Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Vô Song ưm một tiếng, bị làm tĩnh lại bởi sự lạnh lẽo từ tứ chi truyền đến.
"A..." Vì sao tứ chi của cô không thể động đậy, cô nâng đôi mắt nhìn lại, nhất thời kinh ngạc.
Tay và chân cô lại bị còng tay lạnh lẽo còng trên cây cột đầu giường và cuối giường, mà điều làm cô khϊếp sợ hơn là trên người cô vậy mà không một mảnh vải che thân, nơi tư mật cũng lộ rõ, thật xấu hổ, tại sao có thể như vậy?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông vóc người cao lớn, gương mặt tuấn mỹ, giống như yêu nghiệt đi tới.
"Phó tổng, tại sao là anh?" Tần Vô Song chấn kinh mà nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, anh là Phó Thiên Ngân là lãnh đạo trực tiếp của cô, bình thường luôn luôn lạnh nhạt cao ngạo, không muốn nói nhiều một câu với cô, hiện tại làm sao lại...
"Vô Song." Phó Thiên Ngân đi đến trước giường, từ trong cánh môi bật ra một thanh âm trầm thấp dễ nghe, ánh mắt nóng bỏng lướt qua da thịt kiều nộn của cô.
"Không nên nhìn..." Trời ạ, thật xấu hổ, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, trước ngực căng căng, núʍ ѵú kiều nộn trở nên cứng rắn, nhũ hoa ngạo nghễ đứng thẳng, từ ánh mắt anh rơi vào giữa hai chân cô, cô có thể cảm giác được một cỗ ẩm ướt tràn ra từ bên trong hoa huy*t mẫn cảm, cô xấu hổ muốn khép hai chân lại, nhưng hai chân bị còng ở hai bên giường, kéo ra đến cực hạn, hoàn toàn không có cách nào khép lại.
"Vô Song, em thật đẹp." Phó Thiên Ngân dùng ánh mắt nóng bỏng dò xét thân thể mềm mại đang run rẩy của cô một lượt, sau đó đưa tay, cởi đi quần áo trên người.
"Phó tổng, anh muốn làm gì?" Nhìn thấy từng tấc từng tấc bắp thịt rắn chắc hiện lên ở trước mắt, Tần Vô Song kinh hô.
"Làm em." Phó Thiên Ngân cấp tốc cởϊ qυầи áo trên người ra, lập tức lên giường, mở miệng ngậm chặt núʍ ѵú đã sớm sung huyết đứng thẳng của cô, dùng đầu lưỡi trơn ướt nóng bỏng không ngừng đùa bỡn mυ'ŧ thỏa thích, một cái tay khác nắm chặt bầu vυ' không chịu nổi cô đơn một bên kia, dùng sức nắm chặt nhào nặn, nặn ra các loại hình dáng.
"A..." Không cách nào hình dung kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ bộ ngực bị anh đùa bỡn, cô không nhịn được uốn éo người, hoa huy*t bên dưới không ngừng chảy ra mật hoa trơn bóng, thật ngứa, thật trống rỗng, rất muốn được thứ gì đó lấp đầy, Tần Vô Song dường như rất thống khổ, lại như yêu kiều khoái lạc.
Ngay lúc cô ngứa đến căng đau, đột nhiên một bàn tay nóng bỏng, như cô mong muốn đặt lên hoa huy*t đang khát cầu bị chà đạp của cô mà vuốt ve.
"Thật dâʍ đãиɠ, thế mà chảy ra nhiều d*m thủy như vậy." Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, tiếp theo, cô cảm giác được hoa huy*t bị một đầu lưỡi liếʍ linh hoạt nóng ướt liếʍ lấy.
Thân thể Tần Vô Song nhất thời cứng đờ, Phó Thiên Ngân đang ở trước ngực cô bận rộn, người đàn ông đang mò hoa huy*t, liếʍ cắn nhũ hoa của cô là ai?
"Ừm a..." Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, đoạt đi suy nghĩ của cô, người đàn ông dùng lực mυ'ŧ hoa châu mẫn cảm của cô, có chút thô bạo ngậm lấy, có chút đau nhức, nhưng lại mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, để làm cô không có cách nào khắc chế tiếng thét khoái hoạt trầm bỗng.
Bàn tay anh mạnh mẽ nâng mông cô lên, dùng lực tách hai chân cô ra, tư thế này liền hoàn toàn làm bại lộ hoa huy*t bị d*m thủy tràn đầy, côn th*t như sắt nóng, giống như lửa cọ qua cọ lại trước lối vào kiều huyệt tràn đầy d*m thủy.
côn th*t ấm nóng mài giũa, làm cô càng thêm mẫn cảm, cô thở gấp, bất lực vặn vẹo cái eo nhỏ nhắn, muốn kẹp lấy anh, nuốt lấy côn th*t của anh vào kiều huyệt, lấp đầy trống rỗng của cô, nhưng anh lại cố ý tra tấn cô, cô càng muốn, anh càng không đi vào.