Cùng Quân Hoan

Chương 4.20: Gieo hạt giống cho con dâu

Nhóm quần thần uống rượu hết chén này đến chén khác, còn mắt thì nhìn chăm chăm vào những cơ thể tuyệt đẹp đang loã lồ múa hát. Lều trại to phồng lên dưới háng bọn họ, phía trên truyền đến tiếng rêи ɾỉ ưm ưm a a quyến rũ của Nhu phi, thân là nam nhân, bọn họ hiểu rằng, đó là Lương đế đang dâʍ ɭσạи ái phi của ông ta.

Kiều Nhược Nghiên rất ngượng ngùng, ở đây ngoài nàng ra thì có không ít nữ quyến nhà đại thần, những nữ tử đó nhìn có vẻ ít tuổi, dung nhan không tầm thường. Các đại thần đưa những thiếu nữ trẻ tuổi động lòng người đó vào cung dự tiệc, hiển nhiên là có suy nghĩ khác.

Kiều Nhược Nghiên lấy tay chống trán, chậm rãi nghiêng đầu nhìn cha, lén nhìn mặt và hông hắn. Thấy cha không nhìn chằm chằm vào vũ nữ giống người khác, mà vô cảm nhìn rượu trong chén, vải giữa háng cùng bằng phẳng.

Kiều Nhược Nghiên yên tâm, nhích lại gần, không chớp mắt nói: “Cha, chúng ta về phủ đi.”

Hơi nóng của con dâu phả bên tai làm Thẩm Thiên Xu hoàn hồn từ trong dòng suy nghĩ ồ ạt, mặt mày giãn ra, hắn cười, đáp “Được”.

Thẩm Thiên Xu tìm cớ không khoẻ xin cáo lui với Lương đế, đế vương đang ôm ái phi trầm mê trong nữ sắc nào có để ý đến hắn? Bàn tay to không kiên nhẫn vung lên, cho phép.

Nâng chén cùng hoan, mời nhau cùng uống, yến hội đang vào lúc cao trào. Mọi người cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, sát thần toả khí lạnh Thẩm Thiên Xu vừa đi, bầu không khí trở nên da^ʍ mĩ hơn nhiều.

Hai cha con vừa đi, có đại thần nhiều chuyện khẽ hỏi người ngồi bàn bên: “Thẩm Thiên Xu hai mươi năm không có nữ nhân, hôm nay lại đưa một người đến tham gia yến tiệc, ngươi biết nữ nhân kia là ai không?”

“Không biết, một bà thím trung niên thôi.” Người ngồi bàn bên không thèm quan tâm, liếc hắn một cái, phất ống tay áo dính rượu, “Ngươi nói xem, Thẩm tướng quân có quyền thế, muốn nữ nhân gì mà chẳng được, loại dung chi tục phấn này mà hắn lại để mắt!”

Đại thần kia nhấp rượu, đồng ý gật đầu.

Kiều Nhược Nghiên bị đám thần tử kêu là dung chi tục phấn đang ngồi trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, khuôn mặt nhỏ không giấu được vẻ quan tâm: “Cha, từ lúc bắt đầu yến tiệc, sắc mặt người không tốt lắm, có thể nói cho Nghiên Nhi là vì chuyện gì không?”

Cho dù là trong xe ngựa, Thẩm Thiên Xu cũng quen duy trì dáng ngồi nghiêm chỉnh. Hắn vỗ mặt con dâu, thổn thức thở dài: “Nghiên Nhi, con cũng biết điều thực sự dẫn đến sự diệt vong của một quốc gia không phải là ngoại tộc xâm lấn, mà là nội chính loạn lạc.”

“Loạn Thát Đát chỉ là nạn ngoại xâm, nạn ngoại xâm được bình định thông qua vũ lực. Còn sự gian nan khổ cực thật sự là đêm nay tận mắt nhìn thấy đế vương hoang da^ʍ vô đạo, bất phân thị phi. Văn võ toàn triều giúp ông ta làm điều xấu, quan tham tướng tham, ai cũng chỉ muốn mưu lợi vì bản thân.”

