Cùng Quân Hoan

Chương 1.3: Tách ra

Yến Uyển chậm rãi xoay người, gài then cửa lại, nàng nhìn cửa phòng đã khép chặt, lén lút thở phào một hơi.

Yến Uyển đến gần Cố Liệt, ngồi xuống, bộ ngực đầy đặn cao ngất suýt thì đè lên chóp mũi Cố Liệt. Nàng đặt tay lên dây lưng, định tháo ra. Bỗng một đôi tay to màu mạch ấm áp phủ lên bàn tay nhỏ của Yến Uyển, sức nóng từ lòng bàn tay đó xuyên qua bàn tay của nữ nhân, dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn, hơi nóng chui vào da thịt, xông thẳng lên làm nóng trái tim nàng.

Hơi thở nam tính đậm đặc vây quanh Yến Uyển, ngực nàng đè lên vòm ngực cường tráng của nam nhân, hai điểm nhỏ tròn tròn nổi lên trên lớp y phục, chúng cọ xát với nam nhân, đầu nhũ ngứa ngáy, cơn ngứa làm toàn thân Yến Uyển vừa sướиɠ vừa khó chịu. Miệng nhỏ hơi há, cổ họng khẽ ngâm: “A… ưm a… ngứa… khó chịu quá…”

“Tiểu da^ʍ phụ…” Cố Liệt lẩm bẩm, đầu cúi thấp, hơi thở nóng rực phả lêи đỉиɦ bầu ngực nữ nhân, hắn ngậm lấy một đầu nhũ dưới lớp vải ướt, mυ'ŧ mạnh, dòng sữa ngọt lành hơi tanh chảy vào trong miệng.

Cảm nhận được đai lưng thắt bên hông bị lỏng ra, Yến Uyển mở to đôi mắt hạnh mê mang màu nước, ưỡn bộ ngực ướŧ áŧ về phía trước, giữ lại môi lưỡi rời đi của nam nhân. Một bàn tay duỗi vào trong vạt áo Yến Uyển, từ cổ áo trượt xuống, cởi y phục nàng ra. Tức khắc, bộ ngực to, tròn, trắng hồng, nóng hầm hập lộ ra trong không khí, vừa to vừa mềm, nảy nảy như cục tuyết, bên trên tô điểm hai bông mai đỏ tươi.

Cố Liệt luân phiên thưởng thức hai bên nhũ, kẹp hai viên nhũ lại, há miệng mυ'ŧ vào, khiến nữ nhân không ngừng thở dốc. Hắn lè lưỡi liếʍ rãnh sâu giữa ngực, bộ ngực to đàn hồi kẹp lấy gương mặt tuấn tú của hắn, Cố Liệt gian nan ngẩng đầu lên từ giữa hai ngực, ngực quá to làm hắn hơi khó thở.

Vừa thơm vừa to tròn, hắn bằng lòng bị cặp ngực dâʍ đãиɠ này đè chết.

Yến Uyển mềm mại dựa vào người hắn, bị nam nhân sờ sờ liếʍ liếʍ, sức lực toàn thân đã bị nam nhân liếʍ đi.

“Ngồi lên người ta.” Cố Liệt xoa bóp ngực thật mạnh, sữa chảy ra, vừa đáng thương lại ngon miệng. Hắn nhìn gương mặt nhỏ chan chứa xuân tình của nữ nhân, tóc mai mướt mồ hôi, chiếc lưỡi hồng mềm mại, bầu ngực bên trên y phục màu hồng ngó sen xếp đống bên eo bị liếʍ bóp đến nỗi đỏ bừng. Hắn không ngừng động tình.

Cố Liệt xốc chăn lên, dương cụ cương cứng ở đũng quần phác họa ra hình dáng to lớn dưới tấm vải, cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nữ nhân, cự vật phía dưới rung rung theo tần suất nhỏ.

Yến Uyển ngoan ngoãn bò lên giường, hoa dịch chảy ra từ hoa huyệt đã thấm ướt nội y từ lâu, đùi nàng trơn ướt dính nhớp, thịt hai bên khẽ mở hướng ra ngoài, thậm chí nàng còn cảm nhận được cánh hoa đang không ngừng khép lại, gấp gáp muốn xoắn chặt côn ŧᏂịŧ cứng rắn của nam nhân vào.

Tiểu nộn huyệt ẩm ướt dính nhớp dán lên thứ thô dài của nam nhân cách một lớp vải, người Yến Uyển mềm nhũn, trọng lượng và cảm quan trên người đều tập trung trên âʍ ɦộ mềm mại.

Vừa thô vừa cứng, nàng sắp không kẹp được nữa rồi, tiểu huyệt đè lên côn ŧᏂịŧ, nữ nhân há miệng cắn một ngón tay, ánh mắt mê say. Từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ âʍ ɦộ, nhanh chóng làm hạ bộ của nam nhân ướt đẫm.

