Thư Liên từ trong ác mộng tỉnh lại, hạ thân đau đớn, cô giãy dụa cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, hỗn hợp chất lỏng trắng đυ.c cùng tơ máu từ giữa hai chân tràn ra, nhắc nhở cô chuyện gì đã xảy ra.
Đầu óc là một mảnh trắng xóa, không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì, dường như trống rỗng lại giống như bị lấp đầy.
Bên cạnh có một cánh tay khô quắc quàng bên gối cô, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy đó là một ông lão đầu tóc hoa râm hỗn độn, hắn ngủ rất say, hình như còn đang ngáy, giống như đang tràn ngập trong hương vị ngọt ngào thỏa mãn.
Chính là người như thế này đã đoạt đi đêm đầu tiên của mình sao? chính là người như thế này, sau này sẽ là người chồng sớm chiều bên nhau của cô sao?
Thư Liên cắn môi dưới, gian nan đứng dậy, mỗi một bước đi, đều cảm thấy giữa hai chân đau đớn, đầu óc ong ong , hẳn là di chứng sau khi say rượu, may mắn, may mắn là cô say, nếu không đêm qua, hẳn là rất khó để vượt qua.
‘Tinh…tinh’ – Cửa thang máy mở ra , Thư Liên kéo cổ áo cúi đầu bước nhanh vào trong, âm thanh nhẹ nhàng: “Lầu 1, cám ơn.”
“Không cần khách khí.” Trả lời cô là một giọng nam trầm thấp dễ nghe, mà không phải là giọng nhân viên phục vụ của khách sạn.
Thư Liên kinh ngạc ngẩng đầu, người người đàn ông đã đưa tay ra ấn lầu 1, hắn thế nhưng lại để trần toàn bộ thân trên, phía dưới mặc quần cộc vải hoa màu bạc, da thịt màu đồng cổ tinh tráng phập phồng, còn mang theo những giọt mồ hôi chưa kịp khô, một cỗ hương vị người đàn ông dày đặc phả vào mặt cô.
Mái tóc người đàn ông rối loạn cơ hồ che hết gương mặt, thế nhưng đôi mắt kia đen bóng sáng rực, giống như con báo hoang, vừa cuồng dã lại vừa nguy hiểm.
Thư Liên nhất thời đỏ mặt, lập tức nghĩ đến đây là thang máy chuyên dụng của khách sạn Thất Tinh nổi tiếng xa hoa, tại sao lại xuất hiện một người người đàn ông không hợp phong cảnh như thế này.
Nghi ngờ không rõ làm cô không tự chủ lui về phía sau.
“Tầng cao nhất ống nước có vấn đề.” Người đàn ông nhẹ nhàng lạnh nhạt nói ra một câu.
Hóa ra là công nhân sửa ống nước, Thư Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi: “À.”
Cô cúi thấp đầu nhích ra sát vách thang máy, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi cố bảo hộ chính mình, trên chiếc cổ trắng nõn, xuất hiện vết xanh xanh tím tím lớn nhỏ không đồng nhất, cô vốn biết những vết đó tồn tại , chỉ là vì khẩn trương, nên đem cổ áo kéo thật chặt, muốn che khuất đi những dấu vết đó, ngược lại càng lộ liễu dễ khiến cho người khác chú ý.
Cô không thể nào biết được , không chú ý đến, ánh mắt người người đàn ông bên cạnh giống như con sói, một con sói đói khát lâu năm, ánh mắt hắn tối sầm lại, mang theo nồng đậm du͙© vọиɠ soi xét cô, ánh mắt hắn như con dao nhỏ hung hăng cắt qua thân thể cô, tựa hồ muốn lột da lóc xương, đem cô ăn đến xương cốt cũng không chừa.
‘Tinh’ – Thang máy ngừng lại, nhưng cửa lại không mở ra, đột nhiên chấn động, Thư Liên trọng tâm không vững, ngã sang bên cạnh.
Cô kinh hô một tiếng, không ngờ lại ngã vào một vòng tay rắn chắc hữu lực, cổ áo bị lệch qua một bên, vết hôn rậm rạp nhất thời lộ ra dưới ánh sáng chói mắt của ngọn đèn, đồng tử người người đàn ông gắt gao co rút lại, hơi hơi mị mắt, từ trên nhìn xuống nhìn vào trong cổ áo cô
Bởi vì bị ngã, cổ áo chữ T mở rộng, da thịt tuyết trắng mềm mại lộ ra hơn phân nửa, bộ ngực dồn dập phập phồng, dấu hôn trên ngực cũng phập phồng di động theo hô hấp, giống như bánh bao quét mứt dâu tây, dụ dỗ người ta tiến lên cắn một ngụm.
Cảm giác được phía sau truyền đến tiếng hô hấp nặng nề rất rõ ràng, bàn tay to bên hông giống như bàn ủi nóng bỏng, Thư Liên vội vàng đứng thẳng, sửa sang lại áo của mình: “Thực xin lỗi.”
