Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 11: THAY ĐỔI THÁI ĐỘ

Lâm Viễn Dương chính xác là công tử của Lâm Gia, nhưng có điều là con vợ kế mà thôi, ở Lâm gia hắn địa vị bình thường, hàng năm chia tiền hoa hồng, cũng không nhiều bằng con trai trưởng. Mà Lâm Tử Minh chính là con trai trưởng, con cháu chính thất của Lâm gia!

Trước kia Lâm Tử Minh chưa bị trục xuất khỏi Lâm gia, hắn ngoài mặt chính là hạ nhân của Lâm Tử Minh, nên đối với Lâm Tử Minh cung kính, không được phép có hành động vượt qua. Cụ thể mà nói, chính là Lâm Tử Minh đứng, Lâm Viễn Dương tuyệt nhiên không thể ngồi, nếu Lâm Tử Minh ngồi, Lâm Viễn Dương liền tuyệt đối không thể nằm, bằng không chính là bất kính với Lâm Tử Minh!

Theo lý, Lâm Tử Minh đã bị trục xuất khỏi Lâm gia, biến thành người thường, Lâm Viễn Dương không nên lại kinh sợ Lâm Tử Minh mới đúng. Nhưng sự thật trái ngược, hắn hiện tại phải càng thêm kính sợ Lâm Tử Minh! Bởi vì Lâm Tử Minh có nỗi oan không thể giải bày, rửa nhục, sớm hay muộn hắn phải về Lâm gia, điều quan trọng nhất là, ông nội Lâm Trường Thiên trước khi chết, đã để lại 70% tài sản của gia tộc đều chuyển qua cho tên hắn! Không khoa trương chút nào khi nói, Lâm Tử Minh hiện tại là người có quyền thể ở Lâm gia, Lâm gia tất cả mọi người phải xem sắc mặt củaLâm Tư Minh mà làm việc,

Hơn nữa một thời gian trước, gia tộc đã ra lệnh, nếu thấy Lâm Tử Minh, đều sẽ phải cung kính Lâm Tử Minh, cố gắng nhận được sự tha thứ của Lâm Tử Minh, mời Lâm Tử Minh quay về Lâm gia, chủ trì đại cục.

Chính là hắn có phần nghĩ không rõ chính là, Lâm Từ Minh như thể nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Trương Diệu Đông cũng không biết tình hình, hắn ở trước mặt Lâm Viễn Dương, sợ tới mức gan hắn run rẩy liên tục, đầu óc kêu loạn, cổ gắng khống chế ngữ khí của mình không run rẩy, "Lâm Thiếu, ta. Kỳ thật Sở Thiên không phải cậu em vợ của ta, ta cùng bọn họ không có quan hệ gì..... Cho ta một trăm can đảm, cũng không dám cùng ngài đối nghịch a, Lâm Thiếu."

Lâm Viễn Dương cũng không có phản ứng Trương Diệu Đông, hắn nhìn Lâm Tử Minh, điều chỉnh tốt tâm tinh, khi đang chuẩn bị nịnh hót Lâm Tử Minh, chỉ thấy Lâm Tử Minh trừng ánh mắt qua i hån, vô cùng lạnh như băng, tràn ngập uy hϊếp.

Lâm Viễn Dương thông minh, hắn lập tức hiểu ngay ý nghĩ của Lâm Tử Minh, đây là không muốn ai nhận rahắn.

Đối với động thái của Lâm Từ Minh, hắn vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ Lâm Tử Minh nổi cáu với hắn sao?

Lâm Tử Minh ho khan hai tiếng, bước nhanh đi đến Sở Phi

trước mặt, hô một tiếng, "Ba, mẹ, Phi Phi, em vợ không sao chứ?"

Sở Phi nhìn thấy hắn, trên mặt sẽ không che dấu thêm mà lộ ra chán ghét cùng khinh bỉ, không khách khí mắng: "Tôi không phải đã kêu anh ở trên xe, anh chạy tới đây làm gì? !"

