Chu Ngưng chưa bao nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại khẩu giao cho giáo viên hướng dẫn của mình, lúc học khoa này cô từng có một người bạn trai, người yêu cũ tính cách hướng nội bảo thủ, hai người bên nhau nhưng tình cảm vẫn bị ngăn cách và ràng buộc bởi lễ nghi đạo đức.
Còn bây giờ, cô đang không biết xấu hổ mà vùi đầu vào giữa hai chân thon dài của người đàn ông để ăn cây gậy to của anh, khoang miệng bị qυყ đầυ thô to căng ra, thân gậy nổi đầy gân xanh ma sát với đôi môi đỏ, chậm rãi cắm thẳng vào trong, cắm đến cổ họng mới dừng lại.
“Ưm…” Bị cắm sâu vào cổ họng khiến cô nôn khan theo phản xạ có điều kiện, miệng Chu Ngưng bị lấp kín, không phát ra tiếng, đôi mắt với đồng tử trong sáng như hổ phách dâng lên nước mắt sinh lý, cô chống cự lại cơn khó chịu khi có dị vật trong cổ họng, ngửa đầu về phía sau định đẩy côn ŧᏂịŧ ra một chút.
Nhưng cảm nhận của Ninh Tu Cẩn lại hoàn toàn tương phản, phân thân vừa cắm vào khoang miệng mềm ướt đã bị thịt non bọc lấy, linh hồn của anh đang gào thét vì sướиɠ, anh rũ mắt, thấy gương mặt nhỏ mềm mại của Chu Ngưng đang rất gần gốc côn ŧᏂịŧ, hơi thở dồn dập của cô phả lên hai quả trứng nặng trĩu dưới dươиɠ ѵậŧ, lông xung quanh trứng vui vẻ phấp phới.
Vẫn còn một đoạn ngắn côn ŧᏂịŧ màu đỏ đậm ở bên ngoài, hơn nửa bộ phận đã bị Chu Ngưng ngậm trong cái miệng nhỏ.
Khát khao sự sống mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỹ thuật của Chu Ngưng, cô tự giễu nghĩ, xem ra thao tác năng lực trình độ cao về lý luận kết hợp với thực tế không chỉ áp dụng vào việc học, cũng được thể hiện trên hành động khẩu giao.
Lúc học khoa chính quy cô có một cô bạn cùng phòng, mỗi lần ra ngoài vào khách sạn với bạn trai là không e dè gì mà chia sẻ câu chuyện ân ái với bạn trai trong ký túc xá. Lúc đó Chu Ngưng đang có người yêu, bạn trai bảo thủ, cô thì rụt rè, càng không chủ động nhắc đến chuyện vào khách sạn. Nhưng mỗi khi phòng ngủ nói chuyện khuya với nhau, bạn cùng phòng nhắc đến vài kỹ thuật khi làm chuyện ấy, Chu Ngưng nghe rồi nhớ kỹ.
Chu Ngưng đong đưa đầu nhỏ lùi lại, vất vả làm qυყ đầυ lùi đến chỗ khớp hàm, cô bắt đầu chuyển động đầu lưỡi, quét lên đoạn nối liền giữa qυყ đầυ và thân gậy, thịt mềm trên lưỡi cọ xát với lớp da nhạy cảm.
Không lâu sau, vài giọt chất lỏng trơn dính chảy xuống đầu lưỡi, thể dịch nam tính có mùi giống xạ hương tản ra trong khoang miệng của Chu Ngưng, cứ như vậy, cô đã nếm được mùi vị tinh của đàn ông.
“Ưm… Bạn Chu đúng là giấu nghề.” Một tay Ninh Tu Cẩn giữ gáy cô, đẩy cặp mông hẹp rắn chắc, dùng côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra trong cái miệng nhỏ kia, thể xác và tinh thần tận tình hưởng thụ nhưng đồng thời cũng vẫn châm chọc: “Chọn bừa một người đàn ông cũng có thể bị cô liếʍ đến nỗi dục tiên dục tử nhỉ. Luyện tập không ít lần rồi? Hử.”
Âm “hử” đó kéo âm cuối thật dài, thầm mang một sự nguy hiểm không rõ ràng, Chu Ngưng nghe vậy, hàng mi dài dày như cánh quạ đột nhiên rung rung, tim cũng đập hụt nửa nhịp.
