Giới thiệu sinh viên mới xong, cả lớp vỗ tay hoan nghênh.
Giảng viên để "bạn học mới" tìm vị trí ngồi xuống, vì vậy, Hạ Mộc mắt mở trừng trừng nhìn ấu tể kia thảnh thơi nhấc chân dài, tìm vị trí trống phía sau cô, tháo cặp, kéo ghế ngồi xuống.
Hạ Mộc: "..."
Cũng tốt, dù sao cũng phải mặt đối mặt nói rõ!
Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý, đang muốn quay đầu, bỗng nhiên, gót chân trái bị một người chậm rãi đẩy về phía trước.
Hạ Mộc sững sốt, cúi đầu nhìn xuống –
Một đôi chân dài thẳng tắp duỗi ra, từ sau bàn duỗi thẳng đến dưới ghế ngồi của cô!
Mũi giày vải sạch sẽ chạm vào gót chân cô, chiếm lấy phạm vi hoạt động vốn thuộc về cô, cư nhiên còn cây ngay không sợ chết đứng dùng mũi giày đá gót chân cô, ý bảo cô "tránh ra một chút"....
Chân dài rất giỏi a!
Hạ Mộc nhíu mày xoay người.
Đoạn Tử Đồng đang cúi đầu, từ trong cặp lấy ra một quyển giáo trình, nghiêm trang lật xem.
"..." Hạ Mộc vội vàng quay đầu lại!
Ấu tể dường như không phải cố ý, cũng khiến cô ngại tính toán.
Tâm thần không yên đợi năm phút, phía sau không có bất cứ động tĩnh gì, xem ra điện hạ là quyết tâm, chờ cô mở miệng trước. Hạ Mộc lại bắt đầu một lần nữa suy nghĩ câu mở đầu.
Không bao lâu giảng viên căn dặn xong mấy câu, liền rời khỏi phòng tự học, trong lớp lập tức ầm ĩ nghị luận.
Các sinh viên ngồi xung quanh Hạ Mộc ồn ào bàn tán, hiếu kỳ về "bạn học mới" –
"Xin chào bạn, ngươi tên Quyển Quyển? Ngươi họ quyển sao?"
"Ngươi bao nhiêu tuổi vậy người bạn nhỏ? Vẫn chưa đủ mười sáu đi? Tại sao lại nhảy lớp đến đại học năm ba?"
.....
Hạ Mộc lập tức thuận sườn núi cưỡi lừa đi xuống, sắm vai quần chúng vô tri vây xem, nhìn chung không cần quá khẩn trương.
"Tại sao ngươi không nói lời nào?"
Đối mặt sự nhiệt tình của các học trưởng học tỷ xung quanh, Trứng Cuốn điện hạ ngẩng đầu, hé miệng cười rộ lên, tính trẻ con khẽ động lông mi, gọi ra tên của mình: "Quyển, quyển."
"Ha ha ha ha thật đáng yêu!" Sinh viên xung quanh bị chọc cười, càng thêm hưng khởi đặt câu hỏi.
"Quyển Quyển, vì sao ngươi muốn nhảy lớp đến năm ba? Thành tích tốt sao? Ngươi là thần đồng sao?"
Hạ Mộc vẫn không xen được miệng, nhưng mấy vấn đề này cô tất cả đều biết rõ –
Đoạn Tử Đồng cầm chính là bằng cấp của Ba Lan Đảo, không giống với chế độ giáo dục ở nơi này, thông qua kỳ thi sơ cấp, chẳng khác nào là tốt nghiệp đại học, hôm nay điện hạ học chương trình học đại học, hoàn toàn là dư sức.
Bất quá, những học viên khác ở Ba Lan Đảo, đa số vào khoảng hai mươi tuổi mới có thể thông qua kỳ thi sơ cấp, tuổi nhỏ đã thông qua kỳ thi như ấu tể mặt bánh bao này phỏng chừng từ sau khi đảo đặc huấn thành lập, cũng không có người người thứ hai, nói là thần đồng cũng không quá đáng.
