi, chúng nó phụ trách nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ, chỉ thị mục tiêu nhiệm vụ của bước tiếp theo. Có đôi khi sẽ cho người làm nhiệm vụ một chút ơn huệ nhỏ, tỷ như sau khi hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ thì thưởng cho điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể đổi vật phẩm vô hình, bao quát nhưng không giới hạn trong gia tăng thể lực, ma lực vân vân..."
"Như vậy người dẫn đường rất nhiều?"
"Không, đó chỉ là ... Ảo tưởng ở chỗ chúng tôi, trí tuệ nhân tạo là khoa học rất cao cấp, tôi cũng giải thích không được." Cát Lâm tương đối vô lực. Trên thực tế cái suy đoán này vớ vẩn đến anh cũng không quá muốn tin tưởng.
"Bỏ đi, có lẽ là tôi nghĩ nhiều, có lẽ còn có thứ khác..."
"Người dẫn đường mà cậu nói, bình thường tồn tại ở nơi nào?"
"Ế, trong đầu?" Cát Lâm cũng không xác định, anh lại chưa từng mang theo hệ thống xuyên qua bao giờ.
Eloca ngưng mắt nhìn Cát Lâm, giọng nói lạnh như băng: "Vậy thì sẽ không sai, thần lực trong cơ thể của tạo vật thần lực không chỉ mang đến lực lượng, cũng sẽ đem ý niệm mãnh liệt gieo vào trong óc của tạo vật, loại tàn dư ý thức này có lớn có nhỏ, bình thường chính là một cái mệnh lệnh. Bởi vì ý niệm càng chi tiết, sức lực mà thần hao phí sẽ càng lớn, cao cấp nhất chính là thuật thần hàng. Những tín đồ khẩn cầu ý thức của thần linh giáng xuống trong cơ thể mình, hoàn toàn không biết bản thân sắp trở thành con rối. Những thánh đồ miệng nói nhận được thần linh chiếu cố, có thần thờ phụng thường làm bạn bên cạnh, cùng tồn tại, cùng đối thoại với mình đều là loại tình huống này. Cổ thần sử dùng con rối như vậy để truyền bá tín ngưỡng, thống lĩnh đại quân, bởi vì con rối sẽ không phản bội. "Cái giá" cho loại con rối này không nhỏ, cho dù là thần cũng phải suy yếu một đoạn thời gian, sẽ không tùy tiện đưa cho kẻ yếu. Nếu như người chết rồi, thần lực cũng không trở về được. Bạo tay như vậy, thật sự là làm tôi ngạc nhiên đấy."
"..."
Cát Lâm hết sức kinh ngạc, đây là nói, trong đầu Johanne còn dẫn theo một thần linh ver bàn tay vàng bản yếu hóa? Cho dù cái gì cũng không thể làm, chỉ cung cấp tư liệu, đưa ra kiến nghị như trí tuệ nhân tạo thì cũng quá dữ rồi.
Khó trách Johanne có thể nhận ra Chiến Thần!
"Barre thì sao, hình như gã không có..."
"Thần lực trong cơ thể gã quả thật không có loại trình độ này, xem ra Hải Thần Paran không chăm chú tới vậy."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này hơi loạn, chương sau viết Johanne sẽ có tiết lộ thêm, để cho tiện lý giải, trước giải thích một chút...
Là như vậy
Trình độ trí năng của "Hệ thống bàn tay vàng" của mỗi kẻ công lược không giống nhau.
Bàn tay vàng ( hệ thống ) cùng người chế tạo ( thần linh ) là hai tồn tại tách rời nhau.
Barre là bản thô sơ, cung cấp công năng phiên dịch ngôn ngữ, phân rõ tính lưu động của nguyên tố ma pháp và năng lực nhìn ban đêm. Hệ thống chỉ làm việc không nói lời nào, cũng sẽ không nhắc nhở Barre.
Johanne chính là bản cao cấp, nhưng cũng không nghịch thiên là bao, đại khái cùng loại với ứng dụng chat tự động, sự "trí năng" của nó đều xuất phát từ kho số liệu của chính mình, số liệu gốc càng nhiều ( ý chí của thần linh là số liệu gốc), người chơi tán gẫu cùng nó càng nhiều, nó sẽ có vẻ trí năng, hơn nữa khi nói chuyện với chủ nhân, nếu là vấn đề của bạn, thì sẽ dùng giọng điệu, cách nhìn của bạn mà trả lời.
Như vậy nó sẽ cổ động Johanne, làm Johanne tràn ngập tin tưởng.