“Không có gì.” Âm thanh của người đàn ông kia khàn khàn, mơ hồ mang theo vẻ ái muội cùng du͙© vọиɠ, hắn không chịu buông tay, ngón tay thô ráp cách lớp quần áo mỏng manh vuốt ve thắt lưng cô, truyền đến cảm giác nóng cháy.
Thư Liên cắn môi, rụt người sang bên cạnh một chút, tay người đang ông không chịu buông ra, vẫn ôm chặt trên người cô.
“Đừng, đừng như vậy.” Cô đẩy tay hắn ra, trong cổ họng giống như có cái gì chèn lại, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, nhưng cũng không dám lớn tiếng với hắn.
“Cô có thói quen mang một thân toàn vết hôn ngân đi ra ngoài quyến rũ người đàn ông? Hửm?” người người đàn ông cúi sát vào cổ cô, hô hấp nóng rực phun trên gáy cô, hơi nóng làm cô run rẩy một trận.
“Không, không có.” Cô xấu hổ, vươn bàn tay nhỏ bé đẩy hắn ra bên ngoài, bởi vì môi người người đàn ông đã muốn khắc trên cổ cô, ái muội khẽ cắn lên vết hôn xanh tím.
“Anh làm cái gì vậy, đây là thang máy, có camera quay lại, sẽ bị người ta nhìn thấy… A!” Thư Liên kinh suyễn một tiếng, bàn tay to kia đã kéo vòng eo cô về phía trước, nhanh chóng cầm một bên đẫy đà, thô lỗ vuốt ve .
“Vậy có nghĩa là chỉ cần người khác không nhìn thấy mặt là được , đúng không?” Người đàn ông ôm thân hình mảnh khảnh của cô hướng về góc thang máy, để cho mặt cô hướng về mặt kính lạnh như băng, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, liền thấy vυ' mình bị người người đàn ông phía sau nắn bóp thành đủ loại hình dạng, cô còn cảm thấy có cái gì đó cứng rắn đâm vào thắt lưng cô, làm cho cô thở dồn dập hút không khí.
“Không, đừng!” Cô lo lắng vặn vẹo thân thể, cô không dám tưởng tượng một lát nữa khi cửa thang máy mở ra sẽ có chuyện gì xảy ra, tay người người đàn ông cường tráng hữu lực, đem hai cái tay đang giãy dụa của cô kéo về phía sau, khiến cho đôi kiều nhũ càng vểnh cao hơn, càng thuận lợi cho bàn tay kia của hắn tùy ý chà đạp, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, mυ'ŧ một cái thật mạnh vào cổ cô, cây gậy cứng rắn đặt trên thắt lưng cô, không ngừng ma sát qua lại, cho dù cách một lớp quần áo, Thư Liên cũng có cảm giác rất rõ ràng cái cây gì đó thật lớn thật nóng cháy, nhất là mỗi khi cô giãy dụa, cái cây kia rõ ràng càng lớn hơn một phần.
“Trên người cô thơm quá, có nhiều vết hôn ngân như vậy, tiểu tao hóa, đêm qua nhất định đã cùng người ta điên cuồng cả một đêm đi.” Người đàn ông vừa nói ra những lời hạ lưu dâʍ đãиɠ, vừa đưa một tay vào trong váy cô, không để ý đến cô giãy dụa, cường lực đưa tay sờ lên địa phương tối mật bí ẩn, chà xát vào viên trân châu mẫn cảm của cô.
“A!” Thư Liên mạnh mẽ run lên, chỉ cảm thấy bụng dưới không thể khống chế co rút một trận, có một luồng khí nóng truyền thẳng xuống phía dưới, một cảm giác xa lạ, kỳ quái làm cho cô xấu hổ và giận dữ không biết làm sao.
“Đừng, đừng chạm vào nơi đó!” Cô thét chói tai, khóc lóc, “Cầu xin anh, đừng… ngừng lại!”
“Đừng có ngừng sao?” Người đàn ông thở hộn hển, hai ngón tay thô lỗ chen vào hoa huy*t, khuấy động thịt mềm bên trong, “Tiểu dâʍ đãиɠ, cô kẹp tôi thật nhanh, A, thật muốn gϊếŧ chết cô!”
“Không cần! Cầu xin anh, thang máy sẽ lập tức mở ra! Người ta sẽ nhìn thấy, anh buông tha cho tôi!” Thư Liên giãy dụa khóc, cô không biết tại khách sạn cao cấp cũng sẽ gặp phải những chuyện như thế này, nếu như bị người khác thấy , không chỉ có chồng mới cưới không bỏ qua cho cô, mà cha mẹ cũng sẽ đánh chết cô .
“Thang máy hỏng rồi, tạm thời sẽ không có người vào đây.” Ngón tay người người đàn ông ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, mang theo ra ngoài một luồng hoa dịch trong suốt, “Nhìn cô xem, rõ ràng muốn như vậy, lại cố sống cố chết giả vờ trinh tiết liệt nữ.”
Hắn rút ngón tay ra, đưa ngón tay dính đầ chất lỏng trong suốt xoa xoa trên mặt cô, hô hấp hắn trầm trọng cắn lấy vành tai cô, dùng sức kéo váy cô lên trên, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Bảo bối, em rõ ràng đang cầu xin anh chơi em.”