Cô lui người về sau một chút, vươn mấy ngón tay vuốt ve thân gậy thô to cương cứng lấy lòng, lòng bàn tay ấm áp dán vào lớp da, cái tay còn lại bóp hai quả trứng đầy đặn, hầu hạ từng nơi trên côn ŧᏂịŧ, cực kỳ ổn thỏa.
Sướиɠ, Ninh Tu Cẩn nheo mắt lại, bên trong sâu thẳm tựa đầm nước đen thẫm. Dù cho anh đứng bất động, cô gái cũng sẽ ngậm dương cụ, tự đong đưa đầu giúp anh đưa đẩy. Lần đầu tiên được khẩu giao đã cảm nhận được cảm giác mất hồn như vậy, Ninh Tu Cẩn cực kỳ yêu hành động ăn dươиɠ ѵậŧ nam nhân cực kỳ phóng đãng của Chu Ngưng.
Quả nhiên, dươиɠ ѵậŧ của anh được Chu Ngưng ngậm vào miệng liếʍ là chuyện còn vui vẻ hơn giải phẫu cô.
Có lẽ, dùng cô để phát tiết du͙© vọиɠ là chủ ý không tồi. Nghĩ đến đây, Ninh Tu Cẩn phát ra một tiếng cười trầm, sự ung dung trong mắt đã biến mất, đổi lấy sự cuồng nhiệt ngập tràn tìиɧ ɖu͙©. Mắt anh sáng bừng như đang có lửa cháy, làm Chu Ngưng ngẩng đầu nhìn thấy không rét mà run.
“Dâʍ đãиɠ.” Ninh Tu Cẩn lẩm bẩm, “Dâʍ đãиɠ như vậy, tôi sẽ giữ cô lại một thời gian.”
Nói xong, hai tay anh đặt sau gáy Chu Ngưng, khống chế đầu cô gái, đâm thọc phát tiết trong cái miệng nhỏ ướt nóng. Nhiều lần cắm thẳng đến cổ họng chặt khít, trước khi làm cho Chu Ngưng nôn thì rút hơn nửa cây gậy thô ra, chỉ để lại qυყ đầυ tím thẫm ở bên trong, sau đó không cho cô gái thời gian thở dốc mà đã đẩy mông hẹp đâm vào trong, thân gậy gồ ghề bị thịt hai bên má ma sát liếʍ mυ'ŧ, trong sự cọ xát triền miên với thịt non, cả cây dươиɠ ѵậŧ nóng như thể sắp bốc cháy.
Nghiệt căn đâm thọc trong khoang miệng bằng một sức lực không thể ngăn cản được, hai cánh môi của Chu Ngưng bị ma sát đến nỗi đỏ bừng thành màu anh đào. Miệng cô đã không thể bọc lấy gậy thịt thô cứng được nữa, cô há miệng để mặc nghiệt căn du͙© vọиɠ của Ninh Tu Cẩn ức hϊếp. Chất lỏng tanh trong suốt liên tục chảy ra từ qυყ đầυ, chảy xuống chiếc lưỡi mềm, là dấu hiệu khi người đàn ông sắp bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Bản năng nuốt làm khoang miệng Chu Ngưng co rụt lại, chiếc lưỡi cọ vào lớp da dưới bao qυყ đầυ.
Đó là nơi đan xen vô số dây thần kinh, cực kỳ nhạy cảm, dòng điện mãnh liệt từ nơi bị liếʍ lan ra toàn thân, Ninh Tu Cẩn gầm nhẹ, đẩy hết côn ŧᏂịŧ thô to vào trong cái miệng nhỏ dưới thân, qυყ đầυ cực đại cắm sâu trong cổ họng kịch liệt bắn ra, chỉ trong giây lát đã rót đầy cái miệng nhỏ đang há của Chu Ngưng.
Chu Ngưng vội vàng che miệng lại chạy đến nhà vệ sinh, đột nhiên cánh tay bị một sức lực túm chặt, kéo về phía sau, làm cô trượt chân suýt thì ngã xuống.
“Nuốt xuống.” Giọng Ninh Tu Cẩn lạnh lùng.