Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 39: Cua Hoàng Đế Chiên Giòn Kiểu Tứ Xuyên

Lê Kiêu ở văn phòng tức giận đến ngã ngửa.

Nhóc con nhà mi được đấy, chờ lần sau mi lại nhờ vả anh đây!

Anh quên mất, lần trước làm trò bắt Lê Phục gọi anh trai, bản thân nổi da gà cả người.

Mấy người Bạch Anh về tới hàng ghế, ghế Lê Phục cùng Bạch Anh liền nhau, phòng bếp cũng dùng chung.

Phòng bếp trên phi thuyền tiếp giáp với hành lang, thoảng qua mùi thơm của thức ăn, cũng thật ấm áp.

Người phục vụ nhanh chóng mang theo tất cả những nguyên liệu mà Bạch Anh cần đến, nhưng khi rời đi lại giống như sau lưng đang có sói đuổi theo.

Xem ra tôm hùm Bostom cùng cua hoàng đế, đối với cư dân Liên Bang mà nói, quả thật rất đáng sợ. . . . . .

Bạch Anh nhìn bóng dáng chạy như bị cướp kia, hoài nghi nhân sinh.

Con cua hoàng đế được gửi đến đây dường như có hơi thở, khi bị di chuyển, những chiếc càng hơi di chuyển.

“A a a a a a a! Nó động nó động !” Ngụy Trăn Trăn sợ tới mức liên thanh thét chói tai.

Bạch Anh vô cùng bình tĩnh bỏ con cua vào nước, một bên rửa một bên dùng bàn chải nhỏ cọ vết bẩn trên vỏ cua.

Con cua rửa sạch cho tới khi nào xong thôi, Bạch Anh còn có chút do dự.

To như này, có thể mở nổi không đây?

Sự thật chứng minh, cô đã xem nhẹ lực lượng của thể chất cấp D.

Chỉ thấy hai tay cô dùng sức nhấn xuống một cái, con dao làm bếp xuyên qua phần mai còn nhiều gai của con cua hoàng đế.

1

". . . . . ."

Nguy rồi, tôi không còn … Là bé con đáng yêu nữa. . . . . .

Cắt cua hoàng đế hay thứ gì đó bằng con dao làm bếp nghe rất dũng mãnh.

Bạch Anh chặt cua hoàng đế thành những miếng vuông dài 4 cm, cho vào một cái nồi lớn.

Sau khi con cua được cắt nhỏ, bạn có thể nhìn thấy phần thịt mềm bên trong, Ngụy Trăn Trăn ngồi xem, nhìn thấy điều này, trong tiềm thức nước miếng.

Thịt bên trong, nhìn có vẻ ăn rất ngon.

Bạch Anh trộn bột mì và bột sữa trứng, dùng tay vỗ nhẹ phần thịt cua của cua hoàng đế để tránh mất nước.

Bột sữa trứng là một loại gia vị thơm có thể làm cho bánh có mùi thơm độc đáo. Bạch Anh sử dụng hương thơm của nó để tăng thêm hương vị cho cua hoàng đế.

Theo sau, cô làm nóng chảo, cho vào non nửa chai dầu.

“Có phải rất nóng không. . . . . .” Ngụy Trăn Trăn chần chờ nhìn nồi dầu nổi bọt.

Bạch Anh ngừng một chút, “Đây là một phương pháp nấu ăn—— chiên, dầu thừa sau khi chiên đồ ăn xong, sẽ bỏ đi.”

Nói xong, cô bỏ cua vào chảo, trong nồi lập tức phát tiếng xèo xèo rán đồ ăn.

Mùi thơm của bột và thịt cua dần dần nở ra dưới sự đun nóng của dầu.

Mùi hương thoát ra từ cửa bếp vào hành lang, thu hút lũ sâu tham ăn của hành khách.

