*****
Cục cảnh sát
Lê Hoan vừa xuất hiện,Dịch Miên Miên khóc hơn một giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy người thân tín, chạy chậm bổ nhào vào trong ngực cô, gắt gao nắm lấy cánh tay của cô.
“Chị… chị Lê Hoan, chị rốt cuộc cũng tới, huhuhu…”. Bị nôn nóng cùng sợ hãi tra tấn, cô ta khóc đến nói năng lộn xộn: “Chị cứu,cứu em…cứu cứu em. Bọn họ….bọn họ muốn kiện em, muốn cho em ngồi tù. Em không muốn, không muốn ngồi tù đâu!”
Lê Hoan nhịn xuống tính tình, vỗ nhẹ nhẹ đầu cô ta: “Đừng khóc nữa”.
Dịch Miên Miên lại khóc lớn hơn nữa.
Lê Hoan chỉ có thể đưa mắt ra hiệu với Tấn ca, Tấn ca vội vàng tiến lên kéo Dịch Miên Miên ra.
“Được rồi, đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề.”
Dịch Miên Miên thút tha thút thít nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Lê Hoan.
Thấy hỏi không ra cái gì, Lê Hoan đơn giản nhìn về phía cảnh sát Phương đứng cách đó hai bước, gương mặt ôn lương (ôn nhu+lương thiện) nhợt nhạt, thản nhiên cười, cô hơi hơi gật đầu: “Cảnh sát Phương, xin chào, tôi muốn hiểu biết một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tuy rằng Lê Hoan không phải tiểu hoa đang nổi, nhưng cảnh sát Phương vừa khéo xem qua phim truyền hình mà cô diễn, là fans của cô, một giây sau khi Lê Hoan tiến vào, anh liền nhận ra.
Anh kinh ngạc cực kỳ.
Một minh tinh, thế nhưng……
“Cảnh sát Phương?”
“Hả?…” Cảnh sát Phương hoàn hồn, xấu hổ mà sờ sờ tóc, miệng lưỡi dùng việc công xử theo phép công nói, “Là như thế này, Lê tiểu thư, vụ việc của bạn ngài tính chất tương đối ác liệt, đẩy người xuống cầu thang làm người bị thương, thuộc về cố ý đả thương người, người bị hại ủy thác luật sư xử lý, cho nên tạm thời không thể nộp tiền bảo lãnh, xin lỗi.”
Dịch Miên Miên tức khắc kích động: “Tôi không phải cố ý! Không phải! Là…… Là bọn họ sai! Tôi không sai! Là ngoài ý muốn…… Ngoài ý muốn! Tôi…… Tôi không có! Tôi mới không có đẩy cô ta!”
Cảnh sát Phương quay đầu nhìn cô ta một cái, lại nhìn về phía Lê Hoan, mày nhăn lại: “Lê tiểu thư, quá trình bạn ngài đẩy người xuống lầu…… bị theo dõi và chụp lại rồi.”
“Tôi không phải cố ý!” Nước mắt một lần nữa chảy xuống, Dịch Miên Miên tránh khỏi sự kiểm soát của Tấn ca, vọt tới trước mặt Lê Hoan, gắt gao bắt lấy cánh tay của nàng, “Em không phải…… Là cô ta…… Là cô ta chọc giận em trước, là cô ta đoạt em…… Chị Lê Hoan…… Chị Lê Hoan , chị phải giúp em, em không muốn ngồi tù, không muốn!”
Lực tay của cô ta rất lớn, Lê Hoan bị cô ta bắt lấy, cánh tay trong chốc lát liền đỏ, thậm chí móng tay của Dịch Miên Miên còn véo vào da thịt cô.
Lê Hoan nhắm mắt.
“Cô ấy vì cái gì muốn chọc giận em? Chọc giận như thế nào? Đoạt của em cái gì?” Cô hỏi.
Dịch Miên Miên nghẹn lại, ánh mắt trốn tránh.
Chỉ liếc mắt một cái, Lê Hoan liền biết rõ.
Dịch Miên Miên nói dối.
Lại là như vậy.
Thái dương nhảy thình thịch , thở sâu, cô yên lặng nhìn cô ta, gương mặt xinh đẹp không có cảm xúc gì, thoạt nhìn có vẻ lạnh: “Dịch Miên Miên, không muốn nói thật sao?”
Lần đầu tiên Dịch Miên Miên thấy vẻ mặt này của cô.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Lê Hoan ôn nhu đoan trang, bộ dáng của tiểu thư khuê các, nhưng cô của bây giờ làm cô ta có chút sợ hãi.
“Em……”
Cô ta không tự giác lui về sau.