Liễu Tố Hồng cũng nhíu mày, mắng: "Đồ vô dụng, ai cho mày tới đây, cút đi!"

Sở Hoa Hùng đối với hắn cũng là rất không thích.

Một bên Lâm Viễn Dương thấy cảnh này, hắn trợn tròn mắt, đây là cái gì tình huống, Lâm Tử Minh tại sao lại bị ba người này nhục mạ, mà không dám cãi lại?

Chờ một chút, vừa rồi Lâm Tử Minh gọi chính là ba, mẹ?

Lâm Tử Minh cho Lâm Viễn Dương một ánh mắt, Lâm Viễn Dương không khỏi không run rẩy, mẹ nó, hắn hiểu được rồi những người này là người một nhà và đây là gia đình Lâm Tử Minh ở rế! Mà Sở Thiên, cũng chính là cậu em vợ Lâm Tử Minh. Xong đời , hắn tuy nhiên lại đem cậu em vợ của Lâm Tử Minh đánh thành như vậy, có lẽ hắn sắp chết thật rồi!

Ngay lúc này hắn sợ tới mức phát run, khi chuẩn bị quỳ xuống Lâm Tử Minh sám hối, chỉ thấy Sở Phi nói với hắn: "Lâm công tử, chúng tôi thật sự lấy không ra nhiều tiền như vậy, chúng tôi thân phận hèn mọn, không có tư cách cùng ngài mặc cả, nhưng tôi hy vọng ngài buông tha em trai của tôi được không? Tôi nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa."

Lâm Viễn Dương bị dọa không nhẹ, đây chính là vợ của Lâm Tử Minh, hắn làm sao còn dám kiêu ngạo, chạy nhanh nói: "Tôi chỉ là cùng mọi ngươi chỉ đùa một chút, như thế nào khiến mọi người trả nhiều tiền như vậy! Vẫn là tôi không đúng, đám tên này xuống tay không chừng mực, đem Sở Thiền đánh đập nặng như vậy, xin lỗi."

Sở Phi sững sờ .

Trương Diệu Đông trợn tròn mắt.

Sở Hoa Hùng cùng Liễu Tố Hồng cũng mở to hai mắt.

Không nói đến bọn họ ngay cả Lâm Viễn Dương cùng nhóm người Phú Nhị Đại, một đám ngạc nhiên đứng lên.

Chỉ có Lâm Tử Minh sắc mặt không thay đổi, với Lâm Viễn

Dương hắn bay qua nhìn một ánh mắt, sau đó hắn đi qua đỡ

Sở Thiên dậy, nói: "Em vợ, chúng ta trở về."

Sở Thiên nhìn thấy Lâm Tử Minh, trong mắt lộ ra rõ ràng khinh bỉ cùng chán ghét, đẩy Lâm Tử Minh ra, thấp giọng mắng một tiếng cút ngay, sau đó chính mình đứng lên, đi đến Lâm Viễn Dương trước mặt, chín mươi độ cúi đầu, lớn tiếng về phía Lâm Viễn Dương xin lỗi.

Lâm Viễn Dương trên mặt vẫn duy trì tươi cười, vỗ vỗ Sở bả vai Thiên, nói: "Người anh em, vừa rồi làm thương cậu rồi, xin lỗi nhé."

"Không không, không có. ." Sở Thiên thụ sủng nhược kinh*, luống cuống tay chân nói không rõ.

*Thủ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ

Những người khác cũng cảm thấy không thể tin được, Lâm Viễn Dương như thế nào đột nhiên liền khách khi như vậy ? Không lẽ là đang giở thủ đoạn đùa giỡn gì chứ?

Trương Diệu Đông gặp loại tình huống này, hắn không dám ở lâu, hai tay chắp tay với Lâm Viễn Dương cung kính nói một câu cảm ơn Lâm Thiếu, sau đó nháy mắt ra dầu cho Sở Phi bọn họ, làm cho bọn họ nhanh chóng rút lui, tránh cho Lâm Viễn Dương đổi ý.