“Đây là mùi gì? Sao trước kia tôi chưa từng được ngửi qua?” Một thương nhân gian có nhịn không được hỏi đầu bếp của mình

Sắc mặt đầu bếp vô cùng xấu hổ, “Tiên sinh, tôi cũng chưa từng nghe nói qua.”

Thương nhân kia cũng không để ý.

Đầu bếp Liên Bang ai cũng có sở trường riêng, không biết nguyên liệu nấu ăn, cũng rất bình thường.

Chính là anh không không biết xấu hổ nói, có châu ngọc này ở phía trước, cơm trên bàn của mình lại trở nên vô vị.

Bạch Anh vừa gắp ra món cua chiên bỏ vào một cái chậu nhỏ, hồn nhiên không biết cả hành lang đều yên lặng chú ý tới nơi này.

“Có thể ăn không?” Ngụy Trăn Trăn nhịn không được nuốt nước bọt hỏi.

Bạch Anh gắp hai miếng cho cô với Lê Phục, “Hiện tại cũng có thể ăn, hương vị của riêng cua hoàng đế rất ngon”

Bởi vì con cua hoàng đế này to, sau khi cắt ra thì có đầy thịt cua, chỉ cần bẻ nhẹ lớp vỏ cua chiên giòn, cắn một miếng, miệng ngập tràn mùi thơm ngon của thịt cua.

“Oa. . . . . .” Hai mắt Ngụy Trăn Trăn sáng lên.

Trên đời này thế mà còn có đồ ăn ngon như vậy!

Nghĩ vậy, cô vinh hạnh nhìn Bạch Anh với Lê Phục.

Hơn nữa lần này Anh Đào không phát trực tiếp, chỉ có ba người chúng ta có thể ăn được mỹ vị như này!

Tuy rằng bình thường công tác bận rộn, Ngụy Trăn Trăn cũng vẫn xem qua mấy kì Bạch Anh phát trực tiếp.

Không ai chú ý tới kiêu ngạo nho nhỏ này của cô.

Lê Phục đứng một bên, tư thái đoan chính giống như học sinh tiểu học, cầm trong tay cầm miếng cua chiên Bạch Anh cho, tập trung ăn, căn bản không rảnh bận tâm mấy thứ khác.

Hai người đều giống nhau, hai miếng cua ăn xong, không chỉ có không ăn no, ngược lại càng đói bụng.

Đương nhiên, máy thăm dò thỉnh thoảng xuất hiện trên hành lang, hành khách muốn tìm hiểu lại càng đáng thương hơn.

Chỉ có thể nhìn thấy mà không thể ăn, quả thực chính là khổ hình.

Nhưng lại không có khả năng rời khỏi khu vực này, đời này cũng không có thể.

Bạch Anh ở trong bếp, đã bắt đầu dùng hành, gừng tỏi.

Ớt khô và hoa tiêu cũng được cho vào, sau khi xào thơm, cay nồng thì cho thịt cua đã chiên vào nồi.

Đổ dầu ớt vừa làm với ớt bỏ hạt vào, đổ rượu nấu ăn vào để khử tanh.

Khi cua sắp ra khỏi chảo, rắc vừng trắng lên trang trí là đã có một tô lớn cua sốt hương vị Tứ Xuyên.

Ngụy Trăn Trăn làm sao có thể tận mắt bỏ qua cảnh tượng này? Nếu không phải Lê Phục ở, bọn họ hoài nghi có lẽ bản thân đã hóa thành tướng cướp.

Nhưng hiện tại dù có lo lắng đến việc bị đánh gục ngay tại chỗ, Ngụy · tham đến muốn đánh nhau · Trăn Trăn, chỉ có thể đôi mắt trông mong chờ Bạch Anh lên tiếng.

“Đi thôi, chúng ta đến phòng ăn.”

Lê Phục bê bát cua qua, Ngụy Trăn Trăn bĩu môi, lại càng không dám ăn vụng .

Thật đáng ghét! Cho dù là nam thần cũng không thể ngăn cản yêu thương nhiệt tình của cô với cua hoàng đế!