Lê Hoan cảm thấy cảm xúc đêm nay lần lượt bị khiêu chiến.
“Nói chuyện.” Giọng nói của cô lạnh vài phần.
Không nghĩ tới, lại là chọc giận Dịch Miên Miên.
“Chị không muốn giúp tôi đúng hay không?!” Nghển cổ, Dịch Miên Miên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Hoan, hô hấp dồn dập, cảm xúc mất khống chế, “Tôi kêu chị tới là nhờ chị dẫn tôi đi ra ngoài! Không phải nhờ chị ép hỏi tôi, dạy dỗ tôi!”
Nước mắt chảy càng nhiều, cô ta lau lung tung.
“Tôi nói tôi không phải cố ý! Tôi không sai! Sai chính là bọn họ!”
Cô ta nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi hét lớn, “Chị không muốn cứu tôi cứ việc nói thẳng! Không cứu liền không cứu! Tôi không cần chị cứu! Chị cút đi!”
Tấn ca ở một bên nghe được lập tức tức muốn hộc máu.
“ Cái con nhóc này……”
“Tấn ca,” Lê Hoan nhẹ nhàng ngăn cản anh, ngay sau đó nhìn về phía vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình như kẻ thù của Dịch Miên Miên, “Đã làm sai chuyện thì phải phụ trách, chị cũng không tính toán nộp tiền bảo lãnh em, chị sẽ thay em tìm luật sư.”
Nói xong, cô không hề liếc nhìn cô ta một cái.
“Tấn ca, chúng ta đi thôi.” Khuôn mặt đẹp của cô lãnh đạm.
Tấn ca đã sớm không nghĩ cô sẽ nhúng tay vào việc của con nhóc Dịch Miên Miên này, nghe cô nói như vậy, tự nhiên chạy theo.
“Được.”
Dịch Miên Miên luống cuống.
“Lê Hoan!” Cô ta không chút suy nghĩ chạy đến trước mặt cô, ngăn cô lại, hoang mang lo sợ nghĩ đến cái gì, liền nói , “Chị…… Chị không thể mặc kệ tôi! Đây là chị nợ tôi! Chị đã quên anh tôi sao?! Chị nợ anh ấy một cái mạng. Chị cần phải lo cho tôi.”
Lại là một người nữa muốn ép cô.
“Chị không quên,” đối với ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi của Dịch Miên Miên, cô thực bình tĩnh mà mở miệng, “Chị là thiếu anh của em, nhưng Dịch Miên Miên, chị không nợ em, không ai sẽ vẫn luôn giúp em thu dọn cục diện rối rắm, hiểu không?”
“Chị”
Lê Hoan trực tiếp vòng qua cô ta rời đi.
Dịch Miên Miên nhấc chân muốn đuổi theo, còn lại cảnh sát Phương tay mắt lanh lẹ đem cô ta ngăn lại.
“Lê, Hoan!” Cô ta tâm hoảng ý loạn rống to.
Lê Hoan từ đầu đến cuối bước chân không dừng lại.
“Lê tiểu thư,” Cảnh sát Phươngđi theo đưa cô ra ngoài, nói, “Người bị hại trước mắt ở bệnh viện A, loại tình huống này, nếu ngài muốn nộp tiền bảo lãnh bạn ngài, tốt nhất vẫn là tìm luật sư của người bị hại nói chuyện trước, có thể đạt tới việc giảng hòa lén tốt nhất.”
Giọng nói tức giận mắng cô của Dịch Miên Miên mờ mờ ảo ảo truyền đến.
Lê Hoan chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Cảm ơn cảnh sát Phương.”
“Không có gì đâu Lê tiểu thư.”
“Cảnh sát Phương, tôi còn muốn hỏi một chút, người cô ấy làm bị thương là..…”
Lúc này đã đi đến cổng của cục cảnh sát. Cảnh sát Phương đang muốn trả lời, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người, hướng bên trong đi vào, thoáng nhìn, anh lập tức im lặng.
Lê Hoan theo tầm mắt của anh nhìn lại.
Luật sư kim bài nổi danh nhất Nam Thành, nhìn cà lơ phất phơ, nhưng vẻ mặt cũng không lưu tình.
Cô trong lòng lập tức căng thẳng, một cỗ dự cảm xấu từ đáy lòng toát ra, giây tiếp theo, cảnh sát Phương đè thấp giọng nói chứng thực suy đoán của cô.
“Bị bạn của ngài đẩy xuống lầu chính là Phó gia tiểu thư, Phó Khanh Khanh , luật sư ủy thác đó là vị này, Thẩm đại luật sư.”
