Cùng Quân Hoan

Chương 1.8: Cắm vào hoa tâm

Cây gậy hùng vĩ tượng trưng cho sự nam tính đã hoàn toàn cắm vào trong nụ hoa ướt đẫm của Yến Uyển, qυყ đầυ cọ qua thịt non đỏ tươi, chọc sâu vào cổ tử ©υиɠ hơi mở ra. Yến Uyển bị nam nhân ôm mình từ phía sau cắm đến nỗi da^ʍ thuỷ trong hoa huyệt vẩy ra, đôi tay nhỏ không có chỗ tựa, yếu ớt đặt lên cánh tay cường tráng bên hông mình.

“Nàng xem, tiểu tao huyệt ăn hăng hái cỡ nào kìa.” Cố Liệt lắc eo đẩy mông, cự căn sưng to vì bị đốt bởi lửa dục đang điên cuồng phát tiết trong nộn huyệt chất đầy da^ʍ thuỷ, thèm khát cắm mở cửa tử ©υиɠ, xoay tròn, cắm rút, cái miệng nhỏ bị cắm vào sâu, da^ʍ thuỷ sung sướиɠ chảy ra, thành bọt trong suốt.

Hắn nhấc một bắp đùi ngọc của nữ nhân lên, kéo cao, nụ hoa nhỏ hồng hào ướt đẫm bị côn ŧᏂịŧ đẩy lún vào trong, lạnh run bại lộ trong không khí, bị gậy thịt xấu xí tím đen đâm vào rút ra, ngay cả nước chảy ra cũng bị gậy thịt va chạm thành bọt, ướt đẫm dinh dính, rất đáng thương.

“Khốn nạn, ra… ngoài… ra ngoài… a ha…” Yến Uyển yếu ớt bị nam nhân giam cầm trong ngực cắm rút. Theo tần suất côn ŧᏂịŧ xuyên qua tiểu huyệt, hai quả trứng nóng bỏng dưới gậy thịt va vào cặp mông vểnh mềm mại của nàng, thậm chí nàng còn cảm nhận được xương khung chậu cứng rắn của nam nhân dán lên cặp mông mềm mại mấy lần.

Đồi núi cao ngất khẽ ưỡn cản trở tầm mắt của Yến Uyển, nàng không nhìn thấy tiểu huyệt bị điên cuồng chiếm hữu, lại bị bộ ngực đong đưa làm mờ mắt, đầu nhũ đỏ bừng phun sữa như súng bắn nước, vẽ ra hai dòng nước da^ʍ mĩ trên không trung, sự da^ʍ mĩ mê hoặc làm gậy sắt thô cứng của nam nhân càng thêm thô to.

“Rút ra… rút ra…” Lần đầu tiên Yến Uyển phát hiện Cố Liệt phát tiết du͙© vọиɠ đáng sợ cỡ nào, tiểu huyệt giữa hai chân không thể thừa nhận sự đòi hỏi bừa bãi của vật thô to, đường đi tê mỏi đau đớn, ướŧ áŧ dính nhớp. Cửa sổ phòng khép chặt, Yến Uyển không biết hai người đã giao hợp bao lâu, nàng cảm thấy toàn bộ nước trong cơ thể mình đã chảy hết ra ngoài, nhưng nam nhân lại chẳng hề mềm đi chút nào.

“Ôi… Uyển nương phun sữa này.” Cố Liệt buông cẳng chân nhẵn bóng trong tay ra, đặt chân nhỏ trắng nõn lên bàn chân rắn chắc của mình, xoa bóp đỉnh nhũ phun sữa trước ngực nữ nhân, vuốt ve lôi kéo một viên ngọc đỏ, bị ngực mềm đầy đặn phun sữa ướt thơm lên đầy tay.