Thẩm Thiên Xu rất bi thương, hắn vén màn nhìn cảnh sắc nhân gian bên ngoài, pháo hoa, đèn hoa giăng kết, rộn ràng nhốn nháo, giọng hắn cô đơn: “Căn cơ Đại Lương đã thối nát từ trong xương cốt, nếu muốn cải cách, phải dùng trung chính mà không được nghi ngờ, gạt tà nịnh chứ không được nhường nhịn.”

“Đúng, đúng…” Cảm giác không thể gánh vác mọi thứ trong giọng nói của hắn làm ngực Kiều Nhược Nghiên khó chịu. Thẩm Thiên Xu nhắm mắt, giọng rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai lại nặng tựa ngàn cân, “Phải mạt sát từ ngọn nguồn.”

Ngọn nguồn dẫn đến sự hủ bại suy loạn của Đại Lương là ai? Không cần nghĩ, hai bọn họ đều biết rõ.

Nước mắt dâng lên trong đáy mắt Kiều Nhược Nghiên, đảo quanh hốc mắt đỏ ửng của nàng, nhưng không có giọt nào rơi xuống.

Thiếu nữ đong đầy nước mắt, nhào vào lòng nam nhân, ôm hắn thật chặt, nàng nức nở nói: “Đừng, cha đừng làm loại chuyện tru sát thập tộc này.”

“Nghiên Nhi lại đang nghĩ lung tung rồi.” Thẩm Thiên Xu vỗ tấm lưng mảnh khảnh của con dâu, an ủi nàng, hắn cười dịu dàng: “Cha vẫn chưa nói gì mà, Nghiên Nhi đừng khóc.”

“Vậy người đồng ý với Nghiên Nhi đã, không được nói những lời như vừa nãy nữa, cũng đừng làm.” Nước mắt Kiều Nhược Nghiên thấm ướt một khoảng lớn vải trên ngực cha, nàng nói bằng giọng mũi, “Cha từng nói sẽ đưa Nghiên Nhi đi quy ẩn nông thôn, nói muốn gieo hạt giống của cha cho Nghiên Nhi, để Nghiên Nhi sinh con.”

“Vậy bụng Nghiên Nhi phải hăng hái vào, sinh thật nhiều cho cha.” Thẩm Thiên Xu nâng gương mặt chưa ráo nước mắt của con dâu lên, cúi đầu mυ'ŧ nước trên hàng mi dài của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của nàng, nói giọng khàn khàn: “Sau này Nghiên Nhi bị cha làm cho bụng to lên, không cho cha cắm nữa, nếu cha có du͙© vọиɠ thì phải làm sao?”

“Ừm… Nghiên Nhi có to bụng thì vẫn muốn cho cha cắm.” Kiều Nhược Nghiên xoa bụng nhỏ của mình, vẻ mặt dịu dàng, như thể nơi đó đang ấp ủ một sinh mệnh nhỏ, “Sau khi Nghiên Nhi sinh em bé, sữa của Nghiên Nhi cũng cho cha uống.”

“Đúng là một tiểu da^ʍ phụ.” Thẩm Thiên Xu khàn giọng cười, mắng một câu, hắn đã bị con dâu gợi lên lửa dục, nhưng lại chỉ trầm mặt ôm chặt cơ thể mềm mại thơm tho trong lòng ngực.

“Ngủ một lát đi.” Hắn khẽ nói.

Đêm khuya hôm đó, Thẩm Thiên Xu ngồi trong thư phòng, một chiếc đèn đặt trước mặt, ánh lửa rực rỡ. Chỉ còn hai canh giờ nữa là đến bình minh, một vị khách yên lặng đến, mặc một chiếc áo khoác màu đen có mũ, mặt bị che khuất hoàn toàn.

Người tới cởi mũ xuống, lộ ra một gương mặt bình thường không có gì đặc sắc.