Phó Khanh Khanh……
Cục cưng của Phó lão phu nhân Phó gia, cô nhỏ**của Phó Tây Cố, từ nhỏ nhận hết sủng ái từ trên xuống dưới của Phó gia, kiêu ngạo ương ngạnh.
Đầu Lê Hoan càng đau.
Quả nhiên.
Thẩm gia và Phó gia luôn luôn có quan hệ tốt đẹp, Thẩm Mộ càng là cùng vị Phó nhị công tử kia…
“Tôi đã biết, cảm ơn cảnh sát Phương.”
Thu hồi suy nghĩ, Lê Hoan thấp giọng cảm ơn.
Cảnh sát Phương không nhịn được đỏ mặt.
“Không…… Không có gì.”
Khi nói chuyện, một chân Thẩm Mộ đã bước vào cục cảnh sát.
Cảnh sát Phương vội vàng đi lên đón, nghĩ nghĩ, thay Lê Hoan giới thiệu: “Thẩm luật sư, vị này chính là Lê Hoan Lê tiểu thư, cô ấy là…… Cô ấy là bạn của người đẩy Phó tiểu thư xuống lầu ……”
Thẩm Mộ nhướng mày.
“Tới nộp tiền bảo lãnh sao?”
Cong cong môi, anh ta cười đến xấu xa.
Lê Hoan tiến lên.
“Thẩm luật sư……”
“Không bàn nữa.”
Từ từ hai chữ, phá hỏng lời Lê Hoan chuẩn bị nói ra miệng.
Lê Hoan thất thần.
Rũ mắt, cô gật đầu: “Xin lỗi, quấy rầy. Tấn ca, chúng ta đi.”
“Được.”
Dứt khoát, lưu loát.
Thẩm Mộ: “……”
Cứ như vậy liền đi?
Chậc.
Đi ra khỏi cổng lớn của cục cảnh sát, Lê Hoan nhắm mắt, nhịn không được ấn ấn ấn đường của mình.
Lại trợn mắt, một khuôn mặt đột nhiên không kịp phòng ngừa ánh vào mắt.
Người đàn ông tư thái lười biếng mà dựa ở trên thân xe, áo sơmi nút thắt mở mấy cái, lộ ra vòm ngực mơ hồ, anh một tay cắm trong túi quần, một tay kẹp điếu thuốc không chút để ý mà hút.
Là anh.
Phó Tây Cố.
Cả người Lê Hoan cứng đờ ngắn ngủi hai giây, nhưng ngay sau đó, cô duỗi thẳng lưng, mặt không đổi sắc tiếp tục đi lên phía trước.
Xe dừng ở cách đó không xa.
Tấn ca giúp cô mở cửa xe, cô khom lưng tiến vào.
Đóng cửa, xe khởi động.
Nhìn từ kính chiếu hậu, khuôn mặt anh tuấn kia càng ngày càng mơ hồ, duy nhất không đổi, có lẽ là tầm mắt của anh.
***********
Thẩm Mộ hiểu hết tình huống liền từ cục cảnh sát đi ra.
Phó Tây Cố còn hút thuốc.
Anh ta cũng lấy ra điếu thuốc, bật lửa, vẻ mặt bát quái, bộ dáng cười nói: “Nói ra chính tớ cũng không tin, người đẩy tiểu tổ tông nhà cậu xuống lầu, thế nhưng là bạn của Lê Hoan. Lê gia Lê Hoan, cậu biết không?”
Giọng nói của anh ta thích thú: “Tớ đoán chừng là cậu không biết, tớ cũng là trong lúc vô tình cùng bà nội tớ xem một bộ phim truyền hình, mới biết được cô ấy thế mà lại chạy đi làm minh tinh, chẳng qua hỗn loạn giống nhau mà thôi.”
Mặt lộ vẻ đáng tiếc mà lắc lắc đầu, nghĩ đến cái gì, anh ta lại vui vẻ nói: “Này, Lê Hoan đó, biết người khác hình dung cô ấy như thế nào không? Đẹp thì đẹp đó, nhưng thật sự không thú vị, cùng cô ấy ở bên nhau, nhạt như nước ốc, không nhìn thấu.”
“Không nhất định là thế.” Phó Tây Cố từ từ phun vòng khói, ý vị không rõ cười nhẹ.
Thẩm Mộ nghe vậy kinh ngạc mà liếc anh một cái, hài hước nói: “Thế nào, có hứng thú? Hay là cậu gặp qua một mặt khác của Lê Hoan? Cậu gặp qua cô ấy rồi sao, mà khẳng định như vậy?”