Ba người đến phòng của hàng ghế, đặt bát đĩa lên chiếc bàn nhỏ trong phòng, nhưng không để ý rằng những hành khách trên hành lang, nhìn con cua hoàng đế biến mất khỏi tầm mắt, tham đến muốn khóc.

Trong đó có một khách quen vỗ bàn đứng lên, “Tôi nhất định phải đi hỏi một chút, rốt cuộc cái kia là gì! Rất thơm, quả thực rất thơm!”

Thư ký bên cạnh không khỏi che mặt.

Tổng tài, xin ngài chú ý hình tượng.

Trong ghế lô, Lê Phục cùng Nguỵ Trăn Trăn đã sớm bắt đầu cô tranh tôi ăn, chẳng qua lúc Lê Phục ăn, cũng không quên gắp một phần cho Bạch Anh.

Khiến cho Ngụy Trăn Trăn ngoài miệng ăn cua, trong đầu lại ăn chanh với cẩu lương.

Trời yêu đương rất tuyệt nha!

Mà Lê Phục cũng vô cùng ghét bỏ cô.

Đi đâu cũng có bóng đèn này!

Bạch Anh ngồi ở trung gian, ăn ăn, bỗng nhiên lại cảm giác chiến ý xuất hiện.

Thế giới của mãnh nam quả nhiên rất phi thường!

Lúc này cửa ghế lô vang lên, Lê Phục mất hứng cau mày, chờ tiếng đập cửa vang lên lần thứ ba mới đứng dậy đi mở cửa

Anh đã sớm chú ý tới động tĩnh bên ngoài, một tên mặt trắng mặc tây trang đi giày da, đứng ở cửa không biết muốn làm gì.

Kỳ thật ngoài cửa có ba người, nhưng Lê Phục theo bản năng xem nhẹ bảo tiêu cùng đầu bếp, chỉ chú ý tới tên mặt trắng có “tính uy hϊếp” kia.

“Có chuyện gì?” Sắc mặt Lê Phục đen như đáy nồi.

Không thất tôi với ân nhân nhỏ đang ăn rất vui à?

Người ngoài cửa thấy anh, cũng hoảng sợ, “Lê thiếu tướng?”

“Cậu là?”

“Khụ, ngài quý nhân hay quên, tôi là tổng giám đốc của Lục thị Lục Hướng Nam, từng có ít hợp tác với anh của ngài là Lê Kiêu.”

Cho nên sao không mời tôi vào ngồi đi?

Nhưng mà Lê Phục hoàn toàn không để ý chuyện quanh co này, loại thời điểm này, cho dù là anh ruột đến đây, còn chẳng được chia cho một phần của con cua kia, huống chi là người hợp tác với anh của anh?

“Có chuyện gì?” Mặt anh không đổi lặp lại lời nói lúc đầu.

Hơn nữa sau khi nghe thấy Ngụy Trăn Trăn phía sau cắn mai cua, phát ra tiếng cạch cạch, sắc mặt Lê Phục lại càng không tốt lắm.

Bạch Anh thấy lâu như vậy mà người vẫn đứng ngoài cửa, cũng đứng lên đi tới cửa, “Thiếu tướng, sao vậy?”

“! ! !”

Là Bạch tiểu thư!

Lục Hướng Nam nhô đầu ra, lướt qua Lê Phục chắn ở phía trước, cười hì hì nói:”Quấy rầy, Bạch tiểu thư, đồ ăn cô làm thật sự rất thơm, sâu thèm ăn của tôi không chịu được nên chạy tới, muốn hỏi một chút nguyên liệu nấu ăn mà cô đang nấu là gì?”

Anh bổ sung thêm: “Cô yên tâm, chúng tôi chỉ hỏi nguyên liệu, cụ thể nấu nướng ra sao, đầu bếpcủa tôi sẽ nghĩ biện pháp, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thực đơn của cô.”

Hóa ra là hỏi cái này. . . . . .