Đối mặt vấn đề liên tiếp không ngừng, Trứng Cuốn điện hạ rất nhanh bắt đầu không yên lòng, không thế nào trả lời, đa số thời gian chỉ nhìn người đặt câu hỏi ném ra một nụ cười nghịch ngợm.
Các sinh viên dần dần buông tha vấn đề, nhưng vẫn còn có người kiên trì hỏi: "Vì sao ta nhìn không ra ngươi là loài gì? Nhìn thể trạng, hẳn là đại hình thú nhân đi?"
Đoạn Tử Đồng tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nghiêm trang trả lời: "Nhìn không ra rất bình thường, trên thực tế, ta là một loài thú nhân hiếm thấy, thỏ tai cụp."
Bạn học: "A?"
Hạ Mộc: "...."
Ấu tể mặt bánh bao này thực sự là càng lúc càng hỗn đản, các sinh viên xung quanh đã sắp bị nàng đùa giỡn thành kẻ ngốc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.
Thấy thế nào cũng không giống như thỏ đi, uy!
Địch Hách Lạp ở hình người xác thực không có đặc thù rõ ràng, dễ nhận rõ cũng chỉ có đồng sắc, màu tím rất thuần túy, không tạp sắc, có tướng mạo hỗn huyết phương Tây, ngũ quan lập thể, màu da trắng nõn.
Những thú nhân có cánh khác cũng có đặc thù tương tự, Địch Hách Lạp chỉ có lúc dương cánh, mới dễ nhận rõ.
Diễn viên diễn vai thái tử trong > lúc quay đặc tả, vẫn có thể nhìn ra tạp sắc trong màu mắt, hậu kỳ hình ảnh lúc dương cánh, tất cả đều là nhờ vào hậu kỳ, chính là bởi vì tìm không được thú nhân có đôi cánh tương tự Địch Hách Lạp.
Hơn nữa, bởi vì vương hậu lo lắng tiểu thái tử xuất hiện trước truyền thông quá sớm, sẽ khiến dân chúng nhiệt tình quá độ, ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, cho nên tất cả phỏng vấn đều chỉ có đối thoại ghi chép, không cho phép truyền thông quay chụp dung mạo của thái tử, bảo vệ vô cùng chu đáo.
Bất quá, điện hạ cho dù muốn che giấu thân phận, cũng không thể nói là thỏ tai cụp đi!
Thỏ nhà ai có thể nuôi một người cao lớn như vậy a!
Hạ Mộc dùng mắt cá chết liếc xéo Đoạn Tử Đồng.
Thẳng đến tiết tự học kết thúc, bạn học xung quanh mới luyến tiếc đứng dậy chào tạm biệt.
Cơ hội đến rồi.
Thấy Đoạn Tử Đồng thu hồi sách vở, kéo khóa cặp sách, Hạ Mộc lập tức xoay người lại thu dọn sách vở của mình.
Vẫn chưa kéo khóa xong, đã nghe thấy động tĩnh ở phía sau bàn, khóe mắt rất nhanh nhìn thấy ấu tể kia nhấc đôi chân dài, đi ngang qua bàn học của cô, rời khỏi phòng học.
Chờ một chút!
Hạ Mộc vội vàng kéo khóa kéo, quải cặp lên, đuổi theo ra khỏi phòng học.
"Nhường đường một chút! Cho qua đi!"
Các sinh viên đều đang đi ra ngoài, Hạ Mộc lo lắng đẩy ra đoàn người, nhìn xung quanh, trên hành lang đã không có bóng dáng của ấu tể mặt bánh bao.
"Ôi!" Hạ Mộc nhỏ giọng oán giận, xoay người đi về phía cầu thang, ba bước cũng thành hai bước mà lao xuống.
Vừa đến góc cầu thang, ma xui quỷ khiến... Cô dừng bước –
Có trực giác, bản thân đã tiến vào phạm vi ánh mắt của phúc hắc ấu tể kia.