Phó Tây Cố không giải thích, trực tiếp thay đổi đề tài: “Cô ấy là tới nộp tiền bảo lãnh?”
“Ừ,” Thẩm Mộ gật gật đầu, nghĩ đến cái gì, lại cười, “Tớ nhìn cô ấy là tưởng lén giải hòa, nhưng cậu đoán thế nào, tớ nói không bàn nữa, cô ấy liền nói câu xin lỗi, mang theo người đại diện đi rồi.”
Phó Tây Cố nghe, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bộ dáng lúc trước của cô. Cười như không cười mà cong cong môi, anh nói: “Chờ xem, cô ấy còn sẽ tìm cậu.”
Thẩm Mộ không thèm để ý: “Tìm tớ thì có thể như thế nào, tiểu tổ tông nhà cậu không phải nói muốn cho cô nhóc kia ngồi tù? Cậu nói cô nhóc đó đắc tội ai không được,lại cố tình chọc phải tiểu tổ tông nhà cậu?”
Phó Tây Cố không lên tiếng.
Thẩm Mộ cũng lười nói đến việc này, thật vất vả mới có được một đêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền như vậy bị hủy, anh ta còn chưa chơi cho đã đâu.
“Đi, uống rượu đi, mấy kẻ kia đều chờ cậu đó.” Anh ta khoác vai Phó Tây Cố.
“Cậu tới lái xe đi.” Phó Tây Cố lười nhác nói.
“Không thành vấn đề.”
Hai người lên xe.
Ngồi trên ghế phụ, Phó Tây Cố không chút để ý lấy ra di động, gửi đi một tin:
“Giúp tôi tra một việc.”
***********
Dọc theo đường đi, trên mặt Lê Hoan đều không có tươi cười, cũng chưa nói tiếng nào.
Tới chung cư, Tấn ca quay đầu: “Hoan Nhi, đừng nghĩ nhiều, mọi việc luôn có biện pháp giải quyết. Trở về ngủ một giấc thật ngon, bảo trì trạng thái tốt, nghi thức khởi động máy ngày mai cũng không thể đến trễ.”
Lê Hoan nhắm hai mắt, không có mở.
Tấn ca thấy thế, không khỏi nhíu mày thở dài: “Hoan Nhi, đừng nói anh nói chuyện khó nghe, con nhóc Dịch Miên Miên này phải nên giáo dục nó tốt một chút. Mấy năm nay,em đều giúp nó thu thập quá nhiều cục diện rối rắm?Không thể vẫn luôn như vậy được, không chịu chút giáo huấn, về sau nó sẽ càng ngày càng vô pháp vô thiên, nó sẽ liên lụy đến em.”
“Em biết.” Lê Hoan mở mắt, thanh âm rất thấp.
“Hoan Nhi,” Tấn ca thở dài, “Anh của nó chết…… Kỳ thật không có quan hệ với em.”
Lúc này đây, Lê Hoan không có lên tiếng.
Tấn ca còn muốn nói cái gì.
Lê Hoan đã đẩy cửa ra: “Trên đường cẩn thận, Tấn ca.”
Tấn ca chỉ có thể sửa miệng: “Đi, chạy nhanh đi lên ngủ, nghe anh nói, cái gì cũng đừng nghĩ.”
“Dạ.”
Lê Hoan gật đầu, xoay người đi đến hướng cửa chung cư.”
Tấn ca nhìn thân ảnh của cô biến mất, nghĩ đến Dịch Miên Miên ở cục cảnh sát nhắc đến anh mình, không khỏi thở dài.
Anh chỉ hy vọng Lê Hoan không cần vẫn luôn đeo áp lực tâm lý trên lưng.
************
Trở lại chung cư, nghênh đón Lê Hoan chính là một mảng đen nhánh không đổi suốt bao năm nay.
Cô không có lập tức bật đèn.
Dựa vào trên cửa, Lê Hoan chỉ cảm thấy trước nay không mệt như đêm nay, cái loại mỏi mệt này không cách nào hình dung, không thể miêu tả, cố tình quanh quẩn ở quanh thân cô, đuổi như thế nào cũng không đi.
“Tích ——”
Một tiếng thanh thúy vang lên, là giọng nói tin nhắn của WeChat.
Cô không nhúc nhích.
Nhưng thực nhanh, giọng nói liên tiếp không ngừng vang lên, rất có thể cô không xem thì quyết không ngừng.
Trong bóng đêm, Lê Hoan nhỏ đến không thể phát hiện mà giương môi.
Lấy ra di động, cô click mở, ánh sáng chói mắt, phảng phất cũng đâm đến tim cô.
Trên màn hình, tin nhắn của mẹ cô một cái tiếp một cái.