Cố Liệt cũng chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ khi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người cọ xát với nhau, tay trái hắn thưởng thức một bên ngực, thổi lên đầu nhũ cương cứng, tay phải ấn vòng eo nhỏ của nữ nhân xuống, tăng thêm kɧoáı ©ảʍ đè ép của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©. Đầu lưỡi dùng sức chơi đùa một bên nãi châu, lúc thì há miệng mυ'ŧ sữa giải khát, không lâu sau đã mυ'ŧ hết một bên.

Tiếc nuối nhả nãi châu bị hắn mυ'ŧ đến nỗi sưng to đỏ thẫm trong miệng ra, Cố Liệt nghiêng mặt khẽ cắn một bên nãi châu khác, chuẩn bị uống cho sảng khoái.

Yến Uyển nhéo ngực về, tay chống lên mái tóc đen của nam nhân, thở dốc nói: “Đừng… mυ'ŧ, cái này… cái này… phải để lại cho Bảo… Bảo Nhi…”

Hai mắt Cố Liệt đỏ sẫm, hắn vươn tay vung đến ngực, đập hai cái lên hai bên sườn ngực, bầu ngực trắng nõn lắc lư trái phải, sóng ngực dập dềnh làm ngực nam nhân nóng lên, côn ŧᏂịŧ sưng đau, nãi châu đỏ bừng vẽ ra một sợi tơ hồng. Cố Liệt mê muội nhìn cảnh đẹp trước mắt, côn ŧᏂịŧ nhảy mạnh lên.

“Không cho gia ăn ngực, vậy tự nâng mông lên ăn dươиɠ ѵậŧ của gia đi!” Cố Liệt hung ác nói.

Yến Uyển ngượng ngùng nhìn nam nhân, không ngăn lại được khát vọng trong lòng, nâng hai tay chống lên cánh tay Cố Liệt, cơ bắp rõ ràng, mạnh mẽ khỏe khoắn. Nếu không phải do đang bị đè bởi tiểu âʍ ɦộ thì chắc chắn côn ŧᏂịŧ của nam nhân đã nảy lên. Yến Uyển cọ xát tiểu huyệt để an ủi côn ŧᏂịŧ của nam nhân, cách lớp vải ướt đẫm, tiểu huyệt và côn ŧᏂịŧ hôn lên nhau. Nàng nâng mông lên, vài sợi chỉ bạc trong suốt kéo ra từ nơi giao hợp của hai người, chảy xuống, hai người đều phát ra tiếng thỏa mãn sung sướиɠ.

“Cố đại… ca, Uyển nương… ưm… tiểu huyệt thoải mái quá… côn ŧᏂịŧ… A a… ngon quá… ưm a…” Yến Uyển chống lên cánh tay nam nhân, cọ xát qua lại mười mấy cái, khuôn mặt nhỏ phủ kín ráng mây, chiếc lưỡi hồng hào mềm mại sung sướиɠ khẽ lè ra.

“Sắp ra rồi… sắp ra rồi… ư hư!”

Cố Liệt thương tiếc ngậm lấy chiếc lưỡi phấn nộn, kéo vào miệng mình, sau đó lại đồng loạt đẩy hai chiếc lưỡi vào trong cái miệng nhỏ của nữ nhân, đưa nước bọt cho nữ nhân giải khát. Hiển nhiên Yến Uyển vẫn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, cơ thể run rẩy, nàng vô thức nuốt nước bọt nam nhân đưa cho, nuốt không kịp, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, chảy qua cằm, rơi xuống đầu nhũ sưng đỏ.

“Đúng là quả phụ mềm mại mẫn cảm.” Cố Liệt duỗi tay gạt giọt nước trên ngực xuống, nhét ngón tay vào miệng quả phụ, thọc vào rút ra, hắn dịch bàn tay trên eo nữ nhân xuống, cách lớp vải dệt, hắn cắm vào trong tiểu huyệt ướt đẫm, tùy tiện đùa bỡn hai cái miệng nhỏ phía trên và dưới của nữ nhân.

“Ưm…” Chóp mũi nhỏ nhắn của Yến Uyển phát ra tiếng rên động tình.

Cố Liệt cười ác liệt, dáng vẻ cầu hoan chìm vào xuân tình của Yến Uyển cực kỳ thỏa mãn hắn, hắn rút ngón tay đang thọc vào rút ra trong hai cái miệng nhỏ ra, nhịn du͙© vọиɠ nuốt hồn muốn cầm côn ŧᏂịŧ tàn nhẫn cắm vào tiểu huyệt, mở miệng trong ánh mắt dục cầu bất mãn của nữ nhân:

“Ngoan, tự tách tiểu nộn huyệt của mình ra, xin Cố đại ca thỏa mãn nàng.”