Khóe mắt thoáng nhìn ánh đèn ở cầu thang bên trên, bị một thân ảnh cao gầy che lấp, một giọng nói quen thuộc, nhàn nhạt truyền xuống –
"Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng tìm ta."
"..." Lời này rất quen thuộc, Hạ Mộc giống như trở lại trước kia, mỗi ngày mang theo bánh pudding đến trường.
Cô chậm rãi ngẩng đầu –
Đoạn Tử Đồng ngược sáng, đứng trên cầu thang, vẫn một tay kéo lấy quai cặp, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đôi tử đồng lại trong suốt phát quang.
Trong hoảng hốt, Hạ Mộc suýt nữa gọi ra hai chữ điện hạ, bạn học xung quanh đi lại kéo cô trở về hiện thực.
Cô có chút xa lạ mở miệng: "Quyển Quyển?"
Trên lầu phúc hắc ấu tể cong khóe môi, từng bước một đi xuống lầu, đến đứng trước mặt cô: "Ngươi tên là gì."
Hạ Mộc: "...."
Đôi tử đồng kia không giống như đang đùa, ánh mắt thành khẩn, khiến cô nhịn không được bắt đầu hoài nghi phán đoán của bản thân, người này lẽ nào thực sự không nhớ cô là ai nữa?
Xung quanh có những bạn cùng lớp khác lần lượt xuống lầu, Hạ Mộc lo lắng tiết lộ thân phận của Đoạn Tử Đồng thân phận của Đoạn Tử Đồng, ngẩng đầu cấp thiết nhỏ giọng nói: "Ngươi không nhớ ta sao?"
Đoạn Tử Đồng híp đôi mắt, tựa hồ đang tỉ mỉ hồi tưởng, đột nhiên bừng tỉnh: "A, là ngươi."
Hạ Mộc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, kích động nói: "Đúng vậy! Đúng vậy, ta vẫn luôn chờ..."
Nói còn chưa dứt lời, ấu tể trước mắt nói tiếp: "Chứng nhân mục kích kẻ ăn vạ? Thật sự trùng hợp, cư nhiên sẽ gặp ngươi ở nơi này, cho nên, ngươi tên là gì?"
Hạ Mộc: "..."
Không có khả năng!
Người này nhất định là giả vờ!
Hạ Mộc nội tâm đang rít gào, cô càng khẳng định phúc hắc ấu tể này là đang có ý xấu gì đó!
Cô muốn gọn gàng dứt khoát vạch trần, nhưng sinh viên xung quanh càng ngày càng nhiều, hai người đứng ở góc cầu thang có một chút vướng bận, trong lúc chen lấn, còn có học sinh chen ngang giữa hai người mà đi.
Hạ Mộc kiềm chế tâm tình, trong lúc chen lấn, nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của Đoạn Tử Đồng, vội vã nói: "Chúng ta xuống lầu nói tiếp!"
Giây tiếp theo, ấu tể trước mắt cong khóe môi, đột nhiên cúi người gần kề khuôn mặt cô, nâng cánh tay, khoát lên tay vịn cầu thang bên cạnh cô, vững vàng vây lấy cô trong cánh tay –
Đoạn Tử Đồng ngữ khí lười biếng: "Vì sao không thể nói ở chỗ này? Ta rất bận, học tỷ."
Cổ khí tức nguy hiểm cuộn trào mãnh liệt, Hạ Mộc nhất thời cả người cứng nhắc, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Đám người chen lấn xung quanh đều bị cánh tay Đoạn Tử Đồng ngăn ở bên ngoài, không cách nào tiếp xúc đến Hạ Mộc, cũng có đại hình thú nhân nỗ lực đẩy cánh tay của điện hạ ra, nhưng sau vài lần phát lực, chỉ đành chấp nhận kết quả là không lay chuyển được, bọn họ chỉ có thể xám xịt rút đầu né qua một bên.