Hắn nhấc chân bước đi, cự vật dưới thân không ngừng thọc vào rút ra, hoa huyệt của Uyển nương đã sớm bị hắn cắm đến nỗi bên trong sền sệt trơn ướt, đường đi mở rộng, mị thịt đỏ tươi bị côn ŧᏂịŧ cắm sâu rút nông mang ra ngoài, cắm nát. Đôi chân dài của hắn di chuyển đi lại trong căn nhà, không cần tốn nhiều sức, qυყ đầυ cứng rắn có thể dễ dàng cắm vào tử ©υиɠ ấm áp, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời khi bị cửa tử ©υиɠ chặt khít liếʍ mυ'ŧ.

Nếp gấp thịt vẫn tham lam thèm khát mυ'ŧ lấy cây gậy thô, xoắn chặt, quấn quít, kịch liệt mấp máy bọc lên gân xanh trên cây gậy. Một suy nghĩ kỳ lạ xẹt qua trong đầu Cố Liệt, nếu khâu Yến Uyển lên người hắn, ngày ngày đêm đêm bất cứ mọi lúc ngồi lên côn ŧᏂịŧ của hắn, bị hắn cắm huyệt, thì tốt cỡ nào.

Cố Liệt cao hơn Yến Uyển rất nhiều, nàng bị bắt đứng nhón mũi chân trên bàn chân nam nhân, giống như đứng trên một chiếc bàn ủi thô cứng nóng bỏng, tất cả cảm quan thể xác và tinh thần đều tập trung trên hoa tâm tê dại bị bàn ủi xuyên qua.

Tê dại đau đớn.

“Sai rồi, Uyển nương sai rồi… Ư ư…” Chắc là trầy da rồi, tiểu huyệt đau rát, côn ŧᏂịŧ không ngừng xuyên qua, càng đau rát hơn.

Yến Uyển không nhịn được nữa, xin nam nhân tha, nàng cố gắng nghiêng đầu vùi mặt vào cổ nam nhân, lấy lòng liên tục liếʍ hầu kết như con mèo nhỏ, cổ họng rêи ɾỉ nghẹn ngào, giọng nói mê hoặc uyển chuyển, “Uyển nương… sinh… con… cho… Cố đại ca… đừng cắm… a ha… nát… bụng của Uyển nương…”

“Đúng là yêu nàng thế nào cũng không đủ.” Chiếc lưỡi thơm mềm trơn ướt nhẹ nhàng trượt trên xương sụn nhô lên ở cổ họng hắn, hoa huyệt chặt khít của nàng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, dòng sữa thơm ngọt trong quả cầu sữa đầy đặn chảy đầy tay hắn, sợ hãi bày tỏ sẽ sinh con cho hắn.

Đúng là cảnh tượng da^ʍ mĩ khiến máu nam nhân chảy ngược mà. Đôi mắt Cố Liệt cực kỳ u ám, con ngươi đen láy bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, lan ra thật mạnh. Hắn đặt nữ nhân ở góc tường, dươиɠ ѵậŧ đỏ đen cường hãn căng tầng tầng lớp lớp mị thịt trong hoa huyệt ra, hai quả trứng chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ác độc chen vào cửa huyệt, cặp mông hẹp thon gầy mang mỹ cảm lùi lại, cây gậy thô sảng khoái ra vào, nộn huyệt bị làm phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, ướt đẫm chảy ra ngoài, sau đó côn ŧᏂịŧ lại cắm vào mép huyệt.

“Thô quá… cứng quá… Cố đại ca…” Ngón tay Yến Uyển bấu lên vách tường, giống như con thuyền nhỏ chìm đắm trong cơn cao trào mà côn ŧᏂịŧ mang đến, liên tục trôi nổi.

“Cho nàng ăn no, ưm ~ bắn hết cho nàng ~~” Yết hầu Cố Liệt thít lại, mông hẹp dùng sức va chạm với cặp mông vểnh trắng nõn của nữ nhân, túm lấy một quả cầu sữa đầy đặn, vẻ mặt điên cuồng, qυყ đầυ cắm vào trong tử ©υиɠ mềm mại trơn trượt, run rẩy phóng ra nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vào tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy tử ©υиɠ và đường đi.