Bạch Anh mang theo lễ phép mỉm cười đáp lại: “Chính là nguyên liệu nấu ăn còn lại trong kho lạnh, màu đỏ rực, tám chân kia.”

“Cái kia còn có thể ăn?” Đầu bếp bên cạnh ngạc nhiên thốt lên.

“Đúng, đó là cua hoàng đế, cho dù hấp cách thủy, cũng ăn rất ngon. Nếu đây là lần đầu tiên ngài làm, không quá hiểu nguyên liệu nấu ăn, có thể thử xem.”

“Tốt tốt, rất cảm ơn Bạch tiểu thư.” Lục Hướng Nam không dám nữa nói nhiều, dưới ánh mắt tia X gϊếŧ người của Lê Phục nhanh chóng tạm biệt.

Lê Phục vẫn còn mất hứng, “Sau này không cần để ý mấy người đấy, cô vất vả như thế, làm xong đồ ăn thì ăn, nửa đường chạy đến làm gì.”

“Như vậy trước mặt người ngoài cũng không lễ phép lắm.” Bạch Anh buồn cười nhìn thấy anh.

Cô không biết, một câu “người ngoài” của cô, nháy mắt chữa khỏi Lê Phục.

Bọn họ đều là người ngoài! Chỉ có em, em là vợ!

Quả thực ngây thơ giống như các bạn nhỏ vậy.

Cùng lúc đó, người thính tai trên hành lang, cơ hồ đều nghe thấy đối thoại trước cửa kia, đều phái đầu bếp cùng bảo tiêu, chạy tới kho lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn.

Anh trai nhỏ trông kho lạng hôm nay cũng rất mông lung.

Các thành phần thường được sử dụng như rác thải lại được các đầu bếp tranh mua hết !

Còn người phục vụ dẫn Bạch Anh vào kho lạnh lúc trước thì thở dài, vị tiểu thư kia liệu sự như thần! Mình có nên nhờ cô ấy bói cho một quẻ không?

Không được, giá nhất định rất đắt.

Không qua bao lâu, cua hoàng đế đã được quản lý nhà hàng bán hết sạch.

Quản lí cũng rất bất lực, người hỏi thật sự rất nhiều, ông giải thích đến mức cũng sắp rách miệng luôn rồi.

Hành khách một mảnh kêu rên, hận không thể quay về mấy giờ trước, đem cua hoàng đế từng bị ghét bỏ này tới phòng bếp của mình.

Trong lúc nhất thời, nhà ăn náo nhiệt hơn.

Mấy thương nhân giàu có ngồi cùng một bàn, chuẩn bị cùng nhau chia cua.

“Đầu bếp của tôi định hấp lên, cũng không biết có ăn ngon như Bachh tiểu thư làm không.”

“Đầu bếp mà tôi đưa đến thích dùng tỏi hành để làm sò điệp. Anh ta nói rằng mùi thơm trong hành lang có mùi giống như mùi của thịt sò điệp, cho nên định dùng hành tỏi như sò điệp để làm thử! “

Người cuối cùng vô cùng kiêu ngạo nói: “Tôi mang một đầu bếp đào được từ nhà hàng năm sao đến, biết làm món cay Tứ Xuyên truyền thống, anh ta chuẩn bị bắt chước Bạch tiểu thư, làm vị cay!”

“Đến lúc đó chia đều!”

Ba người liền khoái trá quyết định như vậy, giống như đàm phán thành công hợp đồng hàng tỷ.

Mà hành khách cách xa khu ghế của Bạch Anh lại vô cùng khó chịu.

Nhóm người này một người lấy vài con! Chúng tôi còn chưa được ăn đâu!

Mấy người Bạch Anh ăn cua hoàng đế ở ghế lô, thảnh thơi thảnh thơi hưởng thụ mỹ thực, lại không biết nhóm hành khách bên ngoài, vì nguyên liệu nấu ăn, đều bắt đầu tôn thương lẫn nhau.