Thỏ tai cụp thì ra là cường hãn như vậy...
Khoảng cách gần trong gang tấc, khiến Hạ Mộc lập tức đỏ mặt, cô nâng tay đẩy cánh tay điện hạ xuống, chỉ là nhẹ nhàng chạm một cái, đã thấy phúc hắc ấu tể bỗng nhiên bĩu môi!
Điện hạ ra vẻ đáng thương ôm lấy cánh tay của bản thân: "Ngươi đẩy ta làm gì? Học tỷ khi dễ thỏ tai cụp."
Hạ Mộc: "..."
Thỏ tai cụp em gái ngươi!
Hiện tại Địch Hách Lạp phi long đã không cần tôn nghiêm của vương thất nữa sao!
Những người không rõ chân tướng xung quanh, bị ánh mắt ủy khuất của điện hạ hấp dẫn sự chú ý, dáng vẻ công khai lên án, khí thế lăng nhiên.
Hạ Mộc vội vàng nặn ra một nụ cười, ôn nhu nói với bạn học Quyển Quyển: "Ta chỉ là muốn bắt chuyện với ngươi mà thôi, ta là Hạ Mộc, rất vui được biết ngươi."
Điện hạ: "Hừ."
Hạ Mộc: "...."
Lần đầu tiên nói chuyện với nhau rất không thoải mái, Hạ Mộc nhìn chằm chằm ấu tể cao ngạo xoay người đi xuống cầu thang, mất đi dũng khí tiếp tục đuổi theo.
Thái độ của điện hạ đã rất rõ ràng, cố ý phân rõ giới hạn với cô, đại khái là lười nghe cô giải thích hiểu lầm năm xưa.
Hạ Mộc có chút thất vọng, cúi đầu ủ rũ trở về nhà.
Sáng thứ hai, cuộc sống thực tập sinh ở phân cục CGA bắt đầu rồi, cô và Trần Gia Thụ được phân công cho một cảnh sát trung niên hướng dẫn.
Công việc ở cục cảnh sát cũng không mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ như trong tưởng tượng.
Ngoại trừ lúc phân tích vụ án, Hạ Mộc có thể tham dự lắng nghe, những thời gian khác, chuyện cô cần làm đều là một chút chuyện vặt như đưa tài liệu, quét rác bưng nước.
Viên chức trong cục đối đãi thực tập sinh thật ra rất hòa nhã, mua cơm đều sẽ đặc biệt quan tâm khẩu vị của bọn họ, bất quá, một khi gặp phải chính sự, cũng là người đầu tiên đuổi khéo bọn họ đi.
Bọn họ ngược lại cũng không phải lo lắng tiết lộ kỹ năng tra án gì, đơn thuần chỉ là ngại thực tập sinh vướng bận, lo lắng các nàng gây thêm phiền phức cho mình.
Trần Gia Thụ rất bất mãn đối với điều này, hắn xưa nay rất tự tin đối với kiên thức chuyên môn của bản thân, sao có thể chịu được ánh mắt phiến diện của những người có kinh nghiệm này.
Vì vậy, hắn năm lần bảy lượt trong lúc phân tích vụ án, cố ý chen lời, kết quả chỉ đổi lại sự vắng lặng trong hội nghị, và những lời phản bác của các cảnh viên.
Trần Gia Thụ xác thực không có kinh nghiệm, nói ra cũng đều là lý luận suông, vài lần không hề kinh nghiệm lên tiếng, khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh càng khó xử.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Trần Gia Thụ không rên một tiếng mà song song ngồi bên cạnh Hạ Mộc.
Hạ Mộc thật ra đã sớm muốn khuyên can hành vi cấp tiến của hắn, hôm nay nhìn hắn bộ dạng chán nản, lời nói chỉ có thể nuốt lại vào trong bụng.
Trần Gia Thụ trầm giọng nói: "Ta không muốn tiếp tục thực tập nữa."