“Ưm a…” Nộn huyệt ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng bỏng, bị cảm giác cực nóng này làm cho run rẩy, Yến Uyển chìm đắm trong cảm giác nóng lạnh, khó chịu và sung sướиɠ, bụng bị côn ŧᏂịŧ lớn căng đến nỗi đau trướng, nhưng nàng đã không còn sức để đẩy nam nhân ra nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy liên tục cọ rửa vách trong của nàng với cường độ lớn nhất. Yến Uyển trợn trắng mắt, đầu gục xuống, ngất đi với tư thế bất nhã.

Cố Liệt chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, hắn dịu dàng vuốt ve cái bụng phồng lên của nữ nhân nhỏ xinh này, tưởng tượng rằng một sinh mệnh nhỏ đang ấp ủ trong đó. Hắn yêu thương mở miệng: “Năm năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy nàng giặt đồ bên bờ sông, ta liền nghĩ, đây là nữ nhi nhà ai? Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn, bộ ngực to đầy đặn có thể kẹp chết nam nhân. Nhưng tính nàng lại ngoan ngoãn ngại ngùng, không hề thấy rằng mình câu dẫn nam nhân cỡ nào.”

“Sau đó, ta tìm người hỏi thăm, mới phát hiện nàng đã đính hôn với người khác từ lâu rồi. Mấy năm nay ta chưa từng cưới hỏi, không phải chưa gặp được người thích hợp, chỉ là lúc nào cũng nghĩ đến nàng, không dám làm lỡ những nữ tử nhà lành khác.”

Cố Liệt rút côn ŧᏂịŧ mềm nhũn ra, dù đã mềm nhũn rủ xuống giữa hai chân, hình dạng và chiều dài cũng vẫn thô to khiến cho người ta sợ hãi. Hắn đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời của nữ nhân, nghĩ có lẽ là nữ nhân nghe thấy mấy lời hắn nói nên ngại ngùng. Bèn duỗi tay lật cơ thể mềm mại trong lòng lại.

Hóa ra là ngất rồi. Cố Liệt nhìn ngắm dáng vẻ của Yến Uyển khi hôn mê, lông mi dày như cánh bướm rũ xuống, hai vệt đỏ ửng khi cao trào trên gương mặt nhỏ vẫn chưa biến mất, nhìn rất ngon miệng.

Cự vật giữa hai chân ngẩng đầu lên, có dấu hiệu sống lại. Cố Liệt thở dồn dập, không thể điều khiển ánh nhìn đến tiểu huyệt mềm mại tuyệt đẹp giữa chân Yến Uyển, tiểu huyệt bị hắn cắm thành một cái lỗ nhỏ to bằng đầu ngón cái, trên tiểu huyệt dính đầy chất lỏng trắng đυ.c đã khô cứng lại, thịt và lông cũng dính phải.

Nếu không phát hiện có tơ máu trong chất lỏng trắng đυ.c, nam nhân đã đỡ cây gậy thịt sưng to thọc vào nộn huyệt da^ʍ mỹ.

Hắn bế Yến Uyển lên giường, xoay người đi lấy bình sứ hôm ấy Diệp Chu đưa cho hắn, cầm bình sứ ngồi ở mép giường, du͙© vọиɠ cương cứng không hề che dấu đối diện với gương mặt nhỏ xinh đẹp đang ngủ say của Yến Uyển.

Cố Liệt thở dài, ngón tay móc cao thơm trong suốt từ miệng bình ra, bôi từ đầu nấm to tròn đến tận gốc, ngay cả hai quả trứng đen sì cũng không buông tha, hắn thở dài, ngữ khí nghe như bất đắc dĩ, sâu trong lại ẩn chứa một sự nguy hiểm và hưng phấn không kìm nén được.

“Nếu nàng đã khăng khăng không cho ta cầu hôn, vậy ta chỉ có thể làm nàng hằng ngày, làm bụng nàng to lên. Xem ai còn bằng lòng cưới? Nàng còn có thể gả cho ai?”