"Lâm Thiếu, ngươi như sao lại để bọn họ chạy đi ? Sở Thiên, một kẻ súc sinh da^ʍ mắng ngươi, không đem chân hắn đánh cho gãy xương không phải phong cách của ngươi."

"Đúng vậy Lâm Thiếu! Hơn nữa chị gái của tiểu tử Sở Thiên này bộ dạng quá mức tươi ngon mọng nước, nếu chơi đùa trên giường...

Với một tiếng bạt tai vào mặt, tên Phú Nhị Đại kia lời nói còn chưa có nói xong, đã bị Lâm Viễn Dương một bạt tai đánh tới, khiến cho sững sờ.

Lâm Viễn Dương lạnh lùng mắng: "Câm miệng lại cho bố mày!"

Mặt khác Phú Nhị Đại trợn tròn mắt, nghĩ không rõ Lâm Viễn

Dương vì cái gì muốn đánh người.

Nhưng mà bọn họ cũng không dám lên tiếng, tuy rằng bọn họ cũng là Phú Nhị Đại, nhưng khi cùng Lâm Viễn Dương so sánh vẫn là kém quá xa , dù sao sau lưng Lâm Viễn Dương chính là Lâm Gia.

Lâm Viễn Dương cũng không có quan tâm cảm nhận của bọn họ , dặn dò một câu, "Về sau không được tìm Sở Thiên, cũng như gây phiền toái chị của hắn, bằng không chính là cùng ta Lâm Viễn Dương đối nghịch!"

Bọn họ vội vàng gật đầu, không dám hỏi nhiều, trong lòng đều suy đoán, nhìn tình hình này thì Lâm Thiếu đây là vừa ý chị của Sở Thiên.

Lâm Tử Minh bên này, hắn đi theo đám người Sở Phi từ câu lạc bộ bi-a đi ra, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm Viễn Dương người này vẫn là rất thông minh, hiểu rõ ảnh mắt của hắn, không có đem hắn vạch trần ra.

Hắn lúc trước ở rể Sở gia, hoàn toàn che giấu Sở Phi, hắn không muốn Sở Phi hiểu lầm, huống hồ hắn không muốn có quan hệ với Lâm gia!

"Diệu Đông, vừa rồi cảm ơn anh, nếu không phải anh, chúng tôi đều không cứu được em trai ra ngoài."

Sau khi đi ra , Sở Phi nói với Trương Diệu Đông một cách biết ơn

Trương Diệu Đông sửng sốt một chút, lập tức hắn vung tay, nói một cách tự tin: "Này, Phi Phi, lời này của em anh không

thích nghe, Chuyện của em chính là chuyện của anh, cái này có gì phải? Sao anh có thể nào thấy chết mà không cứu được?"

Sở Hoa Hùng cầm tay Trương Diệu Đông, kích động nói: "Diệu Đông, lần này thật là cảm ơn cháu, nếu không vì mặt mũi của cháu đủ đủ lớn, bác đây không phải là người tài giỏi gì, cũng không biết sẽ bị tra tấn thành cái dạng gì đâu, chúng ta Sở Gia nợ ngươi một ân tình!"

Liễu Tổ Hồng cũng chạy nhanh hướng tới Trương Diệu Đông cảm tạ, hơn nữa thúc đẩy Sở Thiên, làm cho Sở Thiên cảm tạ ân nhân cứu mạng.

Trương Diệu Đông cười đến miệng cũng lệch cả rồi, trên thực tế hắn cũng không biết Lâm Viễn Dương như thế nào lại đột nhiên thay đổi thái độ, buông tha bọn họ. Chẳng lẽ là bởi vì chính mình mặt mũi lớn thật sao? Uh, hẳn là như thế này! Trong này mặt mũi lớn nhất chính là hắn, Lâm Viễn Dương nể mặt hắn, chẳng lẽ lại có thể nể mặt tên Lâm Tử Minh phế vật này? Ông trời chế cười!