Hạ Mộc: "Vì sao?"
"Bọn họ căn bản không cho chúng ta cơ hội tham dự."
Ánh mắt Hạ Mộc vòng vo chuyển, rốt cuộc vẫn lên tiếng khuyên nhủ: "Cho dù là thực tập sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng là người mới, loại tình huống này dù sao cũng phải đối mặt."
Bọn họ đang làm chính sự, cũng không phải giảng viên trong trường, không có nghĩa vụ chỉ dẫn chúng ta học tập.
Chúng ta có thể làm, chính là quan sát, xem bọn họ xử lý tình huống khẩn cấp như thế nào, nhìn nhiều, kinh nghiệm sẽ nhiều, đây là những kiến thức không học được trong trường học."
Trần Gia Thụ vẫn có câu oán hận: "Bọn họ hoàn toàn không tôn trọng lý luận cơ bản, hơn nữa cố ý miệt thị xa lánh chúng ta, đừng nói với ta là ngươi nhìn không ra."
Hạ Mộc cười khổ nói: "Chuyện này rất bình thường, bọn họ làm công việc này đã mười năm hai mươi năm rồi, sao có thể khiêm tốn kính trọng một đám người mới như chúng ta?
Ngươi đối với ý kiến của sinh viên thành tích kém một chút trong lớp, cũng thỉnh thoảng sẽ có chút khinh thường, huống hồ là những cảnh viên giàu kinh nghiệm này? Bọn họ đương nhiên là có tư cách khinh thường chúng ta."
Hơn nữa ngươi vài lần đưa ra phân tích hoàn toàn là sai, bọn họ càng có lý do khinh thường chúng ta.
Hạ Mộc đem một câu cuối cùng, nuốt trở lại trong bụng.
Sắc mặt của Trần Gia Thụ dần dần hòa hoãn, xem ra là nghĩ thông suốt một ít rồi.
Lại qua hai ngày, Hạ Mộc cứ theo lẻ thường đến phân cục trước mười phút, chỉnh lý xong tài liệu buổi trưa cần gửi đi, giúp đội trưởng mở máy điều hòa trong phòng làm việc.
Cẩn thận tỉ mỉ và thành ý luôn dễ nhận được hồi báo.
Các cảnh viên đều rất thân cận với Hạ Mộc, còn có mấy trợ lý được mới tới, đều là omega, dĩ nhiên càng thân thiết với cô, sau khi tan tầm còn có thể hẹn cô cùng nhau ăn uống dạo phố.
Một tuần ngắn ngủi, nhân duyên của Hạ Mộc, khiến những thực tập sinh khác không theo kịp.
Mười giờ sáng thứ năm, Hạ Mộc đang ở phòng làm việc của đội trưởng chỉnh lý hồ sơ, bỗng nhiên nghe đội trưởng nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó.
Hạ Mộc lập tức ngẩng đầu, đợi hắn căn dặn.
Đội trưởng nhìn đồng hồ một chút, vuốt cằm nhìn về phía Hạ Mộc: "Đã hơn mười giờ rưỡi rồi, không phải giáo sư của các ngươi nói hiện tại có một sinh viên mới muốn tới thực tập sao? Tại sao còn chưa đến? Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi."
"Thực tập sinh?" Hạ Mộc vô cùng kinh ngạc nói: "Danh ngạch của khoa chúng ta đã đầy rồi."
Đội trưởng chưa kịp chưa kịp trả lời, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy ra, một cảnh viên đầy mặt khẩn cấp báo cáo: "Đường Trường Ninh có người báo án, trong hẻm phát hiện một thi thể năm, là bị súng bắn chết, còn mặc cảnh phục."
Đội trước "bá" một tiếng đứng bậc dậy, lập tức ra ngoài sắp xếp hành động.
Hạ Mộc ôm bản ghi chép theo ra ngoài, tim đập thình thịch, đây là từ lúc cô thực tập tới nay lần đầu tiên gặp phải một vụ án mạng!